Phần 4
Hôm sau, Giang Trừng tỉnh lại bên cạnh đã sớm không còn ai. Hắn thở dài một tiếng, xem ra "Lam Hi Thần" đã đi mất, Trạch Vu Quân quay lại rồi. Y tránh mặt lúc này cũng tốt, dù sao hắn vẫn chưa muốn nói chuyện với y.
Giang Trừng đã thất thần thì truyền đến tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân đi vào. Theo bản năng, Giang Trừng quay lại nhìn, Lam Hi Thần bưng một thau nước đi vào.
"Vãn Ngâm đã dậy rồi sao? Đến đây lau mặt đi, một lát điểm tâm sẽ được mang lên." Lam Hi Thần đặt thau nước xuống kệ khăn mặt, nói với Giang Trừng. Đương nhiên, lúc này Trạch Vu Quân đã thay bộ tử y hôm qua, đổi thành "áo tang" của Cô Tô Lam thị.
Giang Trừng không nói gì, cũng không có gì ngạc nhiên, đơn giản xuống giường mặc y phục vào, rồi đi đến cầm lấy khăn lau mặt Lam Hi Thần đã chuẩn bị sẵn.
Lam Hi Thần thấy Giang Trừng lạnh lùng không nói gì, bản thân liền cảm thấy mất tự nhiên. Bộ dạng lạnh lùng không để ai vào mắt này của Giang Trừng, y thấy không quen.
Lúc ăn điểm tâm, không khí càng trở nên trầm mặc. Sau đêm qua nghe mấy lời thỉnh cầu của "người kia", giờ lại thấy thái độ này của Giang Trừng, trong lòng Lam Hi Thần càng trở nên áy náy. Y khẽ cắn răng, nói:
"Vãn Ngâm, hôm nay Vong Cơ và Ngụy công tử sẽ đến Liên Hoa Ổ."
Giang Trừng uống một muỗng canh, không lạnh không nóng nói: "Nhà của hắn, hắn muốn về lúc nào thì về." Nói xong, Giang Trừng lại gọi người đến, sai bọn họ quét dọn phòng của Ngụy Vô Tiện.
Hai người ăn điểm tâm, không ai nói lời nào nữa. Thỉnh thoảng, ánh mắt Trạch Vu Quân vô tình hay cố ý đặt lên người Giang Trừng, trong đầu y lại nhớ đến chuyện đêm qua, những gì người kia đã nói...
Vãn Ngâm thích y sao?
Giang Trừng cũng không quan tâm Trạch Vu Quân đang nghĩ gì, lát nữa hắn còn có việc phải làm, sự vụ mấy ngày nay đều rất nhiều, hắn còn phải cực khổ thêm mấy ngày nữa. Hắn ăn xong điểm tâm liền đứng dậy đi thư phòng.
Nhưng Giang Trừng vừa bước đến cửa thì một hạ nhân chạy đến báo, Ngụy Vô Tiện đã đến rồi. Hắn hơi cau mày lại, ngửa đầu nhìn trời, bây giờ mới là giờ Thìn, tên kia đã đến rồi, sống ở Lam gia nên có quy củ hơn sao? Không phải bình thường giờ Tị hắn mới dậy sao?
Giang Trừng nghĩ nghĩ, quyết định đi gặp Ngụy Vô Tiện trước.
Giang tông chủ vừa ra đến tiền sảnh đã thấy đại sư huynh nhà mình hớn ha hớn hở xách một vò Thiên Tử Tiếu đi vào, phía sau còn có Lam Tư Truy xách ba vò, cùng với Ôn Ninh cõng theo cái xọt phía sau.
Giang tông chủ cảm thấy thật đau mắt.
Đường đường là đại sư huynh của Vân Mộng Giang thị, chủ mẫu Lam gia, Di Lăng lão tổ tiếng tăm vang xa mà sao bộ dạng cứ như lưu manh đầu đường xó chợ vậy chứ? Hắn ở Lam gia bao lâu nay mà Lam Khải Nhân cũng không thể nào rèn rũa được chút nào sao? Có lẽ cả đời Lam Khải Nhân dạy học, thất bại nhất chính là họ Ngụy này.
