Chương 14: Nén hương.
Gần một tháng sau đêm hôm đó, Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện vẫn hay đi cùng nhau, thường là khi sáng hoặc xế chiều cả hai cùng đi quậy phá tùy ý, sập tối lại là phòng ai nấy về.
Khoảng thời gian đó y gặp mặt Lam Hi Thần khá thường xuyên. Đôi lúc thì đến Ngự Hoa Viên, đôi lúc thì trò chuyện cùng nhau đến đêm. Giang Trừng cũng không biết chuyện ở đâu chui ra mà nhiều như thế.
Trong cung bây giờ đã tất bật chuyện sinh thần của Lam Hi Thần, quà tiến cống từ các tiểu quốc, bộ lạc lân cận dưới trướng Lam quốc cũng được gửi đến. Trân châu ngọc bảo, đều là báu vật hiếm có.
Còn Giang Trừng lại cứ đắn đo nên chọn quà gì cho hắn, không tặng thì kỳ, tặng thì không biết tặng gì.
Cũng vì lý do đó mà ban nãy y đến tìm Ngụy Vô Tiện.
Bây giờ vừa trên đường trở về Giang Trừng vừa suy nghĩ đến lời Ngụy Vô Tiện nói.
"Ây dà, Giang Trừng à, ngươi cũng đâu nhất thiết phải tặng? Giang thúc cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi, ngươi lo cái gì chứ."
"Không phải, ta muốn tặng riêng, dù sao Lam Hi Thần và ta cũng xem là có chút thân thiết."
"Nè Giang Trừng? Có phải ngươi trúng bùa không chứ? Sinh thần của ta ngươi còn chưa tặng, sao lại tặng vị Thái tử của ngươi!?"
Lúc đó hình như Ngụy Vô Tiện chỉ là nói đùa, nhưng Giang Trừng có vẻ bị chọc trúng chỗ, sừng sỏ mà đá cậu ta. Rồi một mạch trở về luôn.
Nhớ lại rồi, Giang Trừng cảm thấy bản thân bị bỏ bùa thật rồi thì phải...Tự dưng lại bỏ đi làm gì không biết, chính y đến tìm Ngụy Vô Tiện, cậu mới nói có mấy câu mà y đã tự ái như vậy, rồi thẳng thừng bỏ về. Đúng là nhục nhã!
Sắc mặt Giang Trừng không tốt, về tới phòng liền nằm dài trên giường, y vắt tay lên trán suy nghĩ.
Nhưng suy tới nghĩ lui, cũng không tài nào nghĩ ra.
Y mang vẻ mặt cau có đi đến bên cạnh giá sách, lục tìm trên đó, hắn mong sẽ tìm được gì đó để đọc cho khỏi bực bội trong người. Sau cùng lấy ra một cuốn sách, à không, nói đúng hơn là một quyển thoại bản.
Cầm trên tay cuốn thoại bản, cảm thấy nó có chút bụi, Giang Trừng không đắn đo mà dùng tay phủi hết bụi trên đó. Rồi lại yên tâm ngồi xuống ghế, lật trang đầu tiên ra xem.
Cuốn thoại bản này là về tình yêu, Giang Trừng có chút dị ứng với thể loại này. Nhưng mà thôi đi, có lẽ nó sẽ có ích cho tâm trạng của y.
Y cứ lật trang thứ hai, chăm chú đọc từng dòng, mày mảnh cứ cau mãi không giãn ra. Quả là...thoại bản về tình yêu, sến súa như vậy.
Ấy nhưng mà...Có điều lạ là tại sao thoại bản chỉ xưng tên? Lạ còn miêu tả nhân vật chính mạnh mẽ dũng cảm...Có nhầm không chứ? Y chưa thấy có cô nương nào như vậy.
Giang Trừng đột nhiên ngớ người khi đọc đến dòng cuối của trang đó.
"Nhưng cả hai đều là nam tử, lại là thiếu gia của gia tộc lớn. Ôi...làm sao có thể xưng ta gọi chàng?"
Giang Trừng đọc đến dòng này, khắp người gần như có điện chạy qua, da gà da vịt đều nổi lên cả. Y ngớ người, gấp cuốn thoại bản lại, tức giận quăng nó lên bàn.
"Thì ra là thoại bản về tình yêu của hai nam tử, đúng là mù mắt của ta!"
Y hậm hực chửi một câu, sau đó thở hồng hộc, hai má đỏ lựng.
Mang theo tâm trạng không tốt mấy, Giang Trừng bước ra ngoài, mang theo ý định sang phòng Lam Hi Thần.
Y dè dặt ngó sang phòng hắn, thấy cửa phòng không đóng, có vẻ Lam Hi Thần vẫn chưa trở về Đông Cung.
Giang Trừng khẽ đẩy cửa, bước vào bên trong. Thế nhưng cuối cùng cũng không thấy hắn. Có vẻ hắn trở về rồi, chỉ là quên đóng cửa mà thôi.
Vốn y đã định ra ngoài, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, vẫn là nén lại một chút.
Y đứng trong phòng hắn, lén lút khép cửa lại.
Đóng cửa lại rồi, trong phòng hắn gần như mang đến cảm giác khác, giống như bước vào bí cảnh, bước vào nơi sâu nhất của thế gian, gần như vô lối vãn hồi.
Nếu y bước vào càng sâu, càng không thể ra được, sẽ vĩnh viễn ở trong bí cảnh này.
Giang Trừng mơ hồ bước vào, trong mũi y thoang thoảng mùi đàn hương. Mắt thấy lư hương còn khói là tà trên mặt bàn, Giang Trừng bước đến gần càng ngửi rõ mùi, thật thơm.
