Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Sai

Giang Trừng cả người như cứng lại, thấy y như vậy, Lam Hi Thần khoác tay.

"Lui hết đi, trẫm muốn ở một mình cùng ái phi của trẫm."

Gia Yên và tên thị vệ kia sắc mặt không tốt lắm, lặng lẽ nhìn nhau. Hoàng thượng từng vì quý phi mà tìm kiếm cây thuốc khắp nơi. Cũng vì quý phi mà hắn một mực bỏ trống ngôi vị hoàng hậu, bỏ rơi hậu cung giai lệ chỉ để làm bình phong, trăm vị mỹ nhân yêu kiều cũng không thèm để ý.

Lam Hi Thần hắn rõ ràng là yêu Giang Trừng như vậy, nhưng y, "chưa bao giờ" có tình cảm với hắn.

Đúng là lo thì có lo đó, nhưng họ không làm gì được cả. Nhìn nhau một hồi, hai người kẻ thì thở dài ra một hơi, kẻ thì chỉ khẽ lắc đầu rồi rời đi.

Người trước mắt khóa môi Giang Trừng, hắn hành động dứt khoát, mạnh mẽ, môi lưỡi hai người quấn quýt không rời. Hắn trông như hiền hòa nhu thuận, vậy mà lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

Y cũng không muốn phản kháng, không phải y không hiểu hận thù giữa hắn và mình. Mà là phản kháng rồi cũng không có kết cục tốt đẹp, không chỉ một mình y, mà cả Giang gia đều như vậy.

Lam Hi Thần buông y ra, thở dài cất tiếng.

"Vãn Ngâm a, ngươi cũng yêu ta có đúng không?"

"Ngươi cứ xem là như vậy đi. Ngươi muốn thế nào thì là thế đó."

Nghe câu trả lời của Giang Trừng, Lam Hi Thần cũng không động chạm y nữa. Hắn nghiêm túc hỏi y.

"Vãn Ngâm? Ta thích thật sự rất yêu em, em có yêu ta không? Rồi ta sẽ cho em quyền cao chức trọng, trở thành hoàng hậu, cao quý không ai sánh bằng, lục cung đều trong tay em. Em chịu không?

Hắn vừa nói " Hoàng hậu"? Giang Trừng ngẩn ra một hồi, cười mỉa.

"Lam Hi Thần, ta thật sự không thể ép bản thân tin vào dáng vẻ hiện giờ của ngươi là thật. Ngươi là người vì yêu ta mà bằng lòng với điều ta muốn, chứ không phải lấy uy ép ta làm điều ngươi muốn."

Mắt y đỏ lên, ngừng một lát lại nói tiếp. Giọt nước tràn ly, lăn xuống má y từ lúc nào. Gió đông lạnh, nước mắt vừa rơi xuống đã như vỡ tan. Hai má y đỏ lựng, không phải vì ngại ngùng như thuở thiếu thời, mà vì uất ức bấy nhiêu năm.

"Là ta từng yêu ngươi đến vỡ nát cả tâm khảm, nhưng ngày hôm nay. Như ngươi thấy đó, tình cảm trong lòng bị thời gian bóp nghẹt. Ngươi cũng dám can đảm cho rằng ta vẫn muốn yêu ngươi sao?"

Lam Hi Thần ngẩn ngơ, hắn bất giác đưa tay ra xoa bên má y. Nước mắt dính vào tay hắn, nhẫn ngọc lành lạnh cọ vào gương mặt của y. Y tránh ngón tay thon dài của hắn, cúi đầu lau nước mắt.

"Ta xin ngươi tha cho ta. Coi như ta cầu xin ngươi."

"Vãn Ngâm..."

Lam Hi Thần thật lòng muốn ôm người thương của mình vào lòng, vò nát y, để xương cốt y trở thành của hắn, vĩnh viễn không tách rời.

Không nói gì, hắn đưa tay bế Giang Trừng lên. Hắn lấy áo bào của mình khoác lên người y, Lặng lẽ nhìn người thương.

Giang Trừng mệt mọi,không còn né tránh hắn nữa, khẽ tựa đầu vào vai hắn. Đôi lúc y cảm thấy đây không phải tình yêu, đây là cảm giác chinh phục của kẻ săn mồi.

