Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 5



Lúc Lam Khải Nhân và Lam Vong Cơ được Lam Tư Truy được mời đến Liên Hoa Ổ thì gặp tình cảnh thế này: Lam Hi Thần không biết đang ở đâu, đệ tử Giang gia bị Kim Lăng triệu tập đến đấu trường tra hỏi, trước ngọa thất của Giang tông chủ, Ngụy Vô Tiện sống chết đứng chắn cửa, không cho ai vào.

Ngụy Vô Tiện y như tên lưu manh cà lơ phất phơ đứng trước cửa phòng, ôm Trần Tình, vẻ mặt lo lắng sốt ruột, nhưng kiên quyết không cho ai vào, còn nói kẻ nào dám xông lên, sẽ lập tức cho Ôn Ninh đánh chết. Ôn Ninh đứng bên cạnh nhìn chủ nhân nhà mình, vẻ mặt khó xử. Hắn cũng không biết tại sao sau khi Trạch Vu Quân rời khỏi thì công tử nhà mình lập tức ngăn cản không cho ai vào, à không, phải nói là không muốn để người khác nhìn thấy Giang tông chủ mới đúng. Ban nãy Trạch Vu Quân đưa Giang tông chủ về phòng, chỉ có mình công tử nhà mình được vào theo, sau đó Trạch Vu Quân gấp gáp đi ra, không biết đi đâu rồi, công tử nhà mình lại sống chết chặn ngoài này. Thật là lo lắng, không biết Giang tông chủ có xảy ra chuyện gì hay không.

"Ngụy Anh, có truyện gì vậy? Sao lại không cho ai vào?" Lam Vong Cơ lên tiếng hỏi. Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt của đạo lữ nhà mình, y biết, nhất định tình trạng của Giang tông chủ đang vô cùng nghiêm trọng.

"Ngụy Vô Tiện, tốt xấu gì ngươi cũng để lão phu xem mạch cho Giang tông chủ chứ." Lam Khải Nhân cũng lên tiếng. Tuy không vừa mắt tên họ Ngụy này, bây giờ cũng không vừa mắt tên họ Giang ở bên trong, nhưng nặng nhẹ thế nào, Lam Khải Nhân ông vẫn biết phân biệt.

"Cái đó..." Ngụy Vô Tiện khó xử, cân nhắc không biết có nên cho vào không, theo lí thì nên cho vào chẩn mạch cho sư đệ nhà mình, nhưng mà.... Ngụy Vô Tiện rốt cuộc nói: "Hai người chuẩn bị tinh thần trước."

Nói rồi, Ngụy Vô Tiện mở cửa cho Lam Khải Nhân và Lam Vong Cơ vào, còn dặn Ôn Ninh trông trừng bên ngoài, chỉ được cho Lam Hi Thần vào nữa thôi, Kim Lăng tính tình nóng nảy, cứ cản ở ngoài đi, xong rồi cũng vào theo.

Trong phòng chiếu rũ mành che.

Ngụy Vô Tiện đi trước, vén màn lên, để hai người phía sau đi đến giường của Giang tông chủ.

Chỉ là, ở trên giường, chẳng thấy Giang tông chủ đâu, chỉ thấy một đứa bé chừng ba bốn tuổi, da trắng môi đỏ, xinh đẹp khả ái đang ngủ.

Lam Khải Nhân theo bản năng quay lại trừng Ngụy Vô Tiện, cái tên không ra gì kia muốn đùa cợt chắc?

Lam Vong Cơ nhíu mày nhìn người trên giường, nghĩ nghĩ, dường như hiểu được vấn đề, y đoán: "Ngụy Anh, người này là Giang tông chủ sao? Ngươi vì vậy nên mới không cho ai vào?"

Ngụy Vô Tiện gật đầu, nói: "Đúng vậy, ban nãy ta và Lam đại ca đưa sư muội về phòng, hắn cứ thế... biến thành đứa trẻ trên tay đại ca, dọa ta và đại ca sợ muốn chết."

