Chương 8: Say
Bái xong tam bái, Giang Trừng còn phải cùng Lam Hi Thần tiếp khách khứa nhưng hắn thật chống đỡ không nổi. Tân nương hỉ phục cồng kềnh vô cùng, hắn cho dù là nam nhân thân cao tám thước cũng gánh không nổi. Tỷ tỷ năm đó vì sao có thể chống được một ngày a! Thật muốn hắn mạng già.
"Lam Hi Thần...." Giang Trừng lại kéo tay áo Lam Hi Thần gọi.
Người kia quay lại nhìn hắn, bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng rột rột từ bụng Giang Trừng truyền tới, hắn liền nở nụ cười, ghé sát đến bên tai Giang Trừng nói nhỏ: "Vãn Ngâm, ngươi trước hết theo môn sinh trở về Hàn Thất, ta đã chuẩn bị sẵn thức ăn ở trong phòng. Khách nhân cứ để ta đến chống đỡ là được."
"Thúc phụ ngươi sẽ không trách tội sao? Lam gia các ngươi lễ nghĩa rắc rối đến như vậy." Giang Trừng tuy rằng mệt mỏi nhưng vẫn là hiểu được quy tắc. Hắn nếu đã đồng ý diễn kịch dĩ nhiên phải diễn cho tới cùng a!
"Không sao. Thúc phụ sẽ không trách ngươi." Cho dù có trách cũng có ta thay ngươi gánh.
Giang Trừng nghe được Lam Hi Thần đảm bảo liền yên tâm theo môn sinh rời khỏi tràng tiệc. Lam Khải Nhân nhìn người đi mất liền liếc mắt nhìn Lam Hi Thần đợi một lời giải thích. Lam Hi Thần chỉ có thể đi tới bên cạnh thúc phụ nhỏ giọng thưa: "Thúc phụ, Vãn Ngâm có chút mệt mỏi, nên ta để hắn trước trở về Hàn Thất nghỉ ngơi."
"Vậy sao? Nếu là thế ngươi nên để hắn về nghỉ ngơi sớm một chút mới đúng chứ. Còn có mấy lễ nghi này nhiều như vậy làm gì, cắt bớt vài thứ không quan trọng là được rồi. Kéo dài cả một ngày, ngươi nhìn A Trừng hắn mệt đến như vậy." Lam Khải Nhân trách hắn một tràng dài.
"Vâng vâng, là Hi Thần suy nghĩ không chu toàn." Lam Hi Thần chỉ có thể cúi đầu vâng dạ nhận lỗi.
Giang Trừng vừa trở về Hàn Thất liền đợi không được mà tháo xuống hỉ phương. Hắn thật muốn ngộp chết.
Giang Trừng đứng dậy, tháo ra lớp áo ngoài cùng vừa lộng lẫy vừa to nặng. Bên trên có thêu chìm vân văn cùng chín cánh liên hoạ tiết, sờ vào chất vải mềm mại liền cảm nhận được vừa tinh tế lại đẹp đẽ, trong đó để vào biết bao thêu nương công sức a!
Giang Trừng thật không muốn phí bộ giá y quý giá này nhưng hắn cũng không phải thật sự thành thân. Rõ ràng người hắn muốn gả cũng không phải Lam Hi Thần a.
Giang Trừng chớp hai mắt, khoé mắt hơi đỏ lên, bàn tay nắm lấy giá y siết chặt. Hắn đang cố nén một thứ gì trong lòng, là khổ vẫn là đau hắn không phân biệt rõ nhưng lại đặc biệt muốn khóc. May mắn hôm nay Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện không kịp trở về, nếu không hắn cũng không biết bọn họ nên đối mặt thế nào. Hắn chỉ là muốn biết Ngụy Vô Tiện có nhớ lời hứa năm đó của bọn họ hay không thôi. Nhưng có lẽ không nhớ rõ, bởi vì không nhớ rõ cho nên không trở về, bởi vì người kia đã rời bỏ hắn mà đi cho nên mới không thèm bận tâm hắn gả cho người khác.
Giang Trừng ngồi xuống bên bàn, nhìn một bàn rượu thịt Lam Hi Thần đặc biệt chuẩn bị cho mình, nói không cảm động vậy chắc chắn là giả rồi. Nhưng cảm động cũng không nói lên được điều gì, nhiều lắm chỉ để hắn cảm thấy người này cũng không tệ thôi. Lam Hi Thần từ trước đến nay vốn dĩ tốt bụng như vậy. Nếu người hắn thích là Lam Hi Thần mà không phải Ngụy Vô Tiện thì tốt rồi.
