Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

91-92

Chương 91: Phiên tòa bàn tròn E28.

Họ sẽ cùng nhau thiết kế một số “trò chơi vui nhộn”.


Nghe vậy, ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên hơi tối lại, chiếc bật lửa giữa các ngón tay đột nhiên phực lên một ngọn lửa.

“Bà có ngạc nhiên với câu hỏi này không, bà Murphy? Thực ra tôi đã đọc được danh sách các nạn nhân của vụ án xe buýt trường học mất tích.”

Lê Tiệm Xuyên quan sát biểu hiện của phu nhân Murphy: “Bà biết tôi không phải là Loose, nhưng bà vẫn nghĩ tôi là Loose… Nghe có vẻ mâu thuẫn nhỉ, nhưng tôi đoán bà đang che giấu điều gì đó, hoặc là nói bà đang muốn che giấu một ai đó. Bà có phải là người giám thị không?”

“Người giám thị?”

Truyện chỉ được post tại vulactruongan.wordpress.com

Phu nhân Murphy cau mày, lộ vẻ bối rối: “Đây có phải là câu hỏi thứ hai của cậu không, cậu Loose?”

Đối mặt với câu hỏi bất ngờ này, phản ứng của phu nhân Murphy không giống như giả vờ. Trái tim vừa được nhấc nhẹ lên của Lê Tiệm Xuyên lại lập tức rơi xuống. Mặc dù hắn từng nhìn thấy người giám thị trong màn chơi ngày tuyết lở, nhưng hắn không biết quá nhiều về cái gọi là người giám thị thật sự. Trong màn này, hắn suy đoán phiếu trả lời hẳn là người giám thị.

Nói cách khác, trong màn này đã có một người giám thị, mà theo gợi ý của cuộc gọi điện thoại lúc Ninh Chuẩn rời đi, sợ rằng sẽ có những người giám thị khác song song tồn tại.

Độ khó của màn chơi có sự xuất hiện của người giám thị sẽ được tăng cao, huống chi vô cùng có khả năng không chỉ có một, hai người giám thị. Hơn nữa, dựa theo cách nói của Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh, xác xuất gặp được người giám thị trong trò chơi hộp ma là cực kỳ thấp. Nhưng bản thân chỉ mới chơi bốn ván mà đã gặp hai lần, Lê Tiệm Xuyên cũng không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay là đau trứng nữa.

Tuy nhiên, theo hành vi của phu nhân Murphy, Lê Tiệm Xuyên tin bà ta không phải là người giám thị, nhưng có lẽ có nhận thức nhất định về người đến từ bên ngoài.

Nếu không bà ta sẽ không tiếp tục gọi hắn là Loose sau khi đã phủ nhận hắn là Loose. Tất nhiên, có thể có những lý do khác tạm thời chưa biết ở phía sau.

“Không phải.”

Lê Tiệm Xuyên nhận được một câu trả lời thăm dò, không tiếp tục vướng mắc vấn đề này nữa mà là khẽ nhướng mày, “Tôi sẽ tự tìm câu trả lời cho vấn đề này… Quay lại cậu chủ nhỏ Scott, thực ra tôi không hề nhìn thấy cái tên Scott trong danh sách nạn nhân của vụ án xe buýt trường học bị mất tích.”

“Nhưng tôi đoán cậu chủ nhỏ Scott đã đổi tên trước khi vụ án đó xảy ra.”

Hắn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa rực cháy trên chiếc bật lửa: “Có phải là vì vụ buôn bán trẻ em không?”

“Tôi vừa nhìn thấy Scott, và tình cờ sao, tôi cũng từng nhìn thấy ảnh chụp của vụ buôn người. Một trong những đứa trẻ được giải cứu trong tấm hình kia rất giống với cậu chủ nhỏ, đó hẳn là Scott vào lúc hai tuổi, đúng chứ? Scott theo lệ thường được luật sư Zach đưa ra khỏi dinh thự vào khoảng thời gian phu nhân Ilyushin tử vong, song dường như đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở giữa chừng, Zach đã đánh mất Scott.”

“Scott bị bọn buôn người chạy trốn tán loạn tại thành phố Maine bắt được, sau đó, vì tố cáo của Albert nên Bob của Maine đã phá được vụ án này…”

Phu nhân Murphy cười lạnh lùng và không nói gì, nhưng khóe mắt nhăn nheo vô thức giật nhẹ.

Lê Tiệm Xuyên dừng lại, đột nhiên đổi sang đề tài khác: “Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của tôi, không nói chuyện này nữa, nói về câu hỏi thứ hai đi. Phu nhân Murphy, tôi nghe nói sau cái chết của ông Molko, bà đã đập tan những tin đồn đáng sợ về tòa nhà giam cầm và cố ý tìm một thầy bói để phá bỏ lời nguyền? Tại sao bà lại làm điều này?”

Phu nhân Murphy nhếch môi: “Chỉ là mượn một tin đồn có sức mạnh hơn để phá vỡ một tin đồn khác mà thôi. Cậu Loose đây sẽ không cho là đám thầy bói đó biết pháp thuật thật đâu nhỉ?”

“Dĩ nhiên là không rồi.”

Lê Tiệm Xuyên nói dứt khoát.

Mặc dù sau khi biết đến trò chơi hộp ma Pandora, quan niệm về khoa học của hắn đã bị đánh cho tan tác, nhưng “hiện thực” trong vòng này rõ ràng cho thấy ma quỷ thực sự không tồn tại.

Sau khi phủ nhận, hắn bồi thêm một câu: “Nhưng tôi muốn biết tên của thầy bói kia. Có thể cải biến một tin đồn lớn khiến người nghe hoang mang sợ hãi thành một câu chuyện huyền bí khiến mọi người quan tâm, bất chấp an toàn mạng sống để tìm hiểu thì nhất định không phải là một thầy bói bình thường.”

“Hơn nữa, thầy bói đó đã cứu dinh thự Murphy khỏi nguy cơ sụp đổ, đúng chứ?”

Ánh mắt khó hiểu của phu nhân Murphy dạo một vòng trên mặt Lê Tiệm Xuyên, nhướng mày đoan trang và nói, “Đây là câu hỏi thứ ba?”

Bà ta nhanh chóng tiếp tục: “Raymond. Thầy bói tên là Raymond, là thầy bói nổi tiếng nhất ở thành phố Maine.”

