Trận chiến lần trước như đã lột sạch toàn bộ lớp mặt nạ mà Kim Quang Dao đã che giấu.
Giang gia, Lam gia, Nhiếp gia được toàn Tu chân giới hết lời khen ngợi. Kim Lăng một mình vạch trần chứng cứ, đem toàn thể Kim gia từ lớn đến bé rà soát hết một lượt, dẹp yên những kẻ nhân cơ hội này mà tước quyền, tiện thể lấy đó mà uy hiếp những tên chống đối khác.
Và Tu chân giới lại yên bình, nhưng có một điều mà bọn họ rất thắc mắc.
Tam Độc Thánh Thủ đâu rồi ?
Kể từ ngày hôm đó đến nay cũng gần được một tháng, nhưng không một ai biết được rằng Giang Trừng đã đi đâu, hoàn toàn không một ai biết.
Cho đến một ngày....
Hôm nay, Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện vẫn đang " mỗi ngày " tại Tĩnh thất, Lam Hi Thần thì đang ưu nhã ngắm hoa.
Chắc là sau chuyện đó, y cũng lấy lại được tinh thần ít nhiều nhỉ.
Lam Hi Thần vừa nâng chén trà lên, định nhấp một chút thì bỗng dưng có môn sinh chạy đến báo rằng ngoài kia Kim Lăng đang làm loạn.
Y hớt hải chạy ra xem tình hình.
Kim Lăng nước mắt chảy dài, ướt đẫm khuôn mặt anh tuấn của cậu.
" Mau buông ta ra ! Ta phải gặp Lam tông chủ ! "
Mặc cho hai bên có bị Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi kìm chặt lại, nhưng tiểu thiếu niên vẫn cố gắng vùng vẫy để thoát ra bên ngoài. Câu luôn miệng hét lớn.
" Buông ra !!! Ta phải gặp hắn, phải gặp Trạch Vu Quân ! Tên khốn súc sinh, nghiệt chủng. Trời cao trăng sáng gì chứ ! Băng thanh Ngọc khiết gì chứ ! Ta khinh vào. "
" Cấm ngươi nói vậy với Lam tông chủ nhà chúng ta ! "
Cảnh Nghi nghe vậy thì máu giận đã lên đến não, cậu nhóc không ngần ngại đứng ra cãi tay đôi với Kim Lăng.
Ngay lúc đó, Lam Hi Thần đến cũng vừa kịp lúc, y nhanh chóng kéo hai người Kim Lăng và Cảnh Nghi ra xa, nhằm tránh xích mích không đáng có.
" Kim tiểu.... Kim tông chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? "
Lam Hi Thần nhất thời sơ ý, nhưng cũng rất nhanh sửa lại cách xưng hô.
" Tên khốn kiếp, mau đền mạng của cữu cữu lại đây. Mau trả cữu cữu lại cho ta !! Mau trả lại cho ta !! "
Kim Lăng vùng ra khỏi gọng kẹp, cậu chạy đến nắm lấy cổ áo Lam Hi Thần. Y không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn Kim Lăng có vẻ suy sụp lắm.
" Kim tông chủ, xin hãy bình tĩnh. Vãn Ngâm thấy vậy sẽ không vui đâu. "
Nhưng điều này hoàn toàn phản tác dụng, Kim Lăng nghe vậy liền nở một nụ cười cay đắng.
" Nếu cữu cữu bây giờ có thể sống dậy đánh ta, dù cho là cái mạng quèn này, ta cũng nguyện để cho người đánh. "
Rồi cậu hướng về phía Lam Hi Thần.
" Nhưng cữu cữu mất rồi, kể từ một năm về trước đã không còn tồn tại nữa rồi. "
" Nhưng người vẫn cố gắng dùng toàn bộ linh lực, tự lại hồn phách trên thế gian này. Dùng chút sức lực còn lại để tồn tại nơi đây. "
Kim Lăng dần không vùng vẫy nữa, nhưng nhìn cậu đứng yên như vậy còn khổ sở hơn, thà cứ hét lên để giải tỏa nỗi buồn, còn hơn là một mình gồng gánh như vậy.
Cữu cữu của cậu, người thân duy nhất còn lại của cậu đã bị kẻ trước mặt này hại chết.
Khi nhìn người tan biến trước mặt mình, cậu dường như cho rằng bản thân bị ảo giác.
Cậu cố gắng không tin vào mắt mình, nhưng sự thật ở ngay trước mắt, muốn không tin cũng khó.
Tuy rằng cữu cữu không nói ra, nhưng Kim Lăng biết rất rõ ai là thủ phạm, dù sao thì cậu cũng là một tay hắn nuôi lớn, làm sao không hiểu đước cơ chứ.
Trước đó, cữu cữu đã để lại một bức thư và một cái hộp, bảo rằng hãy gửi chúng cho Nguỵ Vô Tiện và Lam Hi Thần.