"Sư muội." Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy Giang Trừng đã ngứa đòn, vô phép vô tắc gọi người ta là "sư muội". Hắn giơ vò Thiên Tử Tiếu trên tay ra trước mặt Giang Trừng. "Cái này cho ngươi." Nói xong, hắn lại quay lại vẫy Ôn Ninh. "Ta có mang lệ chi cho ngươi nha."
· Lệ chi là tên Hán Việt quả vải đó mọi người, Việt Nam mình nổi tiếng vụ án Lệ Chi Viên đó. Quả vải du nhập sang TQ từ thời Đường, hồi nghìn năm Bắc thuộc ấy, do Dương quý phi thích ăn vải nên năm nào dân VN mình cũng phải cống nạp vải sang TQ.
Ôn Ninh ngoan ngoãn mang cái xọt trên lưng đưa đến cho Ngụy Vô Tiện, ánh mắt lén lút nhìn Giang Trừng. Tuy Giang tông chủ không nói cấm hắn vào Liên Hoa Ổ, nhưng hắn cũng tự biết giấu mình, không muốn chọc giận Giang tông chủ, làm công tử khó xử.
Giang tông chủ cũng không thèm liếc Ôn Ninh cái nào, coi hắn như không khí, tầm mắt Giang tông chủ rơi xuống xọt lệ chi. Phải biết rằng, trên đời này Giang tông chủ cực kì thích ăn lệ chi, có điều, lệ chi này rất hiếm, vì cây này khó sống được trên đất Trung Nguyên. Cây lệ chi ưa nóng, chỉ có ở Nam quốc, mùa hè hằng năm đều có thương buôn mang lệ chi từ Nam quốc đến Trung Nguyên bán, nhưng số lượng không nhiều, đều bị người tranh nhau mua hết. Mỗi năm, Giang tông chủ cực khổ lắm mới mua được một xọt lệ chi, nhưng năm nay Nam quốc mất mùa lệ chi, không có bán sang Trung Nguyên. Hắn tò mò không biết Ngụy Vô Tiện làm thế nào mua được.
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói: "Thế nào? Thấy sư huynh quan tâm ngươi chứ? Là ta đặc biệt căn dặn mấy đứa Tư Truy đi Nam quốc nếu có thì mua về cho ngươi đó."
Chuyện Giang Trừng thích ăn lệ chi cũng không nhiều người biết, đến hôm nay cũng chỉ còn Ngụy Vô Tiện và Kim Lăng. Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng khẽ cười, hắn nhớ tới chuyện lúc nhỏ. Lệ chi ăn nhiều sẽ nóng nên Ngu phu nhân không cho Giang Trừng ăn nhiều, mỗi ngày chỉ cho ăn vài quả thôi. Thân làm đại sư huynh, Ngụy Vô Tiện sao có thể nhìn "sư muội" nhà mình thèm ăn thứ gì chứ? Vậy là cứ mỗi lần có người giao lệ chi đến, hắn sẽ bí mật đưa tiền cho người đó, để người đó mang thêm một chút. Hắn giấu số lệ chi đó đi, lén lút cho Giang Trừng ăn.
"Đa tạ." Giang Trừng nói. Hắn không nghĩ tới Ngụy Vô Tiện vẫn còn để tâm đến mình như vậy.
"Ngươi khách sáo làm gì chứ. Nào, chúng ta đi uống rượu." Ngụy Vô Tiện khoát tay, không có phép tắc gì chạy đến ôm vai bá cổ Giang Trừng. "Tư Truy nói nó đến Nam quốc thấy người Nam quốc có mấy cách làm mấy món từ lệ chi ngon lắm, còn có thể để quanh năm đấy. Lát nữa ta bảo nó ghi lại cách làm cho ngươi."
"Thật sự có thể để được quanh năm...?" Giang Trừng chưa nói hết câu, cổ họng đột nhiên nghẹn lại, bước chân cũng dừng lại. Hắn thấy trước mắt mờ đi, tai cũng không nghe rõ được gì nữa, đầu rất nặng. "Ngụy..." Giang Trừng cố gắng muốn gọi tên Ngụy Vô Tiện, nhưng chưa gọi được đã mất đi ý thức.