Y mệt mỏi, y biết bấy nhiêu năm vật đổi sao dời. Nhưng y không biết từ bao giờ người y từng quen biết lại khác lạ nhiều đến như vậy. Quả thực, là y chọn sai người, tin sai người, yêu vẫn là sai người.

___________________

Giang Trừng nhìn thấy bóng bạch y như tuyết. Dung mạo ví như ngọc thụ lâm phong, phong tư xước ước. Y cứ ngắm theo bóng dáng ấy, kẻ đó cưỡi trên một con tuấn mã, dũng mãnh phi thường.

"Này, ngươi đến đây."

Kẻ bạch y đó đưa tay, vẫy nhẹ mấy cái ý kêu Giang Trừng lại gần. Giang Trừng không nghĩ ngợi nhiều, bước đến gần. Lam Hi Thần nhìn ngắm y một lát. Từ tốn đưa tay nâng mặt y lên ngắm nghía cho rõ, cười nhẹ một cái. Chính nụ cười này khiến Giang Trừng như khựng lại.

Ngẩn ngơ một hồi, Lam Hi Thần từ trên ngựa nhảy xuống, hắn gọi người dắt thêm một con ngựa khác ra. Giang Trừng lúc này mới thấy lạ, y thăm dò mà hỏi.

"Ngươi là ai?"

"Lam Hoán tự Hi Thần."

Hắn cười một cái, nói với giọng điệu vui vẻ vô cùng. Giang Trừng ngẫm nghĩ đôi chút. Hắn là Thái tử! Y vội vàng hành lễ.

"Thái tử điện hạ!"

"Hôm nay ta có nhã hứng cưỡi ngựa, lại không có kẻ nào cưỡi cùng. Ta thấy ngươi ở đây, hay là ngươi cưỡi ngựa cùng ta. Được không?"

Giang Trừng chưa kịp từ chối. Nô tài đã dắt ngựa đến. Lam Hi Thần lúc này mở lời bảo y lên ngựa. Hết cách, Giang Trừng lên ngựa theo lời hắn.

Lam Hi Thần cũng chỉ ngó mắt qua. Cười một cái, chân đạp một cái. Ngựa không mấy chốc đã phóng đi trên thảo nguyên rộng lớn bạt ngàn. Giang Trừng đang hoang mang lại càng thêm hoang mang.

"Ngươi tên gì?"

Giữa thảo nguyên mênh mông chỉ nghe tiếng Lam Hi Thần vọng lại, vang ra thật xa.

"Giang Trừng tự Vãn Ngâm."

"Vậy, từ nay ta gọi ngươi là Vãn Ngâm. Ngươi đến từ Giang thị à?"

"Ừ."

"Con trai duy nhất của Giang tông chủ ư?"

"Đúng."

Lam Hi Thần lúc này lại càng tươi tắn hơn. Hình như hắn lại tìm được niềm vui mới. Chơi cùng hắn lại rất thoải mái, hắn đúng là để ý y rồi.

Thảo nguyên mùa thu rộng lớn bạt ngàn, gió thổi lồng lộng, cảnh đẹp đến nỗi làm xiêu lòng người. Hai thiếu niên cưỡi ngựa cùng nhau. Phiêu bạt, tự do tự tại, chưa toan tính, chưa dính bụi trần. Cả hai, đều cười tươi, cười một nụ cười, thanh xuân sẽ giữ mãi cho họ. Chưa biết tương lai thế nào, chỉ cần nhìn qua thảo nguyên lộng gió. Đã biết hai đứa trẻ này, quả thật hòa hợp nhau ngày với đêm.

________________

Hết chương 2.

Thì chuyện là ngày mai mình cũng vào học rồi. Sẽ không đủ thời gian để viết. Mình cũng bận bịu khá nhiều thứ. Vì thế mình cũng mong mọi người thông cảm nếu cả tuần không thấy mình ra chương mới

Thời gian ra chương mới không cố định, nhanh thì mỗi ngày, chậm thì mỗi tuần. Húy húy, mấy cô thông cảm nhóe 💋💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com