Thành phố Maine.

Lại là thành phố Maine.

Lê Tiệm Xuyên không tin một thầy bói chỉ giả thần giả quỷ lại có thể thực sự tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy.

Nhưng Raymond xuất hiện chớp nhoáng trong vụ án của lượt này rốt cuộc đóng vai trò gì?

Chầm chậm cắt tỉa những suy nghĩ lẫn lộn trong đầu, Lê Tiệm Xuyên tiếp tục hỏi: “Câu hỏi thứ tư, phu nhân Murphy, Zach có phải là người cứu cậu chủ nhỏ Scott khỏi bọn buôn người và đưa nó về lại dinh thự không?”

Câu hỏi này như lại vòng về điểm xuất phát.

Phu nhân Murphy không thể hiểu được Lê Tiệm Xuyên đang nghĩ gì, nghi ngờ nhìn hắn một lúc rồi mới lạnh lùng gật đầu: “Đúng vậy.”

Vụ buôn bán trẻ em, Zach, Andreas, Bob, vụ mất tích của xe buýt trường học…

Lê Tiệm Xuyên dần hiểu ra, khớp xương ngón tay đè trên thái dương của hắn hơi gồ lên, vô tình xẹt qua khóe mắt, ánh sáng xanh rời rạc từ từ ngưng tụ trong con ngươi xám đậm của hắn.

Hắn ngẫm nghĩ và hỏi câu hỏi cuối cùng: “Có một điểm khó hiểu đã xuất hiện trong lòng tôi ngay từ đầu và đến nay vẫn chưa được giải đáp, nhưng tôi nghĩ phu nhân Murphy có thể cho tôi câu trả lời.”

Hắn khẽ ngước mắt lên: “Tôi muốn biết, bà biết Loose là công tố viên và Caumont là thám tử, bọn họ sẽ dễ dàng tìm thấy những điều ẩn giấu trong dinh thự Murphy, vậy tại sao bà còn mời bọn họ tham gia triển lãm cá nhân nhiều lần như vậy?”

Phu nhân Murphy mỉm cười bình tĩnh: “Tôi thích mời những người có tiếng tăm và quan tâm đến hội họa từ mọi tầng lớp, là xã giao thôi mà, cậu Loose.”

Bà ta đang nói dối.

Truyện chỉ được post tại vulactruongan.wordpress.com

Khi Lê Tiệm Xuyên nghe được câu trả lời của phu nhân Murphy, hắn lập tức đánh giá tính xác thực của những lời này.

Phu nhân Murphy đang nói dối.

Loại giao dịch hỏi đáp không thông qua “thời gian chân không” này có thể nói là khá dễ vỡ, toàn bộ đều dựa vào sự kiềm chế giữa hai bên.

Và bây giờ phu nhân Murphy đã nói dối, nghĩa là sự kiềm chế trong tay Lê Tiệm Xuyên đã mất hiệu lực, hoặc là vì câu hỏi này quá quan trọng, phu nhân Murphy không thể trả lời thật.

Lê Tiệm Xuyên nghĩ là vế sau.

Bởi vì phu nhân Murphy đã không hành động ngay sau khi nói dối một cách chiếu lệ.

Nếu thực sự là vế sau thì nói rõ có quá nhiều vấn đề.

Lê Tiệm Xuyên bất chợt nhớ tới câu trả lời cho câu hỏi hắn hỏi bàn tròn trong lượt xét xử đầu tiên __ Biết nhưng không quen.

Trên thực tế, việc phu nhân Murphy có thể trả lời bốn câu hỏi đầu tiên của hắn với tính xác thực cao hơn đã đủ khiến Lê Tiệm Xuyên kinh ngạc. Bây giờ nói dối cũng không có gì lạ.

“Tôi đã hỏi xong, phu nhân Murphy.”

Lê Tiệm Xuyên đứng thẳng dậy và đi đến trước cửa xét xử hư ảo như thể ngẫu nhiên: “Nhưng buổi triển lãm tranh lần này của bà cũng bế mạc vào buổi chiều à? Tại sao bà không kết thúc nó ngay sau khi thi thể của Molko được phát hiện? Chồng đã chết mà bà vẫn còn rảnh rang để tiếp tục triển lãm tranh sao, việc này quá đáng ngờ, phu nhân Murphy.”

Phu nhân Murphy thấy Lê Tiệm Xuyên dần rời khỏi cửa phòng vẽ, vẻ mặt liền nhẹ thả lỏng, ánh sáng mập mờ lóe lên trong mắt, bàn tay ôm Scott cử động, nói một cách chiếu lệ: “Đúng là như vậy, thật ra sau khi phát hiện thi thể của Molko, tôi đã lập tức kết thúc buổi triển lãm, nhưng bây giờ đang ở trong tranh, tất nhiên là không thể…”

Không đợi bà ta kết thúc câu nói, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên búng ngón tay: “Cảm ơn nhé, phu nhân Murphy.”

Con ngươi của phu nhân Murphy co lại.

Vô số bóng đen quỷ dị đột nhiên tuôn ra từ khắp bốn phía của hành lang, lao thẳng vào Lê Tiệm Xuyên.

Nhưng cùng lúc tiếng búng tay vang lên, đồng hồ đếm ngược trên cánh cửa xét xử cũng theo sát câu nói “kết thúc” của phu nhân Murphy mà quay về số 0. Lê Tiệm Xuyên cầm tay nắm cửa, sải một bước liền biến mất trong hành lang, tiếng rít gào lạnh lẽo của bóng đen bị cánh cửa xét xử đóng kín dội ngược trở về.

“Loose!”

Tiếng hét lanh lảnh của phu nhân Murphy chợt im bặt.

Ngay từ đầu, Lê Tiệm Xuyên đã không tin rằng phu nhân Murphy sẽ chủ động để hắn rời khỏi bức tranh này.

Bị lực hút quen thuộc kéo một cái, trước mắt tối sầm bỗng sáng bừng.

Lê Tiệm Xuyên vô thức di chuyển đôi chân của mình, ầm một tiếng đụng ngã thuốc màu và dụng cụ vẽ tranh.

“Phòng vẽ tranh…”

Cái xô nhỏ ngã đổ, sơn đỏ như máu lập tức dính đầy quần Lê Tiệm Xuyên.