"Sư muội, Giang Trừng." Ngụy Vô Tiện sốt sắng kêu lên.
Cơ thể này của Mạc Huyền Vũ vốn yếu ớt, thuộc kiểu gió thổi thì bay, chống đỡ bản thân đã khó khăn, lại thêm Giang Trừng cơ thể rắn chắc nữa thì hắn không trụ nổi, lung lay hai cái liền ngã xuống. Theo bản năng, Ngụy Vô Tiện ôm lấy Giang Trừng, xoay người, lấy thân mình làm đệm thịt.
"A... khụ khụ..." Ngụy Vô Tiện bị ngã một cái, trên người còn bị đè, cảm giác muốn vỡ luôn phổi rồi. Tuy có âm thầm chửi mình ngu, đi làm đệm thịt cho người ta, nhưng hắn vẫn không quên lo lắng cho Giang Trừng trong ngực.
"Giang Trừng, Giang Trừng, ngươi sao vậy?" Ngụy Vô Tiện cố gắng lay tỉnh Giang Trừng.
"Công tử, Giang tông chủ."
"Ngụy tiền bối, Giang tông chủ."
"Tông chủ."
Lam Tư Truy và Ôn Ninh vội vã chạy đến, đệ tử Giang gia cũng chạy đến. Lam Tư Truy vừa đỡ lấy Giang Trừng để Ngụy Vô Tiện ngồi dậy, vừa hô người đi gọi đại phu.
"Vãn Ngâm." Lúc này Lam Hi Thần cũng chạy đến. Ban nãy Giang Trừng đi rồi, y cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, muốn đi theo, nhưng lại không muốn làm phiền hai huynh đệ bọn họ nên đi chậm một chút, không ngờ đến nơi đã thấy Giang Trừng gặp chuyện.
"Trạch Vu Quân."
Lam Hi Thần không đáp, chỉ đỡ lấy Giang Trừng trong tay Lam Tư Truy.
"Vãn Ngâm." Lam Hi Thần để Giang Trừng tựa vào ngực mình, trong lòng nôn nóng, lo sợ, ngũ vị tạp trần nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh bắt mạch cho Giang Trừng.
Ngón tay trắng nõn đặt trên cổ tay mảnh khảnh, ánh mắt Lam Hi Thần dần lạnh.
"Lam đại ca, Giang Trừng sao rồi?" Nguy Vô Tiện sốt sắng hỏi. Hắn gấp muốn chết, đột nhiên Giang Trừng ngất đi như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?
Lam Hi Thần nói: "Vãn Ngâm trúng độc."
"Trúng độc?" Ngụy Vô Tiện thất kinh, ở Liên Hoa Ổ, Giang Trừng làm sao lại trúng độc? "Hắn trúng độc gì? Thuốc giải ở đâu? Cho dù khó kiếm thế nào ta cũng nhất định kiếm được."
Lam Hi Thần lắc đầu, âm trầm nói: "Không biết, ta chưa từng gặp loại độc này, hơn nữa còn là độc mãn tính, Vãn Ngâm đã ăn vào độc dược ít nhất nửa năm rồi."
Ngụy Vô Tiện nghiêm mặt lại. Có thể hạ độc ở Liên Hoa Ổ, còn có thể hạ độc trong vòng nửa năm, chắc chắn kẻ này phải là người trong Giang gia. Giang gia có nội gián lâu như vậy lại không ai biết, rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào chứ? Còn nữa, vì sao hắn lại hạ độc Giang Trừng?
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần, lại nhìn Giang Trừng trong ngực y, nghiêm túc nói: "Lam đại ca, huynh đưa Giang Trừng về phòng nghỉ ngơi trước, ta sẽ tra xem rốt cuộc kẻ nào chán sống đến vậy."
Lam Hi Thần gật đầu, ôm Giang Trừng lên, trước khi đi không quên nói: "Giúp ta mời thúc phụ đến, y thuật của thúc phụ cao hơn ta, có lẽ sẽ biết Vãn Ngâm trúng phải độc gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com