Lam Khải Nhân nghe xong nhíu mày, đi đến mép giường ngồi xuống, chẩn mạch cho Giang Trừng.

Ngụy Vô Tiện đi đến dựa vào đạo lữ nhà mình: "Nhị ca ca, đây chính là dáng vẻ của sư muội nhà ta lúc nhỏ đó, đáng yêu muốn chết, thật muốn ôm một cái nha. Ngươi nói xem, nếu Giang Trừng mà sinh con, có phải sẽ sinh ra một đứa đáng yêu y như vậy không?..." Thật ra hắn không cho ai vào chính là không muốn để ai thấy bộ dạng đáng yêu này của Giang Trừng. Với tính cách sư muội nhà hắn, đợi hắn khỏe lại rồi, không trừng lại muốn giết người diệt khẩu.

Lam Vong Cơ không đáp, để mặc hắn lải nhải.

"Thúc phụ." Lúc này Lam Hi Thần cũng vào, trên tay còn cầm một quyển y thư. "Vãn Ngâm thế nào rồi?"

Lam Khải Nhân nghe y gọi một tiếng "Vãn Ngâm" thì hơi nhíu mày lại, ông nói: "Giang tông chủ trúng phải Bách hoa tán."

Lam Hi Thần cầm quyển y thư trong tay, lật ra một trang đã được đánh dấu sẵn, cau mày nhìn. Ban nãy thấy Giang Trừng biến thành trẻ con, y chợt nhớ đến đã xem ở đâu đó về triệu chứng này, vội vã đi tìm y thư, quả nhiên đã tìm thấy. Bách hoa tán, chính là lấy một trăm loại hoa độc nhất thiên hạ điều chế thành. Người bình thường uống vào, không qua nửa tháng sẽ chết, người có căn cơ uống phải cũng bị phong bế linh lực, chết dần chết mòn.

"Vậy còn thuốc giải?" Ngụy Vô Tiện không biết chút y thuật nào, nghe hai người nói tên độc dược, đoán là Giang Trừng trúng độc này, nên vội vàng muốn tìm thuốc giải.

Lam Khải Nhân đặt tay Giang Trừng xuống, ém lại chăn, chậm rãi nói: "Thuốc giải phải đợi ta về Cô Tô điều chế. Tuy dược liệu không khó tìm nhưng phương thức điều chế phức tạp, ta lại chưa từng thử nên phải tốn chút thời gian, cần ít nhất nửa tháng."

Lam Hi Thần gật đầu không nói gì, tình trạng của Vãn Ngâm vẫn có thể chịu đựng được một tháng, hơn nữa còn có mình ở bên cạnh chăm sóc, nhất định bảo vệ Vãn Ngâm thật tốt.

"Vậy khi nào Giang Trừng sẽ tỉnh lại? Hắn sẽ cứ như vậy sao?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

"Ngày mai Giang tông chủ sẽ tỉnh lại, khi nào giải được độc sẽ trở lại như thường." Lam Khải Nhân nói. "Bây giờ lão phu lập tức về Cô Tô điều chế thuốc giải."

Ngụy Vô Tiện thoáng yên tâm, hắn chắp tay, cúi người thật sâu trước Lam Khải Nhân. "Đa tạ Lam tiên sinh."

Lam Khải Nhân có chút giật mình, không ngờ tới một tên cà lơ phất phơ lại chịu cúi mình vì người khác.

....

Ban đêm, Ngụy Vô Tiện kéo đạo lữ nhà mình về phòng nghỉ ngơi, nhân tiện kéo luôn Kim Lăng giao cho Lam Tư Truy, không để đứa bé đó lo lắng quá mà làm loạn, giao Giang Trừng lại cho Lam Hi Thần chăm sóc. Ngụy lão tổ cũng tự biết mình không giúp được gì, có khi còn vướng chân, nên không làm loạn nữa. Hơn nữa, hắn còn muốn để Lam đại ca và sư muội nhà mình bồi dưỡng tình cảm.