Hắn dịch qua một bên, hai mắt thích ứng với ánh đèn rực rỡ, rồi nhìn ra xung quanh.

Đây là một không gian nhỏ chỉ rộng hơn mười mét vuông, các bức tường đều được sơn màu đỏ. Giấy vẽ lộn xộn và hộp sơn được bày đầy trên sàn, ở chính giữa có đặt một cái bảng vẽ và một cái ghế. Lê Tiệm Xuyên nhìn vào chiều cao của bàn ghế và xác nhận đây là cách bố trí phù hợp để trẻ em vẽ tranh.

Nói cách khác, đây là phòng vẽ của cậu chủ nhỏ Scott.

Và cũng là gian phòng không thể vào được nằm tận cùng phòng vẽ tranh của phu nhân Murphy.

Lê Tiệm Xuyên lục lọi đống đồ tạp nham này và tìm thấy “Truyền thuyết về tòa nhà giam cầm” ở trong góc tường.

Truyện chỉ được post tại vulactruongan.wordpress.com

Gần giống với những gì hắn tưởng tượng, tổng thể bức tranh là hình ảnh của toàn bộ dinh thự Murphy. Kích thước của bức tranh rất lớn, nhưng nó không phải là một bức tranh khổng lồ.

Bối cảnh trên bức tranh là dinh thự Murphy có thể nhìn thấy từ khu rừng rậm rạp và âm u dưới ánh trăng mờ mịt. Một, hai cửa sổ trong dinh thự được thắp sáng bằng ánh sáng đẫm máu, như thể hai con ngươi đỏ tươi của con thú.

Nếu ta tập trung vào nó một lúc thì sẽ có một cảm giác kỳ lạ như thể có thể cảm nhận được trạng thái sợ hãi và điên cuồng của tác giả.

Và từ một góc độ nào đó, không biết đó có phải là ảo giác hay không mà Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy những đám mây xám che phủ trên bầu trời dinh thự giống như những mảng tro cốt tung bay, in hờ khuôn mặt u oán và nham hiểm.

Sau khi lục soát gian phòng này từ đầu đến cuối, Lê Tiệm Xuyên tiếp tục hoàn thiện suy đoán trước đó của mình.

Đồng thời, hắn còn tìm thấy cái xô nhỏ và cần câu đã từng xuất hiện trong phòng của Scott, nhưng lần này không chỉ có một lớp nước mỏng trong xô, mà còn có một con cá đẫm máu bị tước sạch vảy.

Cuối cùng, Lê Tiệm Xuyên tìm thấy cuốn nhật ký hoàn chỉnh của Scott.

Nhưng nói là hoàn chỉnh thì cũng thật khéo, nó có vừa đúng sáu trang, bằng với số người chơi còn lại trong lượt xét xử trước.

Ngoại trừ trang mà Lê Tiệm Xuyên lựa chọn thì năm trang còn lại cơ bản biểu đạt khoảng năm câu chuyện theo thứ tự thời gian.

Đầu tiên là câu chuyện của cậu chủ nhỏ Scott về tình yêu dành cho hội họa, có lẽ nói là nó cần hội họa như một cách để trút cảm xúc, bởi vì nó thường xuyên bị tra tấn bởi những cơn ác mộng, và chỉ có trút bỏ mới không khiến nó phát điên. Nhìn vào thời gian và nội dung của cuốn nhật ký này, Scott chỉ mới hai hoặc ba tuổi. Chữ viết tay của nó đầy lỗi, nhưng giọng điệu rất trưởng thành.

Thứ hai là câu chuyện Scott mô tả mẹ của mình, phu nhân Murphy. Nó nghĩ rằng “Bà ta là một con lợn nái bị người cợt nhả” và chỉ biết dùng máu để lấy lòng nó…

Về thứ ba và thứ tư đều nói đại khái về một chuyện, đó là sự xuất hiện của Zach và Zach cũng yêu thích Morde. Vì chủ đề chung này nên Zach trở thành “bạn hợp cạ” duy nhất của Scott và họ sẽ cùng nhau thiết kế một số “trò chơi vui nhộn”.

Nhưng Scott cho rằng Zach “không phải là người thông minh” mà chỉ có thể được tính là “con lợn thông minh” và cũng sẽ bị nó đùa bỡn.

Xem đến đây, Lê Tiệm Xuyên nghi ngờ rằng trong mắt của Scott, e rằng mọi người đều là lợn, không biết liệu nó có cảm thấy khó chịu khi sống trong chuồng lợn này hay không.

Câu chuyện thứ năm cũng là trang gần đây nhất, nói về Scott đã biết được một chuyện. Nó dùng giọng điệu kinh ngạc nói “Quá thú vị”, đồng thời bày tỏ muốn tìm hiểu chuyện này. Nhưng từ đầu đến cuối, nó không tiết lộ trong nhật ký nội dung cụ thể của chuyện đó là gì.

Lê Tiệm Xuyên có hơi lo ngại về lần này.

Hiện nay có quá nhiều người có thể được phân loại là nhân vật chủ chốt.

Hơn nữa, trên người mỗi người đều có quấn vô số mối liên quan và manh mối. Nếu muốn thanh lý và tuyên án triệt để bọn họ, thì hắn vẫn còn thiếu một thứ mang tính quyết định.

Sau khi đã lật tung toàn bộ phòng vẽ, Lê Tiệm Xuyên đẩy cửa đi ra ngoài.

Chỉ có một cánh cửa.

Vừa bước một bước ra khỏi cửa, khung cảnh xung quanh lập tức bóp méo và thay đổi, giống như những gợn sóng lan ra từ phòng vẽ nhỏ chật chội đến thang máy kim loại đóng kín.

Thang máy vẫn đang đi xuống.

Thời gian hiển thị trên màn hình nhỏ là hơn bảy giờ, cách thời gian bữa tối tám giờ chưa đầy nửa tiếng.

Lần này chậm hơn mười phút so với lần trước, Lê Tiệm Xuyên đoán đó hẳn là thời gian hắn tiêu hao ở trong phòng vẽ, coi như cũng được tính vào thời gian trong thang máy. Phòng vẽ tranh không lớn, sau khi tìm kiếm thì mất gần mười phút.

Truyện post tại vulactruongan.wordpress.com

Lê Tiệm Xuyên ngồi tựa vào bức tường kim loại lạnh lẽo, tranh thủ nghỉ ngơi.

