Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Hắn muốn cậu. Hiện tại liền muốn. Hắn đưa tay kéo xuống sợi dây vải trên cổ cậu, vuốt ve phần gáy mà hắn từng đánh dấu; tuy không thấy dấu răng của mình nhưng hắn cũng phát hiện ra, phần da ở chổ đó hơi khác những chổ xung quanh. Hắn nhếch môi cười.

-Aaaa....ưm...- cậu đau đến thét lên khi hắn thẳng tay lột đi miếng da giả trên gáy cậu, khiến nơi đó rướm máu còn lộ ra một dấu răng đã cũ. Nhưng ngay lập tức hắn lại phủ lên đôi môi cậu một trận cuồng phong khác.

Tay trái hắn vẫn giữ chặt hai cổ tay cậu trên đỉnh đầu, tay phải lại không thành thật lướt qua cổ từ từ cởi từng cúc áo rồi trượt vào bao phủ lên một bên thù du của cậu mà xoa nắn.

Cậu căm hận hắn, cậu muốn giết hắn nhưng cảm giác từ nụ hôn của hắn, từ một bên ngực đang bị hắn trêu ghẹo, và từ phía bụng đang bị một vật thô to cách một lớp vải không ngừng cọ sát; tất cả khiến cậu như trở về buổi tối hôm ấy. Cảm giác đau đớn thống khổ khi hắn thô bạo chiếm lấy cậu. Giang Trừng không thể phủ nhận rằng cậu sợ hãi hắn, lại càng là sợ hãi cảm giác ấy.

Nhưng dù cậu có cố sức vùng vẫy thế nào thì vẫn không thể lay chuyển được hắn dù chỉ một chút. Tuyệt vọng. Cậu dùng hết chút sức tàn của mình cắn mạnh vào hai đầu lưỡi đang quấn lấy nhau. Mùi máu tanh nhanh chóng lan khắp khoang miệng của hắn và cậu. Nhưng trái ngược với Giang Trừng bị đau đến tê dại cả da đầu thì Lam Hi Thần lại càng nổi giận vì cậu bất chấp gây thương tổn cho bản thân chỉ để thoát khỏi nụ hôn của hắn. Mặc cho cơn đau từ đầu lưỡi, hắn càng làm cho nụ hôn sâu hơn, ép cậu phải nuốt lấy máu của hắn.

Ngay khi người trong lòng đã thôi vùng vẫy kháng cự, Lam Hi Thần chưa kịp đắc ý thì một cảm giác ẩm nóng từ trên môi len lỏi mang theo vị mặn chát khiến hắn phải đình trệ mọi động tác. Hắn buông tha cánh môi cậu, từ trong bóng tối ánh mắt ngập nước vô hồn của cậu như rút đi mọi giận dữ và dục vọng của hắn.

Hắn yêu cậu. Hắn thật sự yêu cậu. Nhưng đụng chạm thân mật với hắn lại khiến cậu tuyệt vọng và đau khổ đến như vậy sao?

Khi Lam Hi Thần còn đang quay cuồng vì những suy nghĩ và đau lòng vì biểu cảm của Giang Trừng thì điện thoại hắn báo có tin nhắn đến.

"Mau rời khỏi" - là Lam Vong Cơ nhắn.

Đầu óc hắn xoay chuyển thanh tỉnh. Cậu rời khỏi đã khá lâu nên có lẽ Nhiếp Minh Quyết cũng bắt đầu đi tìm. Hắn hiểu rõ, dù hắn yêu cậu nhiều thế nào, dù hắn điên cuồng muốn ngay lập tức mang cậu về bên hắn; nhưng với thân phận của cậu và tình hình hiện tại, hắn không thể đưa cậu đi ra khỏi đây. Trực tiếp đối đầu với Nhiếp Minh Quyết? Chưa phải lúc.

Hắn quyết định hiện tại nhẫn nhịn. Rồi hắn sẽ giữ được cậu bên hắn, bằng bất cứ giá nào.

Nắm chặt cằm cậu, hắn nghiến răng từng chữ: "Nhớ kỹ em thuộc về ai. Huỷ hôn hoặc tôi sẽ huỷ hoại mọi thứ của em. Tôi chờ em ở căn phòng đó."

Ngay khi hắn buông tay, cả cơ thể Giang Trừng trượt dọc theo bức tường. Cậu thất thần nhìn hắn rời đi trong bóng tối. Nước mắt chảy dài. Quyết định trở về lần này của cậu là sai sao? Cậu nghĩ mình đã mạnh mẽ hơn nhưng cậu vẫn không thể chống lại hắn.

