Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Vân Mộng... Song Kiệt?

Sáng hôm sau, y sư lại đến cho Lam Hi Thần bắt mạch, vui mừng chẩn đoán hắn đã không có chuyện gì. Nghỉ ngơi một hai ngày liền có thể tỉnh lại. Tảng đá trong lòng Giang Trừng cuối cùng cũng được dỡ xuống, trên mặt lại một bộ không liên quan đến chuyện của mình mà hừ hừ hai tiếng.

Lam Vong Cơ nghe tin Lam Hi Thần bị thương cũng chạy trở về. Hắn cùng Ngụy Vô Tiện đến đã là ngày hôm sau. Giang Trừng vừa nhìn thấy hai người kia đi vào Hàn Thất, mày khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh đã giãn ra, phắt một cái đứng dậy, nói: "Nếu ngươi đã trở về liền chăm sóc cho huynh trưởng ngươi đi. Liên Hoa Ổ còn có việc."

Hắn nói xong cũng không đợi Lam Vong Cơ phản ứng đã vội rời đi, hắn vẫn là không muốn cùng Ngụy Vô Tiện đối mặt, hắn cũng xem không thuận mắt Lam Vong Cơ ở lại chỉ tổ chọc nhau không thoải mái.

Ngụy Vô Tiện nhận ra Giang Trừng khác lạ, trong lòng hắn cũng đang rất tức giận. Hắn vừa biết được một chuyện khiến hắn không thể khống chế được mà tức giận với Giang Trừng. Lần này trở về còn nghĩ cùng hắn nói cho rõ ràng, người kia lại một lòng muốn tránh mặt. Ngụy Vô Tiện làm sao chịu để Giang Trừng rời khỏi, phân cho Lam Vong Cơ một cái ánh mắt ra hiệu liền hướng cửa chạy đi.

"Giang Trừng!"

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Giang Trừng đã đi tới trong sân liền lớn giọng hét lên gọi. Giang Trừng khựng lại, nhưng rất nhanh lại trở về như thường ngày lạnh lùng biểu tình, xoay người nói: "Ngụy công tử, cái tên "Giang Trừng" này không phải để ngươi gọi. Chúng ta không thân, xin như mọi người như thế, gọi ta "Giang tông chủ" đi."

Giọng điệu xa cách chọc đến Ngụy Vô Tiện nghiến răng, biết rõ Giang Trừng đang chọc tức mình nhưng hắn lại không ăn Giang Trừng khích tướng chiêu thức này. Hắn cười nhạt, từng bước ép sát Giang Trừng, tức tới phản cười mà hỏi: "Ta không thể gọi sao? Ta từ trước đến nay đều là như vậy gọi, hiện tại vì sao không thể gọi? Ngươi rõ ràng là ta..."

Hắn còn chưa nói xong liền bị Giang Trừng đưa tay cắt đứt: "Dừng. Người gọi ta cái tên này chỉ có người nhà ta. Bọn họ đã sớm không còn trên đời, ngươi cũng không còn là sư huynh ta, đừng dùng thân phận này cùng ta kéo quan hệ. Chúng ta không quen. Ta không có thời gian cùng ngươi hao phí, Liên Hoa Ổ rất bận."

Giang Trừng nói xong đã vội xoay người, một ánh mắt cũng không nghĩ cấp Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện lại càng gấp lên, vươn tay túm lấy Giang Trừng cổ tay kéo trở về, hắn hiếm hoi mà nhíu chặt lấy hai đầu mày, nghiêm giọng mà nói: "Ta không cùng ngươi so đo chuyện này. Kim Đan sự ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"

Kim Đan là hai người bọn họ vảy ngược, một nhắc tới liền máu me đầm đìa. Nếu người khác nhắc tới thì đã sớm bị hắn cho hung thi cắn chết, Giang Trừng không nguyện ý nhắc lại hắn càng không muốn nhắc lại. Chỉ là chuyện này, muốn giải quyết bọn họ ân oán, hắn không thể không nhắc.

Giang Trừng khó chịu nhíu chặt mày, muốn rút tay mình nhưng giựt mấy lần cũng không được, hỏa khí dâng trào trong lòng, hắn nghiến răng, gắt lên: "Ta không có gì muốn nói với ngươi. Buông tay!"

Ngụy Vô Tiện trong miệng lẩm bẩm lặp lại lời nói vừa nghe được, cười đến ứa ra nước mắt, hốc mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Giang Trừng mà nói: "Ngươi không có gì để nói sao? Tốt a, ngươi không muốn nói vậy để ta nói."

Hắn dừng một chút, Giang Trừng nhìn bộ dạng kích động của hắn, trái tim không khỏi nhảy lên, hắn lo lắng thậm chí là hơi hoảng sợ Ngụy Vô Tiện bộ dạng này. Hắn không nghĩ muốn nghe bất cứ lời nào, cũng không nghĩ tiếp tục đãi ở chỗ này, hắn chỉ muốn trở về Liên Hoa Ổ.

Tay hắn bị nắm đến đỏ lên, đau rát lại so không nổi trong lòng dâng lên hoả khí, tầm mắt cũng có chút mơ hồ. Hắn gạt tay Ngụy Vô Tiện ra, lắc đầu khước từ nhận xuống tiếp theo lời nói nhưng hắn lại gạt không được. Ngụy Vô Tiện càng nắm càng chặt, gằn từng tiếng mà đem sự thật phơi bày.