Hắn cảm thấy có chút mệt mỏi về tinh thần.

Tám giờ sắp đến rồi.

Thang máy ngừng chuyển động, cánh cửa kim loại từ từ mở ra.

Lê Tiệm Xuyên xốc lại tinh thần, duy trì sự cảnh giác và đề phòng, nhìn ra bóng tối bên ngoài, tiếp đó đứng dậy đi ra.

Chỉ với một bước, hắn đã xuất hiện ở bàn tròn.

Và cùng quay về giống hắn, còn có ba người khác.

Nói cách khác, trong bữa tối thứ tư của màn chơi này, số lượng người chơi còn lại bốn.

Ngạc nhiên là trong số ba người còn lại, Giám mục cánh trái ở bên trái Lê Tiệm Xuyên và Kỵ sĩ bị hắn yêu cầu bàn tròn lấy đi hai mắt ở lượt xét xử trước đều đang có mặt. Một người chơi khác, Lê Tiệm Xuyên còn nhớ quân cờ đại diện của người đó là Bộ binh. Nói cách khác, phiên xét xử này còn lại Công tố viên Loose, cục trưởng già, Andreas và một người vô danh.

Ba người kia đánh giá lẫn nhau, không e dè trước ánh mắt tìm tòi và ác ý của đối phương.

Chỉ có Lê Tiệm Xuyên, lúc vừa ngồi xuống ghế đã dồn hết sự chú ý vào một nhánh hoa thược dược đỏ tuyệt đẹp bên cạnh chiếc đĩa trước mặt hắn.

Hoa thược dược được bao phủ một lớp ánh sáng nến mỏng màu vàng.

Cánh hoa mỏng manh và tươi đẹp xếp chồng lên nhau, giống như máu đông lại, rực rỡ và thanh cao ___

Giống hệt hình xăm hoa thược dược đỏ rực ở mặt trong cổ tay của Ninh Chuẩn.

Đầy cám dỗ và cường độ thiêu đốt.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn mặt bàn trước mặt những người khác, tất cả đều trống trơn.

Xem ra đây là món quà của hắn.

Mặc kệ tình hình căng thẳng giữa những người chơi khác, Lê Tiệm Xuyên cầm gốc hoa thược dược đỏ lên, nheo mắt trong giây lát, để hương hoa quen thuộc, thơm ngát và mát lạnh quấn quanh chóp mũi.

Khi mùi hương đã hoàn toàn khuếch tán, hắn cúi nhẹ đầu, liếm lên cánh hoa đẹp nhất rồi cắn giật nó xuống, cho vào miệng nhai.

Một tiếng rên thở âm mũi trong lạnh cất chứa chút ngọt ngào bay tới từ phương xa tăm tối, như có như không truyền vào trong tai.

Giống như ảo giác.

Hoa thược dược đỏ từ từ khô héo, biến thành một bãi nước nhỏ tỏa hương lành lạnh và kỳ lạ trong lòng bàn tay Lê Tiệm Xuyên.

Lê Tiệm Xuyên giơ tay lên ngửi, nhướng một bên mày: “Không phải chỗ ấy à?”

Hết chương 91

Lời tác giả: Ninh Chuẩn: Lâu rồi không gặp, tặng anh một bông hoa nhỏ.
Lời editor: Mạ cha ơi, edit có câu cuối mà như leo núi, vượt biển, xuyên rừng. Vắt óc nghĩ mãi vẫn không hiểu ý Xuyên ca muốn nói gì để edit. Hi vọng là tui không hiểu sai ý ảnh. Các bạn có đoán ra ý Xuyên ca không?

Chương 92: Phiên tòa bàn tròn E29.

Chính nghĩa giả dối và kẻ yếu đáng trách.


“Chúc mừng các người chơi đã kết thúc vụ án của lượt xét xử thứ ba!”

Giọng nói âm u trong radio làm gián đoạn tâm tình phù phiếm của Lê Tiệm Xuyên.

Hắn cau mày, lấy khăn ăn lau tay, liếc nhìn ba người chơi khác trong khi lắng nghe những lời rập khuôn của radio: “Lượt xét xử thứ ba chính thức bắt đầu. Quá trình xét xử bao gồm tự thuật, xét xử, và thưởng phạt. Nội dung xét xử là ‘Ai là người đã xé cuốn sách ác ma bị mất’.”

“Con người không bao giờ có thể thoát khỏi giới hạn của động vật. Cá lớn nuốt cá bé, bọn họ giết hại đồng loại, có trải nghiệm sâu sắc… Bàn tròn xác nhận hung thủ nằm trong bốn người!”

“Tiếp theo tiến vào quy trình tự thuật. Trên bàn tròn, mỗi vị thẩm phán cần trung thực…”

Lê Tiệm Xuyên loại đi những câu chữ mà radio lặp đi lặp lại trong mỗi lượt, chú ý đến những câu chữ giống thật mà là giả còn lại.

Ở lượt đầu tiên, những câu chữ này có hơi huyền bí. Nhưng đến lượt thứ hai, dường như đã tiết lộ một vài gợi ý.

Và bây giờ là lượt thứ ba, Lê Tiệm Xuyên gần như chắc chắn rằng những gợi ý từ radio cũng là manh mối cực kỳ quan trọng, một câu cũng không thể bỏ qua.

Quy trình tự thuật quen thuộc.

Lê Tiệm Xuyên đã có một mức độ suy đoán nhất định về sự thật của bàn tròn, vì vậy hắn đã chuẩn bị sẵn câu tự thuật cho quy trình này.

“Tôi tìm thấy cuốn sách ác ma bị mất trong một căn phòng đầy mắt.”

Lê Tiệm Xuyên nói thẳng.

Ba người khác trên bàn dường như vẫn đang suy nghĩ.

Giám mục cánh trái có vẻ ngạc nhiên trước câu tự thuật của Lê Tiệm Xuyên, nghiêng đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng rõ ràng, nhưng nối gót nói: “Cuốn sách ác ma được người khác tặng cho tôi.”