Qua mấy lần hắn đến Liên Hoa Ổ liền nhận ra phương thức ở chung của hai người không thích hợp, đúng là hai người cũng có "song tu" đấy, nhưng mà có gì đó không đúng lắm. Sư muội nhà mình thì lúc nào cũng khó ở nên không biết được tâm tình hắn có chút vui sướng hay yêu thích gì không. Còn Lam đại ca, hắn nhạy bén nhận ra, Lam Hi Thần đối với Giang Trừng rất tốt, nhưng là xuất phát từ chịu trách nhiệm chứ không phải từ yêu thương. Hai người là đạo lữ, cứ như vậy sống một đời thì không hay, mà tính tình sư muội nhà mình như vậy, Lam đại ca lại như vậy, sớm muộn sư muội cũng sẽ nổi bão. Hắn và Lam Vong Cơ vẫn luôn nghĩ cách giúp hai người cải thiện tình cảm, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra cách, đây chẳng phải là cơ hội sao?

Lúc này trong tẩm phòng của Giang Trừng.

Lam Hi Thần ngồi bên giường, cầm khăn ẩm giúp Giang Trừng lau tay. Trên mặt y không còn nụ cười hòa nhã thường ngày, nhưng vẻ mặt bình tĩnh đó, cũng không hiểu y đang nghĩ gì.

"Đau lòng sao?" Lúc này, bỗng nhiên một tiếng nói vang lên.

Tiếng nói ấy, chỉ mình Lam Hi Thần nghe được, mà cái bóng mờ xuất hiện trên giường, nằm bên cạnh Giang Trừng cũng chỉ có mình y thấy. Người đó chính là "Lam Hi Thần."

"Lam Hi Thần" nghiêng người, chống cằm nằm bên cạnh Giang Trừng, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gò má non mềm của Giang Trừng, mở miệng châm chọc:

"Trạch Vu Quân đang đau lòng Vãn Ngâm sao? Không phải ngươi chỉ ở cạnh Vãn Ngâm vì chịu trách nhiệm sao? Nếu như Vãn Ngâm có chuyện gì, bất hạnh không qua khỏi, không phải ngươi sẽ không còn vướng mắc gì nữa, có thể trở về Cô Tô, tiếp tục làm Trạch Vu Quân cao cao tại thượng sao?"

Hắn nói xong, cũng không đợi Trạch Vu Quân phản ứng, cúi xuống khẽ hôn lên trán Giang Trừng, ánh mắt mê luyến.

"Nếu Vãn Ngâm có hài tử, chắc chắn cũng sẽ đáng yêu như thế này , đến lúc đó, ta sẽ cùng Vãn Ngâm chăm sóc con, chắc chắn sẽ để đứa bé đủ yêu thương, không để nó phải chịu ủy khuất như Vãn Ngâm lúc nhỏ." Nói đến đây, hắn lại than thở: "Nếu đứa bé đó do ta và Vãn Ngâm sinh ra thì tốt quá..."

Trạch Vu Quân trầm mặc hồi lâu, nhìn "người kia" thân mật cọ mặt với Giang Trừng, không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu, lãnh đạm nói: "Ta không muốn Vãn Ngâm có chuyện..." Lại trầm mặc một lát, y hỏi: "Ngươi nghĩ, kẻ nào muốn hại Vãn Ngâm?"

"Lam Hi Thần" cười nhạt, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Kẻ nào thì thế nào? Ta quan tâm kẻ đó là ai sao? Chỉ cần là kẻ muốn hại Vãn Ngâm thì đều phải chết. Nếu cả thiên hạ đều muốn hại Vãn Ngâm, ta không ngại, diệt – cả - thiên – hạ."

Nghe vậy, ánh mắt Trạch Vu Quân trở nên thâm trầm hơn.

Kẻ hại Vãn Ngâm, đều phải chết...                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com