Hắn một bên ăn, một bên uống rượu. Không qua bao lâu đã hết một bình rượu Lam Hi Thần cất công chuẩn bị cho hắn. Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, hắn cũng thắc mắc người kia là làm cách nào không để người khác phát hiện tàng rượu đem cho hắn. Hoặc là nói, hắn rốt cuộc có phúc phần gì lại có thể khiến một trích tiên vì mình phá giới. Hắn thật không thể hiểu được rốt cuộc Lam Hi Thần đang nghĩ cái gì a?
Có lẽ trong lòng buồn, hoặc có lẽ do rượu Lam Hi Thần mua về quá mạnh, Giang Trừng vừa uống hết một vò đầu óc đã lâng lâng lên. Hắn mị mị hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ mặt trăng tròn vành vạnh, cười khổ một tiếng. Mười ba năm chưa từng có người cùng hắn uống rượu, cũng chưa từng có người vì hắn nấu canh giải rượu. Hắn nửa đời này làm sao sống đến như vậy cô độc a!
Ngụy Vô Tiện giờ khắc này có lẽ đang cùng nhị ca ca của hắn ân ái bên nhau. Người kia đang hạnh phúc, thật hạnh phúc. Không giống chính mình, cái này không vui cái kia càng khổ. Hắn càng nghĩ càng oan ức, rõ ràng chính miệng sư huynh nói sẽ không rời đi hắn, chính miệng người kia nói sẽ cùng hắn thành thân vậy mà nói thất hứa liền thất hứa, một đi liền không quay đầu lại.
Hắn rốt cuộc là gây ra tội gì lại khiến người này đến người khác bỏ rơi chính mình a! Rõ ràng là một Địa Khôn lại chưa từng cảm nhận qua được người dốc lòng bảo vệ, được người đau lòng nắm ở trong tay cưng chiều. Hắn chỉ có thể cường chống lên chính mình, tạo ra một vỏ bọc bằng thép bao trùm lấy chính mình.
Năm đó một câu hộ không được liền bỏ qua ta đi của Ngụy Vô Tiện để hắn suy nghĩ rất lâu, rất lâu. Cho đến tận hiện tại, hắn cũng muốn hỏi lại người kia một câu.
Rốt cuộc, là ai bỏ rơi ai vậy?
Cả một đời của Ngụy Vô Tiện đều luôn chạy phía trước hắn, người kia gây chuyện hắn sẽ ra mặt thay người giải quyết ổn thoả, dường như chưa từng thấy qua Ngụy Vô Tiện vì hắn chịu khống chế tính tình của chính mình hạn chế gây hoạ, người kia chưa từng quan tâm tới lời hắn nói. Năm đó chỉ khi gặp được Lam Vong Cơ, sư huynh hắn mới từng chút được dạy dỗ, ít nhất cũng sẽ chịu nghe Lam Vong Cơ nói. Hắn chưa từng thấy qua Ngụy Vô Tiện để tâm đến một người như vậy. Hắn lúc đó rõ ràng phải nhận ra Ngụy Vô Tiện đối Lam Vong Cơ cũng không phải vô tình mới phải.
Làm sao lại ngu ngốc chờ đợi suốt mười ba năm a! Biết rõ không thể trở về vì sao còn đợi trong vô vọng mười ba năm a!
Lam Hi Thần mở cửa bước vào là nhìn thấy Giang Trừng ngồi bên bàn yên lặng rơi nước mắt. Trái tim hắn bị bóp chặt từng chút từng chút tựa hồ không đập nổi nữa. Hắn lui về sau hai bước mới có thể ổn định bước chân không ngã. Hắn biết được người kia vì thành thân cùng hắn mới đau lòng đến rơi lệ, hắn biết tân lang trong lòng Giang Trừng không phải hắn, hắn biết người trong lòng Giang Trừng cũng không phải hắn. Nhưng hắn lại kiềm chế không được hi vọng người này có thể ở bên cạnh mình, trong mắt trong lòng đều chỉ có chính mình. Có một âm thanh nói cho hắn chỉ cần hắn hôm nay có thể đánh dấu Giang Trừng, hắn liền có được người này. Nhưng rốt cuộc đối mặt với đôi mắt ngậm đầy nước của người kia hắn lại xuống tay không được.
Lam Hi Thần bước đến trước mặt Giang Trừng, quỳ một chân xuống, từ dưới ngẩng đầu nhìn lên đối phương, hai tay bưng lấy gương mặt đẫm nước mắt kia, đau lòng lau đi, cố gắng thả nhu âm thanh mà nói: "Vãn Ngâm, đừng khóc. Nếu ngươi không muốn, chúng ta liền hủy hôn có được không?"