Hiệp sĩ ở phía đối diện gõ ngón tay cạch cạch trên bàn, thị lực của Hiệp sĩ đã bị Lê Tiệm Xuyên lấy đi trong lượt xét xử trước, vì vậy chỉ lắc lư đầu không mục đích, hai mắt mất tiêu cự hướng về bàn ăn, một tay mò mẫm dao ăn, giọng nói lạnh lùng nói: “Các người hăng hái thật…”

Giọng nói dừng lại, âm cuối lạnh buốt: “Tôi đã giết một người và lấy được cuốn sách ác ma.”

Nghe được câu này, mí mắt của Lê Tiệm Xuyên giật giật một cách vô thức, nhìn Hiệp sĩ một chốc rồi chuyển hướng đến người chơi cuối cùng, Bộ binh. Có thể sống sót đến hiện tại, người chơi này cũng không đơn giản.

Giọng của Bộ binh rất bình tĩnh và không suy nghĩ quá nhiều, câu tự thuật khá đơn giản: “Tôi nhìn thấy ba bức tranh trong cuốn sách ác ma.”

Câu trả lời của Bộ binh rất khéo léo.

Khi nghe câu trả lời này, Lê Tiệm Xuyên đã biết vì sao người chơi này có thể sống sót đến hiện tại mà không gây ra bất kỳ sự chú ý nào.

Bởi vì người này có khả năng thuộc về kiểu người chơi tự vệ, chỉ muốn qua màn, không muốn giải câu đố và lấy hộp ma.

Lê Tiệm Xuyên đã nghe qua kiểu người chơi như vậy từ trong miệng Ninh Chuẩn. Thông thường, những người chơi thế này sẽ cố tình che giấu bản thân, có mánh khóe khá tinh vi để ngụy trang và giảm sự hiện diện của bản thân, thường không cố gắng tìm ra manh mối và đáp án, không thích mạo hiểm, mà chỉ muốn trực tiếp qua màn sau khi người chơi khác tìm ra đáp án, hoặc đạt được điều kiện qua màn.

Kiểu người chơi này chiếm phần rất lớn trong những người chơi trò chơi hộp ma. Tỷ lệ sống sót và tỷ lệ qua màn của bọn họ rất cao, song hiếm khi xuất hiện trong các màn có độ khó trung bình và cao.

Một khi người chơi tự vệ xuất hiện trong màn chơi có độ khó trung bình và cao, chứng tỏ người này không phải là một người chơi tự vệ thật sự mà là một người chơi từng tham gia giải câu đố, từng lấy được hộp ma, khi cần thiết sẽ sử dụng thủ đoạn để bảo vệ mình.

Bởi vì hộp ma sẽ đi đôi với màn chơi, những người chơi có chênh lệch về thực lực quá lớn sẽ không được đưa vào cùng một màn chơi. Theo một nghĩa nào đó, đây cũng là công bằng.

Tuy nhiên, vì những hạn chế của quy tắc bàn tròn trong lượt xét xử này, Bộ binh rõ ràng không thể vô tư đến cuối màn, nhiều nhất đến lượt xét xử này cũng đã bị vạch trần.

Tầm nhìn của những người chơi khác đã tập trung về phía Bộ binh, đầy rẫy ý tứ tìm tòi sâu xa.

Bộ binh hơi cúi đầu xuống, không chọn lựa đối diện với bất kỳ người nào, tư thế có vẻ rất rụt rè.

Sương mù lạnh lẽo đang dâng lên, bóng dáng của Bộ binh nhanh chóng bị màn sương trắng dày đặc bao phủ, chắn lại tầm nhìn của những người chơi khác.

Mọi người không tốn nhiều thời gian suy xét và do dự trong lần tự thuật này, dường như trong lòng đều có khá nhiều suy đoán và định số, chỉ là bọn họ vẫn đang cố gắng dò xét và cảnh giác cái gì đó.

Điều này khiến Lê Tiệm Xuyên có chút lo lắng, suy cho cùng ví bằng những người chơi khác có thể ưu tiên giải câu đố, vậy thì xui cho hắn rồi.

Bữa tối yên tĩnh chỉ trong chốc lát.

Giọng nói trong radio xuyên qua màn sương mù: “Quá trình tự thuật kết thúc… Xem ra tất cả các thẩm phán đều rất tự tin. Tiếp theo sẽ bắt đầu xét xử, mời đẩy ngã chiếc ghế mà các vị nghĩ rằng hung thủ…”

Dòng điện kêu rẹt rẹt.

Có một tiếng cười xảo quyệt và trêu tức rất nhỏ trong giọng nói của radio, nghe có hơi chói tai.

Theo sau câu nói này, những chiếc bàn tròn nhỏ quen thuộc được sương mù nâng lên, từ từ trôi nổi tới trước mặt bốn người chơi còn lại.

Lê Tiệm Xuyên tay chống cằm, nhìn chằm chằm bàn tròn nhỏ.

Mặc dù hiện tại chỉ còn bốn người trên toàn bộ bàn tròn, nhưng vẫn có mười bốn quân cờ được sắp xếp gọn gàng trên bàn tròn nhỏ này.

Chỉ là những quân cờ này khác với những quân cờ thật.

Trên thân của chúng nó đều có một chỗ khiếm khuyết hoặc ký hiệu nào đó.

Thật ra Lê Tiệm Xuyên đã có suy đoán nhất định về hung thủ trong nhiệm vụ hung thủ lần này.

Hắn đã đưa cho mình ba lựa chọn, lựa chọn thứ nhất tuyệt đối không thể mạo hiểm chọn, mà lựa chọn thứ hai thì hắn không thể xác định con cờ đại diện của người kia là gì. Do đó, tuy nói là ba lựa chọn nhưng thực chất chỉ có thể chọn cái thứ ba.

Lê Tiệm Xuyên phân tích thật nhanh, trong tai nghe được hai tiếng cạch rất khẽ lần lượt vang lên.

Có hai người chơi đã lựa chọn.

Không chần chừ thêm nữa, Lê Tiệm Xuyên giơ ngón tay lên và đẩy ngã quân cờ Giám mục ở bên phải mình.

Đối lập với Giám mục cánh trái, con cờ này hẳn được bàn tròn gọi là Giám mục cánh phải.

Người chơi đại diện cho quân cờ này đã chết trong vụ án của lượt xét xử đầu tiên, nghĩa là, đây là một chiếc ghế trống.

“Các vị đúng là biết cách tạo bất ngờ…”

Trong lượt xét xử này, âm thanh trong radio hình như có rất nhiều cảm xúc của con người, giọng nói trầm khàn chí còn mang theo chút cảm giác ngạc nhiên.