Kim Lăng rút ra từ trong túi Càn Khôn một bức thư và một cái hộp, nhét vào tay y một cách thô bạo, nén nước mắt.
" Ta thay mặt Giang gia, trả hết nợ cho các ngươi. Kể từ nay về sau, đừng bao giờ đến gặp chúng ta nữa. "
Và cậu hướng mắt về phía Lam Tư Truy.
" Ta và ngươi, từ nay trở đi cũng đừng gặp lại nữa. "
Nói rồi, Kim Lăng quay lưng lại, tiêu sái bước đi.
Lam Hi Thần ngẩn ngơ một hồi lâu, y cũng không đợi được liền nhanh chóng quay về phòng, mở bức thư ra đọc.
Nhưng thà rằng y không làm vậy.
Sau khi đọc lá thư đó, Lam Hi Thần dường như phát điên, y không ngừng đập phá đồ đạc tựa như muốn đem hết oán giận bấy lâu nay trút xuống.
Y đào sạch gốc cây hoa anh đào có chôn mấy hũ rượu bảo bối của Giang Trừng mốc cạn, miệng không ngừng lẩm bẩm.
" Vãn Ngâm, ta uống hết mấy hũ rượu của ngươi rồi, còn không mau trở về mắng ta. "
" Vãn Ngâm, ta đem sính lễ đến Vân Mộng rồi này, còn không mau ra nhận lấy. "
" Ngươi thật quá đáng, Vãn Ngâm. Ta còn chưa nói yêu ngươi, sao lại bỏ ta mà đi chứ ? "
Mặt trời lúc này đã dần lặn xuống
Lam Hi Thần lúc này tựa như một con rối vô hồn, y dường như đã mất đi tri giác cùng cảm xúc.
Hai tiếng " Vãn Ngâm " là hai tiếng mà y ngay cả trong mơ cũng vô thức gọi.
Kể từ ngày hôm đó, Kim Lăng từ bỏ chức vụ tông chủ Kim gia, chạy qua Giang gia làm tông chủ. Còn chức vụ đó nhường lại cho một hậu bối thuộc dòng chính Kim gia.
Ngụy Vô Tiên cùng đạo lữ trở về Liên Hoa Ổ thắp một nén nhang. Ngụy Vô Tiện tay vẫn nắm chặt viên kim Đan không rời.
Lam Hi Thần vẫn giữ chức Lam gia tông chủ, nhưng y chẳng còn màng đến thế sự nữa rồi.
Và rồi, một mùa xuân năm sau....
Lam Hi Thần ôm bài vị của Giang Trừng, đến nơi cả hai lần nữa gặp nhau sau bao nhiêu biến cố.
Những kỉ niệm lần lượt ùa về khiến y không thể kìm chế được cảm xúc.
Y muốn thật nhanh đến bên hắn.
Lam Hi Thần lặng lẽ vuốt ve tấm bài vị lạnh ngắt, rút Sóc Nguyệt ra, đâm vào tim một kiếm đền tội.
Dưới Địa Phủ, tại Vọng Hương đài.
" Tiến xe, chiếu tướng ! "
Giang Trừng cùng Bạch Huyền chơi một bán cờ, nhưng mà mãi vẫn không thắng được.
Bạch Huyền đến bây giờ vẫn còn thắc mắc một chuyện.
" Đại ca, làm như vậy liệu có ổn không ? "
" Đương nhiên là không. Nhưng đây là cách duy nhất để kết thúc mọi chuyện. "
" Vậy sao.... "
Ngừng một chút, Bạch Huyền lại tiếp tục hỏi.
" Vậy sao huynh không ở lại trên đấy thêm một thời gian nữa, như vậy sẽ tốt hơn là đường đột bỏ đi chứ ?! "
Giang Trừng trầm tư suy nghĩ, dặt một con cờ chắn ngay trước mặt quân xe của Bạch Huyền, hắn ngẩng đầu đáp.
" Có những chuyện mà nếu như ngươi không phải là người trong cuộc thì sẽ không bao giờ hiểu được. "
Gặp gỡ nhau là duyên, phải lòng nhau là nghiệt. Giữa duyên và nghiệt chỉ cách nhau có một khắc, vậy nên rất dễ nghi hoặc, rất dễ tổn thương.
Hơn nữa, bữa tiệc nào cũng sẽ có lúc tàn, người gặp nhau rồi cũng sẽ lại tan.
" Ngươi biết không.... "
Giang Trừng nhân lúc Bạch Huyền lơ đãng mà tiến công, đánh chặn hết mọi đường lui, hắn ngẩng đầu lên, cười nhẹ.
" Trên đời này không cần có những chuyện vĩ đại, càng không cần những câu chuyện tình yêu xao động lòng người. "
-----------------------------------
Có ai nghĩ đây là kết thúc không ? Đừng lo, ta không vô tâm đến vậy đâu ! Mọi người muốn cái kết như thế nào ? HE or SE
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com