Chương 2
Sao khi Lam Hi Thần đi vào thăm Giang Trừng thì liền kêu mọi người đi ra ngoài hết, mình y ở lại đó, bước đến và ngồi ngay cạnh giường. Vương tay lên gò má Giang Trừng nhưng giữa chừng rút lại.
[ Ai muốn biết tại sao không hả ^_^😅😅😅]
Nhìn thấy đui chân mày nhíu lại, cái môi hồng đào đang mấp máy nói ra tiếng, đôi mắt vẫn nhắm kín .
" Ngụy Vô Tiện ngươi đã quên lời hứa của chúng ta. Ngươi đã nói tương lai ta làm gia chủ thì ngươi làm thuộc hạ của ta. Cô Tô có Song Bích thì Vân Mộng có Song Kiệt, ngươi đã quên, quên hết rồi, đó là lời ngươi tự hứa với ta mà 😫😫😫
Lam Hi Thần không nghĩ đến trong lòng Giang Trừng lại cô đơn, chứa nhiều tuổi thân đến như vậy. Từ lúc Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đến học ở Vân Thâm y đã để ý đến hắn từ ngày đó cho đến bây giờ. Người mà y yêu thầm suốt mười mấy năm mà không dám thổ lộ, chỉ biết âm thầm nhìn từ xa. Bây giờ lại nghe được những lời tặn đái lòng của y càng làm cho Lam Hi Thần có một thứ đau lòng bức rứt khó tả. Không để cho y suy nghĩ hết có một giọng nói vang lên, mang theo đầy lạnh lẽo, âm lãnh " Lam Tông Chủ ngồi trên giường ta làm gì vậy" nhờ tiếng nói rõ đến từng chữ kéo Lam Hi Thần về thực tại, mới chợt nhận ra người nằm trên giường đã tĩnh lại và còn hỏi y ' ngồi trên giường hắn làm gì vậy' Trong lòng Lam Hi Thần có một cỗ chua xót.
Không để Lam Hi Thần trả lời Giang Trừng lại nói thêm một câu " ngươi cút ra ngoài cho ta, ngươi lấy tư cách gì vào phòng ta chứ " . Lam Hi Thần không ngờ người mà mình âm thầm yêu thương suốt bao năm qua lại tuyệt tình đến vậy.
Sao khi ra khỏi phòng của Giang Trừng khuôn mặt của Lam Hi Thần vẫn tươi cười, nếu như ai không để ý thì không phát hiện, trong nụ cười đó thật ra đang cười mĩa may chính bản thân mình.
Qua thêm một ngày buổi sáng ở Vâm Thâm Bất Tri Xứ thật dịu dàng, im lặng, lớt thớt những người vận y phục trắng đã đi lưa thưa ở ngoài. Trong hôm đó Giang Trừng cũng đi về Vân Mộng Giang Thị
Trong Hàn Thất có một nam tử cuối đầu cậm cụi nhìn vào cuốn sách trong tay [ ây da đừng thấy cầm sách chú ý như vậy là chuyên tâm Nga 🤔🤔🤔] nhưng trong lòng lại rối bời, không thể tả, nhớ mà không thể nói, yêu mà không thể bài tỏ, muốn quan tâm nhưng..... Haizzz. Cuối cùng Lam Hi Thần cũng chỉ biết thở dài, nhìn hắn rời khỏi Vân Thâm, mà y có tư cách gì mà giữ người ta lại chứ. Lam Hi Thần mãi mê chìm trong suy nghĩ, đã không hay tay mình đã vò nhân quyển sách mình cho là yêu quý nhất.
Cũng chính vào buổi tối hôm đó, Lam Hi Thần vì buồn bực trong lòng cuối cùng chỉ có hai từ " Tại sao" đem con người say men rượu, mà tìm đến Vân Mộng đứng trước giang phòng của Giang Trừng, mà không muốn bước vào rõ cửa. Không cho Lam Hi Thần nghĩ hết, bên trong phòng có tiếng đập đồ.
Bên ngoài Lam Hi Thần nhìn thấy người mình yêu rơi lệ. Chỉ biết đứng im nghe Giang Trừng nói từng chữ " năm xưa một mình ta gầy dựng lại Giang gia, Phụ Mẫu mắt đi, cứ tưởng sao hôm Loạn Tán Cương năm xưa, thì đem được Ngụy Vô Tiện trở về, tưởng chừng tỷ tỷ mãi ở bệnh cạnh ta nhưng nào ngờ một nhát kiếm xuyên cỗ, đã cướp đi mạng sống của tỷ ấy. Bỏ lại Kim Lăng một đứa bé chỉ đầy 1 tháng tuổi, mang tiếng có mẹ sinh mà không có mẹ dạy . Ta cứ tưởng mình mạnh mẽ, đủ lạnh nhạt để cho mình không rơi lệ chứ, thật nực cười."