Cùng với giọng nói của radio, tiếng đẩy quân cờ cuối cùng cũng xuất hiện.

Chiếc bàn tròn nhỏ biến mất cùng với màn sương trắng bao phủ quanh ghế.

“Xét xử kết thúc.”

Dòng điện trong radio to hơn và ồn ào như thể có ai đó đang cọ xát màng nhĩ bằng thủy tinh nhọn: “Giám mục cánh phải có ba phiếu, mời ngồi vào ghế xét xử!”

Ba phiếu.

Lê Tiệm Xuyên nhướng mày, không hề ngạc nhiên.

Không quá khó để một người chơi có thể đi tới hiện tại đoán ra điểm này.

“Phừng ___!”

Ngọn lửa hoành hành giống như một bông sen đỏ giận dữ, thoắt cái nhấn chìm chiếc ghế trống bên phải Lê Tiệm Xuyên.

Trên chiếc bàn tròn bằng gỗ lim sẫm màu, ngọn lửa rực cháy đang đốt cháy một chiếc ghế trống, trông hết sức kỳ dị.

Nhưng những người chơi trên bàn không có phản ứng quá đặc biệt, ngoại trừ Giám mục cánh trái, Lê Tiệm Xuyên để ý thấy tại thời điểm radio nói chuyện, gã hơi ngẩng đầu lên và để lộ chút kinh ngạc.

“Phiên tòa bàn tròn bắt đầu… Nhận dạng chiều bắt đầu…”

Âm thanh máy móc ken két giống như bánh răng đang chuyển động, bị bóp méo một cách kỳ lạ phát từ radio: “Kết quả của phiên tòa, quyết định có hiệu lực!”

“Giám mục cánh phải được xác định là hung thủ đã “Xé cuốn sách ác ma bị mất’!”

Lê Tiệm Xuyên thình lình ngước mắt lên.

Ba người chơi khác cũng chấn động, đồng loạt nhìn về phía radio.

Cùng lúc đó, chiếc ghế của Giám mục cánh phải lập tức bị ngọn lửa hừng hực bao phủ hoàn toàn, không còn nhìn thấy bóng dáng.

“Bàn tròn bắt đầu nhận định thưởng phạt __“

“Giám mục cánh phải sắp bước vào quá trình tiêu hủy. Theo quy tắc của bàn tròn, tất cả thẩm phán sẽ có cơ hội đặt câu hỏi cho bàn tròn. Bàn tròn chắc chắn sẽ trả lời câu hỏi của các thẩm phán trong phạm vi quy tắc cho phép…”

Ấy mà đã lựa chọn chính xác.

Từ một đống hỗn loạn nhìn như không manh mối và không gợi ý, có ba người đã túm được một sợi dây, sau đó đưa ra phỏng đoán táo bạo.

“Ba phiếu…”

Hiệp sĩ cúi đầu cười khẩy: “Xem ra tôi đã xem thường các vị. Ngoài ra, Vua nửa người, tao nghĩ vận may của mày đã chấm dứt tại đây, khi lượt tiếp theo kết thúc, chúng ta sẽ không gặp lại nữa. Hộp ma sẽ là của tao, Bộ binh, nếu mày là người chơi tự vệ thì tao sẽ không giết mày.”

Đây cũng được coi là một dạng liên minh.

Nhưng Bộ binh im lặng và không trả lời Hiệp sĩ.

Lê Tiệm Xuyên chả thèm quan tâm đến sự khiêu khích và đe dọa của Kỵ sĩ, bởi vì hắn đã thấy qua thân phận của Hiệp sĩ là Andreas ở lượt trước, nên hắn không cần phải quá hoảng loạn.

Nói từ phương diện khác, lợi thế của Andreas không nhiều bằng Loose. Tất nhiên, những “hạn chế” của Andreas cũng sẽ ít hơn Loose.

“Mày chỉ biết nói mấy câu nhảm nhí đó thôi hả?”

Lê Tiệm Xuyên lười biếng liếc nhìn gã, ngả người ra sau ghế, nghĩ ngợi gì đó rồi quay sang Giám mục cánh trái: “Vị giám mục đây không chọn Giám mục cánh phải, đúng không.”

Bóng khuôn mặt bên dưới mũ của Giám mục cánh trái chầm chậm di chuyển tới: “Thì sao?”

“Tao không nghĩ mày là một người chơi xuất sắc, vì vậy tao rất tò mò mày làm sao có thể vượt qua vòng thứ ba và xuất hiện ở đây, nhưng lại không đoán ra được thân phận của Giám mục cánh phải.”

Lê Tiệm Xuyên thờ ơ liếc nhìn Giám mục cánh trái, “Là vận may của mày cực tốt, hay là mày cố tình giấu dốt? Hay là nói, mày đã giao dịch với ai đó?”

Giám mục cánh trái vẫn bất động: “Mày nghĩ sao cũng được, Vua nửa người. Chuyện tao nhắm vào mày ở lượt đầu tiên chỉ là suy nghĩ nhất thời, không có lý do nào khác.”

Lê Tiệm Xuyên nhướng mày, bật cười, không tiếp tục thăm dò hỏi tới nữa mà đột nhiên nhìn vào radio ở giữa bàn: “Mỗi người trong chúng tôi đều có cơ hội đặt câu hỏi, nghĩa là câu hỏi và câu trả lời của hai bên sẽ không được cùng hưởng, đúng không?”

“Đúng.”

Radio trầm giọng trả lời.

Lê Tiệm Xuyên vừa cầm lấy một miếng sandwich béo ngậy, vừa nói: “Tôi muốn hỏi…”

Sau khi chữ hỏi bật ra khỏi miệng, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên cảm thấy trong tai có tiếng ù ù khe khẽ, tất cả âm thanh xung quanh như bị rút sạch, chỉ để lại giọng nói trầm và vang của hắn, đưa tới cảm giác sai lệch kỳ lạ.

Giọng hắn chợt khựng lại, lập tức thích nghi và tiếp tục: “Tôi muốn hỏi, mục đích thực sự của việc thành lập Trạm Trợ giúp Pháp lý thành phố Maine.”

Tiếng rẹt rẹt của radio lại vang lên, giống như có máy móc đang hoạt động.