——

Lam Hi Thần vừa rời khỏi phòng vệ sinh đã thấy Nhiếp Minh Quyết từ xa đang tiến lại. Hắn giương cao khoé môi tiến lại gần mở lời: "Thượng tá...."- nhưng hắn không thể nói thêm lời nào ngay khi thấy Nhiếp Minh Quyết đưa tay lên chào mình. Vì theo thói quen nên anh đưa tay phải đang cầm điện thoại lên chào hắn. Mà trên chiếc điện thoại lại vô tình sáng đèn để hắn nhìn rõ ràng hình ảnh hai nam tử - một nam nhân đang dịu dàng ôm một thiếu niên cười đến dương quang sáng lạng.

- Lam tổng! - Nhiếp Minh Quyết đã có men rượu lại đang cao hứng nên không bắt kịp một khắc cứng đờ trên gương mặt hắn. Anh vẫn vui vẻ tiến lại chổ hắn. - ta vừa nói chuyện với Vong Cơ, rất cảm ơn hai người hôm nay đã có lòng. Đại hôn của ta và A Trừng rất mong Lam tổng và Vong Cơ cũng có thể đến chung vui.
- Tất nhiên. Đại hôn của Nhiếp thượng tá và Giang thiếu, ta nhất định chuẩn bị đại lễ. - Lam Hi Thần nghe Nhiếp Minh Quyết nói ánh mắt thoáng chốc lạnh lẽo.

Nhiếp Minh Quyết không biết có phải bản thân đã say đến lú lẩn không, nhưng anh không tìm được lý do khiến Lam Hi Thần khi nói chuyện cùng anh lại có ý nghiến răng nghiến lợi.

Không kịp để anh đáp lời, Lam Hi Thần đã tiếp.
- Nghe nói, thượng tá và Giang thiếu là thanh mai trúc mã?
- Đúng vậy, nói ra ta cảm thấy mình rất may mắn, có thể ở bên yêu thương chăm sóc A Trừng từ nhỏ. - nhắc đến Giang Trừng, trên gương mặt anh càng lộ vẻ hạnh phúc

Nhưng vẻ mặt hạnh phúc của anh nhanh chóng được thay thế bằng vẻ hốt hoảng lo lắng. Không nói một lời, anh lách qua khỏi hắn vừa cởi áo khoác vừa chạy vội đi.

Không cần nói hắn cũng biết vì sao anh phản ứng như thế. Quay lại nhìn, hắn thấy Giang Trừng quần áo xộc xệch, vẻ mặt thất thần, một tay túm chặt cổ áo, một tay túm chặt gáy lê từng bước nặng nề.

Ánh mắt Lam Hi Thần trở nên sắc lạnh mang đầy sát khí và trái tim quặn thắt khi nhìn thấy phản ứng của Giang Trừng - một bộ thất thần của cậu như bị cuốn sạch khi Nhiếp Minh Quyết chạy đến bên cậu. Nước mắt chưa kịp khô lại một lần trào ra. Cậu ôm chặt anh, vùi mặt trong ngực anh mà hoảng loạn: "Quyết! Quyết! Hắn ở đây. Hắn ở đây. Chúng ta trở về Ý đi, ngay lập tức. Anh mau đưa em và Tử Kỳ về Ý đi!"

Trên gương mặt Nhiếp Minh Quyết xuất hiện một tia giận dữ lạnh lẽo; nhưng rất nhanh cũng bị sự lo lắng che phủ. Anh ôm chặt cậu trong lòng, vuốt ve và hôn lên tóc cậu như trấn an: "Anh ở đây! A Trừng ngoan, đừng khóc. Anh ở đây không ai có thể tổn hại em."

Phải! Nếu Nhiếp Minh Quyết vẫn còn tồn tại, sẽ là một chướng ngại lớn giữa hắn và cậu. À! Còn đứa con của họ nữa, hắn cũng nên giải quyết "vấn đề" này.

Lam Hi Thần nắm chặt hai tay nhìn Giang Trừng được người kia ôm đi. Suốt quảng đường cậu chưa một chút rời khỏi vòng tay anh. Nổi đau trong tim âm ỉ khiến mắt hắn hằn đầy tia máu.

Vì ánh mắt hắn luôn ghim trên người cậu nên hắn vô tình bỏ qua ánh mắt đầy nghi ngờ và phẫn hận của Nhiếp Minh Quyết đã lướt qua hắn.

=====

Đêm đó, Giang Trừng luôn trong trạng thái không ổn định, mọi rào chắn gai góc tinh thần của cậu như đồng loạt sụp đổ. Cậu một mực ôm lấy Nhiếp Minh Quyết và cũng không muốn gặp ai, nên anh đã âm thầm đưa cậu về tư dinh của mình. Anh đã phải nói dối với cha mẹ cậu và Tử Kỳ rằng do chênh lệch múi giờ lại thêm một khoảng thời gian dài không nghỉ ngơi tốt khi lưu diễn nên cậu đã ngã bệnh; cậu cần an dưỡng đến khi khoẻ lại mới có thể gặp mọi người.