"Ngươi vì sao không nói cho ta ngươi thất đan không phải vì quay trở về thâu Giang thúc thúc cùng Ngu phu nhân thi thể chứ? Ngươi hà cớ gì lại giấu ta? Vì sao không nói cho ta biết ngươi vì cứu ta dẫn đi Ôn gia truy binh mà mất đan chứ?"

"Ngươi... Ngươi làm sao biết được?" Giang Trừng khiếp sợ nhìn người trước mắt, Ngụy Vô Tiện gương mặt càng trở nên mơ hồ.

"Ngươi đây là chịu thừa nhận rồi! Suốt hai năm qua ngươi cái gì cũng không chịu nói, mặc cho bên ngoài người khác bàn luận ngươi như thế nào ngươi cũng không nguyện giải thích một lời. Kể cả ta cũng hiểu lầm ngươi. Ngươi nói ta làm sao nhìn mặt ngươi đây?"

Giang Trừng thở dốc từng đợt, nhiệt khí phả ra từ miệng hắn mỗi lúc một nhiều, hắn nhíu chặt mày để giữ được bình tĩnh, lúc ngẩng đầu liền nhìn chằm chằm vào người đối diện, cười lạnh một tiếng mà đáp: "Ngụy Vô Tiện, ngươi hỏi ta vì sao không nói cho ngươi biết, mẹ nó chứ lần đó ngươi bào đan vì lý do gì muốn giấu ta. Ngươi không có cách nói cho ta, vậy ngươi muốn ta nói với ngươi thế nào?"

"Ta.... Ta lúc đó chỉ muốn tốt cho ngươi, ta không muốn nhìn thấy ngươi như vậy, ta muốn nhìn thấy ta sư đệ tâm cao khí ngạo mà sống trên đời." Ngụy Vô Tiện nắm chặt nắm đấm, cắn nát nha cũng muốn yết xuống trong cổ họng, nhỏ giọng lẩm bẩm. Hắn thật không biết nên nói suy nghĩ trong lòng mình với Giang Trừng thế nào. Hắn, chỉ là muốn tốt cho Giang Trừng a!

"Hahahahahaha, muốn tốt cho ta, nhưng ta đâu có cần. Ta đâu có cần Kim Đan của ngươi. Cái ta muốn rõ ràng là...." Giang Trừng nói tới đó lại chợt im lặng, lát sau chỉ thấy hắn xoay người, lắc nhẹ đầu hai cái như muốn đem con trùng đang kêu ong ong trong đầu đánh văng ra, kiềm chế cơn đau nhức từ đại não truyền tới, vô lực mà nói: "Bỏ đi, ta cũng đã không muốn tiếp tục truy cứu, như ngươi nói, chuyện đã qua liền để nó qua đi thôi."

Ngụy Vô Tiện trong lòng đau nhức, rõ ràng lời này là hắn đêm đó ở Quan Âm Miếu nói ra nhưng hiện tại hắn mới hiểu bị người khác trốn tránh như rắn rết là có bao nhiêu khó chịu, trong lòng có lời muốn nói lại không nói ra được là có bao nhiêu khó chịu, bị người ta ép buộc bỏ đi quan điểm của mình là bao nhiêu khó chịu. Hắn hôm đó làm sao dám dùng một viên Kim Đan nói còn Giang gia dưỡng dục chi ân. Nếu không có Giang gia làm gì có Giang thị đại sư huynh, nếu không có Giang gia hắn làm sao tu ra Kim Đan. Hơn nữa, tình cảm Giang thúc thúc, sư tỷ, A Trừng, Ngu Phu Nhân còn có các sư huynh đệ mong manh đến nỗi chỉ một viên Kim Đan là có thể bồi sao?

Con người quả thật nên hướng về phía trước, chuyện quá khứ không thể thay đổi nhưng một kẻ bội ước như hắn, một kẻ kí ức khuyết thiếu như hắn lấy đâu ra tư cách buộc một người nhớ rõ quá khứ như Giang Trừng quên đi. Giang Trừng làm sao có thể quên đi, trong khi chỉ có trong kí ức đó mới có cha mẹ hắn yêu thương nhất, có a tỷ hắn quý trọng nhất, có Liên Hoa Ổ hắn tự hào nhất. Bảo hắn làm sao quên được?

Rốt cuộc chỉ có người nhớ được đau khổ, kẻ đã quên vốn dĩ không hiểu hết được trong đó có bao nhiêu đau lòng.

Nhưng hắn sẽ sửa đổi, bọn họ còn thời gian, hắn nhất định phải về nhà của hắn, nơi đó còn có người chờ hắn trở về.

Ngụy Vô Tiện nghĩ được tới đó cũng liền xoay người muốn đuổi theo Giang Trừng. Nhưng trước mắt hắn, người kia cứ như thế lảo đảo hai bước đã ngã lăn ra đất. Chỉ trong một sát na hắn có cảm tưởng nếu hắn không nắm lấy người kia, Giang Trừng liền biến mất cùng không khí, không để hắn tìm được nữa.

Ngụy Vô Tiện vội chạy tới bên cạnh Giang Trừng, ôm hắn trên tay, cảm nhận người kia trên người nóng bỏng nhiệt độ, sợ hãi mà gọi: "Giang Trừng, ngươi làm sao vậy? A Trừng, A Trừng..."

Trong mấy năm được hiến xá trở về đó là lần đầu tiên hắn sợ hãi đến như vậy, sợ đến không biết nên làm gì. Chỉ biết ôm chặt sư đệ trong lòng, vô thố gọi tên hắn.

A Trừng, ngươi tuyệt đối đừng làm ta sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com