Ở ngoại Lam Hi Thần không biết nên rời khỏi hay ở lại, cũng không đành lòng để người mà y yêu rơi giọt nước mắt nào nữa. Lam Hi Thần cũng quên đi ý định mình đến đây để làm. Đột nhiên trong phòng có giọng vang lên "Tên nào ở bên ngoài" Giang Trừng vọi lao khô đi nước mắt, tử điện hóa thành roi , xẹt xẹt ánh tím, bước ra.
Đánh bay đi cánh cửa phòng [ ây do lại tốn tiền thay rồi ....haizzz ]
trong cơn say Lam Hi Thần vô tình thốt lên hai từ " Vãn Ngâm" mà đã khiến cho người đứng đối diện phải nghiến răng nghiến lợi, muốn quật chết tên vừa mới nói ra hai tiếng đó. Nhưng Giang Trừng cố kiềm nén nói với Làm Hí Thần " Giang Mỗ đây thân thiết với Lam Tông chủ từ lúc nào mà ta không hay biết vậy"
Không để Lam Hi Thần không trả lời Giang Trừng nói tiếp" Lam Tông Chủ đến đây tìm ta khuya như vậy là có việc gì à...."
Lam Hi Thần vọi nhào tới ôm lấy Giang Trừng " Vãn Ngâm cho ta một cơ hội ở bên cạnh ngươi có được không, tâm ta duyệt người, cũng chỉ để ý mình ngươi, cho ta cạnh ngươi , quan tâm ngươi, lo lắng cho ngươi, sẽ không để cho ngươi cô đơn, hờn tủi, một mình ránh vát Giang Gia, Vãn Ngâm ta xin ngươi đấy " Giang Trừng nghe xong khựng ngươi, cũng chả biết nói gì, trên người Lam Hi Thần giờ cũng chỉ toàn là mùi rượu, Giang Trừng cùng lắm cũng thốt ra được vài từ
" Ngươi... Ngươi buôn ta ...ta ra, để ta suy nghĩ cái được không"
[ Có biến rồi 😊😊😊] vừa nói hết câu Giang Trừng dùng hết sức đẩy Lam Hi Thần ra, quây lưng rời khỏi, để lại một mình y đứng đó chỉ biết nhìn theo bóng dáng từ y cũng chỉ biết nghĩ trong bụng " Vãn Ngâm vừa nói.... nói với ta, y sẽ suy nghĩ lại ..... " Từ đang say rượu mà bây giờ Lam Hi Thần tĩnh rượu như chưa từng uống [ Nói hơi quá 😂😂]
Lam Hi Thần hắn đành phải quay trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ thôi, vừa ngự kiếm vừa vui mừng, khi mình có thể ngõ lời với y. Cũng chỉ lần đầu tiên Lam Hi Thần lại nghĩ " Uống rượu cũng thật là tốt, những thứ mà mình muốn nói với Vãn Ngâm, hôm nay đều nói được hết rồi. Chỉ mong là y đồng y lời ngõ này mà thôi, phải học đệ tức uống rượu thật nhiều mới được".
Vào một buổi sáng tinh mơ, ánh mặt trời cũng vừa mới ló lên, trời trong mây xanh . Có một Tông Chủ ở Vân Mộng đã thức rất sớm đi đến Từ Đường để hồi âm, lại những mà một người nào đó ở Vân Thâm trong lúc say đến tìm Giang Trừng mà hỏi. Trong lá thư cũng chỉ có một duy nhất chữ " Ừm"
Ở một chỗ nào đó có thân bạch y chỉ gì một chữ " Ừm" bự chà bá [🤣🤣😅😅] mà uống rượu say mèm, vi phạm một lượt hết cả đống gia quy ở Lam Gia, khiến cho lão Lam Khải Nhân tức muốn phụt máu, tức mà chết. Thần thái ôn nhu, luôn tuân đúng quy mà hôm nay lại .....Haizzz. Lam Tông Chủ nào đó vì thế mà vừa chồng cây chuối vừa chép phạt.
===========================
Xin lỗi mọi người ad có viết sai vài số từ, nên mọi người bỏ qua cho ad nha 😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ, không vui cũng phải vui. Ủng hộ ad với nha, đây là lần đầu ad viết truyện luôn đấy
Ad thật là nơi nhiều, mà nói nhiều nó mới vui đúng hum 🤔🤔🤔
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com