Nhưng âm thanh lần này có vẻ như đến từ bốn phương tám hướng, khiến khó mà nghe rõ được.

“Sau đây là đáp án cho câu hỏi của Công tố viên.”

Giọng nói của radio âm lạnh và khàn khàn như một con rắn độc, nói rất nhỏ: “Mục đích thực sự của Trạm Trợ giúp Pháp lý thành phố Maine là vì chính nghĩa giả dối và kẻ yếu đáng trách.”

Đuôi lông mày của Lê Tiệm Xuyên hơi nhướng lên: “Trả lời hay lắm.”

Câu trả lời này cuối cùng đã xác nhận phần quan trọng nhất trong phỏng đoán của hắn.

Lê Tiệm Xuyên cảm thấy rằng mình khá may mắn, trong lượt xét xử thứ ba này, hắn gần như đã có được tất cả câu trả lời mà hắn muốn, khá suôn sẻ. Tiếp theo, hắn chỉ cần tóm được một cái gì đó khác trong lượt xét xử tiếp theo là có thể hoàn toàn xác định sự thật của bàn tròn.

Lần đầu tiên, hắn cảm thấy tự tin về việc giải câu đố. Lê Tiệm Xuyên vô thức se se ngón tay còn đọng lại chút ẩm ướt, trái tim khẽ xao động.

Kể từ khi màn chơi phiên tòa bàn tròn này bắt đầu, đây là lần đầu tiên người chơi vẫn còn thời gian ăn uống dư dả đến như vậy.

Sau khi tất cả quy trình của lượt xét xử này hoàn tất, mọi người vẫn còn dư lại nửa tiếng đồng hồ, đủ để nhấm nháp chiếc bánh sandwich trong tay.

Tuy nhiên, khi những người chơi khác đặt câu hỏi, Lê Tiệm Xuyên đã ăn uống no đủ, tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, sắp xếp các manh mối và mạch suy nghĩ có được cho đến nay.

Trước lượt xét xử này, hầu hết các suy đoán của Lê Tiệm Xuyên đều thành lập dựa trên hư vô vô căn cứ.

Nhưng thăm dò hung thủ thật sự của nhiệm vụ hung thủ ở lượt này đã thành công, nó đã cung cấp bằng chứng đanh thép cho tất cả suy luận và phỏng đoán của hắn từ lượt đầu tiên cho đến hiện tại.

Nói là thăm dò, nhưng không hoàn toàn là thăm dò.

Bởi vì Lê Tiệm Xuyên chắc chắn hơn một nửa rằng sự lựa chọn của hắn là chính xác.

Giám mục cánh phải là hung thủ “Xé cuốn sách ác ma bị mất”, để rút ra đáp án này cần một bước ngoặc ___ chính là phải xác định Giám mục cánh phải là nam luật sư đã chết trong lượt đầu tiên mà Lê Tiệm Xuyên từng gặp qua, cũng chính là luật sư Zach.

Nam luật sư với tư cách là người chơi đã thất bại trong lần giải đố đầu tiên, điểm này chắc chắn chân thực.

Tuy nhiên, ở lượt thứ hai, khi Lê Tiệm Xuyên biết được thân phận của Hiệp sĩ là Andreas nhưng không phải là Andreas mà hắn đã gặp ở lượt thứ hai, hắn đã có một suy đoán __ Người chơi và NPC cùng tồn tại trong màn chơi này, người chơi chỉ xuất hiện trong không gian cửa xét xử do chính người chơi mở ra, trong khi ở các không gian khác, cùng một phân cảnh, có thể có sự xuất hiện của NPC có cùng thân phận với người chơi.

Nói cách khác, trong cửa xét xử của Lê Tiệm Xuyên ở lượt xét xử thứ hai, có NPC Andreas, mà người chơi Kỵ sĩ Andreas lại sắm vai Andreas trong cửa xét xử khác.

Lúc các cửa xét xử giao thoa và thời không bị ảnh hưởng qua lại, cũng chính là sự kiện Lê Tiệm Xuyên, nam luật sư và nữ thẩm phán cùng xuất hiện trong phòng khách nhà Nunally trong lượt đầu tiên. Trong quá trình ba người chơi bọn họ can thiệp lẫn nhau sẽ chỉ có ba cửa hoặc hai cửa, và ba người bọn họ sẽ tồn tại với tư cách là công tố viên, luật sư và thẩm phán.

So với NPC, người chơi sẽ có quyền ưu tiên sắm vai.

Khi phân tích từ một góc độ khác, việc này có nghĩa dù cho người chơi tử vong, trong các cửa xét xử khác cũng sẽ tồn tại một vai đồng dạng đại diện cho người chơi đó.

Do đó, Lê Tiệm Xuyên đã lựa chọn Giám mục cánh phải. Lí do đầu tiên là hắn đã xác nhận được thân phận thực sự của Giám mục cánh phải ___ Luật sư Zach vẫn đang “sống” và có thể hành động trong cửa xét xử.

Lí do thứ hai là sự lựa chọn mà bàn tròn đưa ra cho bọn hắn từ đầu đến cuối luôn luôn là “Hung thủ nằm trong mười bốn người”. Điều này gần như công khai rằng người chơi có tử vong hay không không ảnh hưởng đến kết quả của nhiệm vụ hung thủ.

Ngoài ra còn có lí do thứ ba và cũng là lí do quan trọng nhất ___

Chính xác thì nhiệm vụ hung thủ là cái gì.

Ở lượt đầu tiên, Lê Tiệm Xuyên hoàn toàn mù tịt. Ở lượt thứ hai, hắn láng máng có chút trực giác. Hiện tại, lượt thứ ba đã kết thúc, hắn đã có được câu trả lời.

Lượt xét xử đầu tiên là “Moi tim chú hề”, Ron là một diễn viên hài, có thể là chỉ chú hề, và moi tim của chú hề cũng có thể có nghĩa là hủy hoại tinh thần của Ron và giết chết Ron. Nếu nhiệm vụ này được định nghĩa như vậy thì hung thủ chính là Nunnally, hoặc là nam luật sư đã giúp Nunnally thắng kiện.

Lượt xét xử thứ hai là “Móc mắt búp bê Barbie đen”, búp bê Barbie đen là búp bê của cô bé Annie trong vụ mất tích của xe buýt trường học. Nếu con búp bê này là chỉ Annie thì hung thủ của nhiệm vụ này có thể là Andreas.