Mà trong khoảng thời gian này do sự vắng mặt của anh và cậu, nên cha mẹ cậu đã đưa ra một quyết định sai lầm.

=====

Có mục tiêu xác định, không mất quá nhiều thời gian để Lam Hi Thần thu thập đủ mọi thông tin về Giang Trừng.

Nhị thiếu Giang gia, 25 tuổi, từng là sinh viên ưu tú của nhạc viện quốc gia, là tay chơi dương cầm của nhạc viện Turin, nghệ sĩ dương cầm Trung Quốc duy nhất nổi danh tại châu Âu. Mỹ thiếu niên tài sắc vẹn toàn nhưng tính tình lại lạnh lùng kiêu ngạo. Hôn phu của Nhiếp Minh Quyết - được ca ngợi là một đôi hoàn hảo.

Đọc những thông tin về cậu khiến hắn bất giác cảm thấy tự hào - tâm can bảo bối của hắn quả thật là báu vật. Nhưng thông tin cuối cùng cùng những tấm ảnh cậu vui cười bên người kia khiến hắn phút chốc sa sầm.

Lại còn tấm ảnh cả hai cùng nhau dạo phố, Nhiếp Minh Quyết một tay nắm chặt tay cậu, một tay ẵm một đứa bé kháu khỉnh. Cả ba đều trông rất vui vẻ tạo nên một hình ảnh gia đình hoà hảo chói loà tới gai mắt hắn.

"Sáu năm qua tôi một lòng tìm em, mong nhớ em nhưng em lại cùng người đàn ông khác vui vẻ chơi trò gia đình. Rất tốt. Lần này, em trở lại thì đừng mong có thể chạy thoát khỏi tôi một lần nữa." - Lam Hi Thần nghiến răng nghĩ, vô thức vò nhàu tấm hình trong tay. Nhìn tới một mô hình trên bàn, mắt hắn lại xuất hiện một tia giảo hoạt.

Lấy điện thoại bấm một dãy số, giọng nói của hắn ôn hoà nhã nhặn: "Giang bộ trưởng hảo, không biết hiện tại Lam mỗ có tiện gặp mặt ngài để bàn bạc một số chuyện không?...Tốt! Vậy một tiếng nữa, tôi sẽ gặp ngài ở Giang gia."
========

Chưa đến một tiếng sau, một chiếc Bentley trắng sang trọng nghênh ngang chạy vào sân nhà Giang gia. Nam nhân âu phục trắng, gương mặt hoàn mĩ, khí khái ôn nhã bước xuống.

Phòng khách Giang gia được chia làm hai, một bên là để người thân trong gia đình tụ họp hoặc tiếp bạn bè thân thiết; một bên là dùng cho tiếp khách hoặc đối tượng công việc xã giao. Hai phòng khách đối diện nhau, ở giữa là đường đi từ cửa chính vào.

Lam Hi Thần bước theo quản gia vào phòng tiếp khách nhưng bước chân hắn lại vô thức rẽ sang một hướng khác khi nhìn vào căn phòng đối diện. Từng khung hình gia đình được treo theo từng năm giúp hắn nhìn rõ Giang Trừng trưởng thành và thay đổi thế nào. Từ một đứa trẻ bụ bẫm đáng yêu, gương mặt kiêu ngạo nhưng đầy vẻ hoạt bạt; trở thành một thiếu niên xinh đẹp với nụ cười dương quang, một vẻ tự tin bẩm sinh luôn túc trực trong đôi tử mâu. Mười chín tấm hình đầu tiên khung cảnh luôn là căn phòng gia đình của Giang gia, nhưng từ tấm hình thứ hai mươi, khung cảnh phía sau thay đổi, Giang Trừng cũng thay đổi. Cậu trở nên dần dần trầm ổn trưởng thành hơn, nét thiếu niên dương quang ngạo kiều của cậu trong một năm đã bị thay thế bởi sự trầm lắng lạnh lùng. Ở tấm hình thứ hai mươi hai, trong lòng vợ chồng Giang Phong Miên không còn chỉ có Kim Lăng nữa mà còn có thêm một đứa bé trai. Lam Hi Thần cảm thấy có gì đó không đúng nhưng chưa kịp để hắn nhận ra, giọng nói của Giang Phong Miên đã chặt đứt suy nghĩ của hắn.
- Lam tổng!

——————Hoàn chương 5

Chương này hơi ngắn mà ta mất gần một tháng để viết luôn ấy.
Thật sự là ta bị tuột mood và bí ý nên viết không ra chữ.
Có vẻ mọi người không thích truyện này lắm thì phải. Ta đang nghĩ hay để SE rồi lấp hố sớm luôn.
Mà dù thế nào thì chap sau Tử Kỳ và Lam đại sẽ gặp nhau á

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #hitrừng