Y chợt cảm thấy nén hương này có gì đó hơi lạ, nhưng nghĩ mãi, cũng không biết lạ ở chỗ nào.
Nhìn ngắm một hồi, sau đó lại trở ra ngoài.
Bước ra khỏi cửa rồi, vậy mà đầu y vẫn còn lâng lâng. Giang Trừng tự dụi mắt vài cái rồi quay về phòng. Nhưng về phòng rồi lại chịu không nổi, y cứ thế đi loanh quanh những chỗ hay dạo qua. Bản thân hắn nhầm tính ngày sinh nhật của Lam Hi Thần.
Ra là phải tầm mười mấy ngày sau đó mới đến sinh thần của hắn.
Hay là thôi đi? Thực ra hắn cũng không bắt y phải tặng hắn thứ gì cả. Có điều, như thế Giang Trừng không chịu nổi, không hiểu sao y cứ đắn đo mãi về chuyện này.
Mãi đến khi chiều tối, lúc y quay trở về đã thấy đèn lồng treo ngoài cửa của các gian phòng đều được thắp lên. Giang Trừng bên ngoài, lén nhìn vào trong lại thấy Lam Hi Thần cặm cụi làm gì đó. Qua ánh đèn mờ, y hít một hơi thật sâu, gõ gõ mấy cái vào cửa gỗ.
Quả nhiên chưa bao lâu, Lam Hi Thần đã vui vẻ mở cửa. Hắn thấy y liền niềm nở ra mặt. Hắn mời y vào phòng, y cũng liền đi.
"Lam Hi Thần, sinh thần ngươi cũng sắp đến, ta không biết nên tặng gì, liệu..."
"Vãn Ngâm không cần tặng."
Lam Hi Thần không cần suy nghĩ mà lập tức nói luôn với y.
"Sao lại không?"
"Tặng làm gì chứ, dù sao bảo vật trên đời ta đều nhìn qua rồi, bây giờ tặng thêm, cũng chỉ là thêm vào kho ngọc bảo của ta một món đồ mà thôi."
Giang Trừng nghi hoặc nhìn hắn.
"Vậy ngươi thích gì chứ?"
"Hiện giờ ta chưa thích bất kỳ điều gì cả, nhưng Vãn Ngâm không cần đắn đo chuyện đó. Gặp được Vãn Ngâm chính là quà tặng rồi."
Y nghe hắn nói xong, đầu như muốn nổ đom đóm.
Giang Trừng hằn hộc bỏ về, hai bên má không khỏi ửng hồng.
Nếu Lam Hi Thần bảo y không tặng, vậy thì không tặng nữa. Đúng là Giang Trừng đã hao tổn tâm sức cho việc vô nghĩa mà!
________
Giang Trừng ngồi trong xe ngựa, bấm ngón tay tính nhẩm số ngày đến sinh thần của hắn, tính ra chỉ còn 7 ngày nữa là đến sinh thần của hắn. Cũng chính vì điều đó mà học trò ở Giám tự đều nhận được thư thông báo tạm nghỉ.
Ngụy Vô Tiện ngồi cạnh Giang Trừng, cậu ấy ngáp một cái, lúc quay sang Giang Trừng mặt mũi còn có chút "đần" vì buồn ngủ. Giang Trừng liếc sang cậu, khẽ nói một câu mỉa mai.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi ở đây cũng được cả tháng trời, vậy mà lúc quay về chẳng thay đổi được gì."
Ngụy Vô Tiện nghe y nói vậy, cậu khịt mũi một cái, hai lòng bàn tay vừa chà xát vào nhau vừa ngơ ngơ nói với Giang Trừng:
"Giang Trừng à...Ngươi thử nghĩ xem, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà."
"Vậy cũng có nghĩa là đến năm 80 tuổi ngươi vẫn như vậy à?"
"Nào có nào có, lớn rồi sẽ tự học được điều mới thôi."
Ngụy Vô Tiện liên tục ngáp tới ngắt lui, hai tay chà xát với nhau.
Bình thường thể chất của cậu ấy cũng không tệ, chỉ có điều mùa đông năm nay rất lạnh, than trong lò sưởi lại sắp cháy hết, nên dù ngồi trong xe ngựa vẫn không sao ấm nổi.
Giang Trừng còn chưa hết bất mãn với Ngụy Vô Tiện, y đã cảm thấy lành lạnh. Ra là do cửa sổ khi nãy y mở ra chưa đóng chặt, vì thế mà gió lùa vào trong.
Gió lạnh đến rét người.
Quả nhiên, những thứ phù du này đều không bằng hắn.
Thưởng qua phong hoa tuyết nguyệt, y mới biết không gì đẹp hơn hắn.
Quen biết chưa lâu, nhưng kết bằng hữu là thật lòng, là bằng hữu tốt của nhau cũng là cả hai tự nguyện. Chỉ là y cảm thấy, hắn và y có ẩn khuất gì đó, dường như đó là nhân duyên, cũng là kiếp số.
__________________
Hết chương 14.
Spoil ‼
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Là nhân duyên, cũng là kiếp số."
Câu này thật ra không phải nói đại đâu, mà là có mục đích đó mọi người. Mối quan hệ và thân phận của hai người thật sự có ẩn khuất. Giang Trừng ở giai đoạn này chưa hề biết về chuyện đó, chỉ là suy nghĩ vẩn vơ. Còn cái gọi là "nhân duyên" hay là "kiếp số" ở đây thì mọi người cứ tùy ý suy đoán nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com