Lượt xét xử thứ ba là “Xé cuốn sách ác ma bị mất”, người vẽ cuốn sách ác ma là cậu chủ nhỏ Scott, và định nghĩa “bị mất” này khiến Lê Tiệm Xuyên nghĩ đến cậu chủ nhỏ Scott thường xuyên bị mất tích. Ngoài ra, Scott cũng sở hữu một trái tim như ác ma.

Vì vậy, nếu “cuốn sách ác ma bị mất” là chỉ cậu chủ nhỏ Scott thì hung thủ phải là Andreas, hoặc là nam luật sư Zach. Tất nhiên cũng có thể là công tố viên Loose, hoặc là thám tử kỳ quái Caumont.

Andreas là hung thủ của vụ án mất tích của xe buýt trường học, nếu Scott chết trong vụ án đó thì hung thủ là Andreas là chuyện rất bình thường, song Andreas có khả năng bị kẻ khác giật dây, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy đám tài xế xe tải đó sẽ không đụng xe buýt trường chỉ vì nổi hứng nhất thời.

Đây là một vụ mưu sát được tính toán trước.

Và lí do có khả năng nhất chính là để giết chết cậu chủ nhỏ Scott.

Theo nhật ký của Scott, người muốn giết nó có lẽ là luật sư Zach.

Nhưng công tố viên Loose, người liên tục xuất hiện trong các cuộc triển lãm tư nhân và có địa vị khá cao trong vụ án giết người liên hoàn đường hoa Tulip cũng không phải là một nhân vật đơn giản.

Lê Tiệm Xuyên không cho là Loose có thể thoát khỏi liên quan.

Tuy nhiên, trong lượt bỏ phiếu rủi ro như vậy, dưới tiền đề biết rằng bản thân có thể là hung thủ, Lê Tiệm Xuyên đã chó cùng rứt giậu bỏ phiếu cho chính mình.

Mặc dù Caumont cũng xuất hiện, đồng thời Lê Tiệm Xuyên hoài nghi thân phận trước đây của Caumont là người chơi, nhưng vì Lê Tiệm Xuyên biết quá ít về Caumont nên không xác định được Caumont là người chơi nào, do đó chỉ có thể loại trừ.

Về phần Andreas, sau khi so sánh, Lê Tiệm Xuyên cho rằng Zach có xác suất cao hơn.

Bởi vì trong cuốn nhật ký của Scott, Zach là một kẻ nguy hiểm.

Lê Tiệm Xuyên đoán rằng luật sư Zach có thể là hung thủ của nhiệm vụ hung thủ trong lượt thứ ba, nhưng suy đoán này quá mỏng manh, chẳng khác gì một canh bạc.

Chỉ có một lý do để Lê Tiệm Xuyên xác định rằng luật sư Zach là Giám mục cánh phải.

Đó chính là tần suất xuất hiện, vai trò đưa đến và ảnh hưởng đối với tình tiết vụ án then chốt, còn có địa vị cao thấp trên phương diện nào đó của luật sư Zach trong ba lượt xét xử vừa qua.

Công tố viên Loose của Lê Tiệm Xuyên là Vua nửa người và có địa vị cao nhất trong bàn cờ vua. Trong khi Giám mục cánh trái là cục trưởng của thành phố Maine, nói cách khác cũng có địa vị rất cao. Tuy địa vị hiện thực của Giám mục cánh trái cao hơn Lê Tiệm Xuyên, nhưng quân cờ tượng trưng cho thân phận lại không cao.

Điều này cho thấy địa vị của những quân cờ này được xác định theo một khía cạnh khác.

Ví dụ như địa vị trong một dự án hoặc một tổ chức.

Ngoài ra còn có Andreas, là Hiệp sĩ. Nhưng trong hiện thực, Lê Tiệm Xuyên đã đại khái xác định địa vị của Andreas là một tên côn đồ.

Nói cách khác, dựa theo ảnh hưởng của Zach trong các vụ án, địa vị của Zach phải cao hơn Hiệp Sĩ. Trong số mười bốn quân cờ, không có Hoàng hậu và Chiến Xa; cao hơn Hiệp sĩ ngoại trừ Vua và Giám mục cánh trái cũng chỉ còn lại Giám mục cánh phải.

Do đó, Lê Tiệm Xuyên đẩy ngã quân cờ này.

Hắn đã đánh cược thành công.

Cuối cùng cũng có một cái nhìn thoáng qua về một phần đáp án của màn chơi này.

“Lượt xét xử thứ ba đã kết thúc, lượt xét xử thứ tư chính thức bắt đầu!”

Âm thanh đột ngột vang lên của radio làm gián đoạn suy nghĩ của Lê Tiệm Xuyên, “Các thẩm phán, hãy chọn cho mình một quân cờ để nhận được chìa khóa cho cửa xét xử. Cửa xét xử của lượt này đã được bố trí lại, số lượng ít hơn ba. Nhiệm vụ hung thủ là ‘Cắt cổ họng cú mèo’, xin các thẩm phán thận trọng chấp hành!”

Theo giọng nói của radio, mười bốn quân cờ từng xuất hiện trên bàn tròn nhỏ trước đó đột nhiên xuất hiện trên bàn tròn, lẳng lẽ trôi nổi.

Chỉ có quân cờ, không có gì khác.

Mở đầu thế này có thể nói là không lần ra manh mối.

Lê Tiệm Xuyên khẽ nheo mắt, nhìn vào quân cờ trước mặt, loáng thoáng ngửi được mùi bất ổn và khác thường từ phần mở đầu này.

Hắn suy nghĩ một chút, lập tức cầm lấy quân cờ Vua nửa người của mình.

Ba người chơi khác cũng lần lượt đưa ra lựa chọn.

Ngoài Giám mục cánh trái ra thì Hiệp sĩ và Bộ binh đều chọn quân cờ đại diện cho chính mình.

Chín giờ đã đến.

Bữa tối kết thúc.

Lê Tiệm Xuyên trở lại thang máy kim loại lạnh giá. Sau vài giây, đèn báo phía trên thang máy đột nhiên sáng lên.

Một cánh cửa xét xử mới xuất hiện trước mặt Lê Tiệm Xuyên.

Hết chương 92

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #hg#hhh