Chỉ có hắn biết nói ra lời này trong lòng mình đau đến thở không nổi, cũng chỉ có hắn biết nói ra lời này một khắc đó hắn liền đem tương lai của mình treo lên trên. Nếu thật Giang Trừng gật đầu ngay tại lúc này rời đi, Lam Hi Thần sẽ không giữ hắn lại như buông tha cho tình cảm mười mấy năm qua của chính mình, cũng buông bỏ chính mình. Hắn không biết hắn có tiếp tục muốn bế quan hay không nhưng hắn biết sau này hắn liền cười không nổi nữa.
Giang Trừng chớp mắt mấy cái để nhìn rõ người đối diện, một thân hỉ phục trang sức y hệt hắn lại mang theo phong thái vững vàng hơn hắn thật nhiều lần. Tựa hồ chỉ cần hắn ngã xuống người kia sẽ ở đó đỡ lấy hắn như vậy. Gương mặt này trong một chốc khiến hắn nhìn đến say mê không thể rời mắt. Con ngươi màu hổ phách nhu tình như nước, trong đó có thể tràn ra yêu thương trần trụi không chút che giấu làm cho Giang Trừng muốn ngã vào, muốn chìm vào bên trong không nghĩ đứng dậy nữa.
Hắn như con rối bị thôi miên mất lý trí, càng nhìn Lam Hi Thần càng ủy khuất, ánh mắt chạm đến màu đỏ hỉ phục trên người Lam Hi Thần liền ô ô khóc lên: "Lam Hi Thần, ta đáng ghét lắm đúng không? Vì sao ai cũng muốn bỏ rơi ta? Ta chỉ có một mình, ta chỉ còn một mình."
"Ngươi không đáng ghét, ta không ghét ngươi, ngươi là người quan trọng nhất đối với ta. Ta không rời đi, chỉ cần ngươi muốn, ta tuyệt đối không bỏ ngươi lại một mình." Lam Hi Thần biết Giang Trừng đau lòng vì điều gì, cũng biết hắn đau lòng vì ai nhưng hắn không dám oán trách vì hắn bỏ qua người kia nửa đời, hắn thua Ngụy Vô Tiện mười mấy năm từ tuổi thơ đến niên thiếu, cũng thua cô đơn tịch mịch mười ba năm không thể ở cạnh Giang Trừng. Hắn không dám đòi hỏi người kia sẽ dành một phần tình cảm cho hắn, hắn chỉ mong Giang Trừng có thể dựa vào hắn, một chút cũng được. Vì thế, hắn vươn tay ôm lấy người kia vào trong lòng, nhè nhẹ vuốt dọc sống lưng hắn, ghé bên tai hắn mà thì thầm: "Vãn Ngâm, cho dù ngươi không biết chuyện này, có lẽ sáng mai ngươi cũng không nhớ ra được chuyện này nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi. Lam Hi Thần ta thích ngươi từ rất lâu, so với ngươi thích Ngụy công tử càng lâu hơn, nhiều hơn. Nếu như có một ngày ngươi không thích Ngụy công tử nữa, ngươi có thể... có thể hay không quay đầu nhìn ta?"
Hắn không nghe được Giang Trừng trả lời, lúc nhìn tới thì người kia đã ngủ từ bao giờ. Hắn chỉ có thể thở dài một hơi, như đem toàn bộ sức lực của mình trút xuống. Trạch Vu Quân không giống như mọi người vẫn tưởng như một trích tiên không nhuốm bụi trần, cũng không phải Lam tông chủ vừa mạnh mẽ lại đáng tin cậy trong lòng môn sinh, hắn chỉ là một Lam Hi Thần, chỉ dám lấy can đảm bày tỏ lúc người ta không minh mẫn, cũng sẽ cảm thấy bất lực muốn nắm mà nắm không được người trong lòng mình. Tình cảm của hắn dành cho Giang Trừng có thể so với bất cứ ai nhưng hắn lại không đủ may mắn để được nói ra hết lòng mình. Hắn nhiều lúc cũng cảm thấy hành động của mình thật hèn mọn, mưu cầu một thứ tình cảm không thể có của ý trung nhân vô cùng hèn mọn nhưng hắn đã như vậy mười mấy năm muốn dừng cũng dừng không được.
Lam Hi Thần hít sâu một hơi, bế Giang Trừng đặt lên trên giường, giúp hắn cởi ra trang phục dày nặng rồi mới cẩn thận đắp chăn lại. Chính mình lại đi ra gian ngoài dọn dẹp một chút cái ghế nằm đặt bên cửa sổ, bó tay khúc chân cuộn mình nằm ngủ.
Rượu giao bôi đêm nay có lẽ không uống được rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com