chương 11
- Ngươi tưởng là ngươi đột nhập vào đây có thể an toàn rút lui sao?
Lam Hi Thần tiến lại chỗ Tử Quy nói với hắn, vẫn là giọng nói ấy nụ cười ấy nhưng hôm nay hắn cảm nhận được sự đe dọa, uy hiếp cực lớn. Dù vậy Tử Quy vẫn đáp lại với giọng cao ngạo:
- Ta đương nhiên là rút lui an toàn được, ngươi nghĩ mấy cái bùa chú vớ vẩn này có thể trấn áp được ta.
- Đương nhiên là được, ngươi nghĩ đây là bùa chú vớ vẩn ư? Đây là bùa được ta làm riêng cho ngươi đấy, thấy vinh hạnh không?
Ngụy Vô Tiện từ trong phòng đi ra, nghe thấy có người chê bùa chú của mình vớ vẩn liền phản bác, trêu chọc lại.
- Ngụy Anh, đừng nháo!
- Rồi rồi vào chuyện chính. Ngươi giấu Giang Trừng ở đâu, khai mau. Nếu ngươi không nói ra ta sẽ cho ngươi vào ở chung với mấy chim đại bàng đấy.
- Ta sao phải nói cho ngươi biết, ngươi đang dọa trẻ con à?
- Ta đâu có dọa ngươi, ta sẽ làm thật đấy, ta có bằng hữu nuôi mấy con đó mà!
Lam Hi Thần nghe cuộc nói chuyện này mà y có cảm tưởng là trẻ con đang cãi nhau vậy nhưng y cũng phải công nhận rằng đối với loài rắn gian xảo như Tử Quy thì phải dùng cách này bởi cho dù hắn có to như thế nào, mạnh như thế nào thì hắn vẫn mang tập tính của loài rắn, cũng phải có thứ kiêng kị. Quả nhiên, khi nghe thấy tên loài chim này, Tử Quy gần như không giữ được bình tĩnh nhưng hắn trấn áp cảm xúc rất giỏi nên chỉ trong chốc lát là trở về vẻ mặt bình thường.
- Ngươi có làm vậy thì ta cũng không nói cho ngươi biết, để xem các ngươi làm gì được ta.
- Ngươi là đàn bà à nói nhiều như vậy làm gì để ta xử lí.
Kim Lăng mất hết kiên nhẫn đẩy Ngụy Vô Tiện ra, cầm Tuế Hoa đến gần Tử Quy.
- Ngươi muốn làm gì nào nhóc con?
Tử Quy thấy Kim Lăng cầm kiếm tới chỗ mình, cho rằng nó chẳng làm được gì nên buông một một câu hỏi coi thường.
- Dĩ nhiên là xử lí cái tên điên ngươi rồi còn đi ngủ chứ làm gì. Ngươi mấy tuổi rồi mà còn hỏi những câu ngu ngốc như vậy.
Rồi Kim Lăng lấy một ít máu và sợi tóc của Tử Quy bỏ vào trong bình nhỏ, rồi thu một ít khí tức của hắn vào tỏa linh nang. Làm xong, Kim Lăng quay ra chỗ Ngụy Vô Tiện:
- Ta làm xong rồi, thích thì lên nói chuyện với hắn. Ta đi ngủ.
- Vừa rồi ngươi làm cái gì vậy?
Ngụy Vô Tiện thắc mắc hỏi.
- Ngụy tiền bối, tí nữa con sẽ nói cho người nghe, mọi người đừng dây dưa với tên này nữa, nghỉ ngơi sớm để mai đi cứu Giang tông chủ.
- Ài, từ khi nào mà người Lam gia thích bí mật thế nhỉ?
- Ta sẽ cho người canh giữ tên này. Mọi người đi nghỉ thôi.
-Được thôi, nếu Hi Thần ca ca đã nói vậy, thì ta cũng nên đi ngủ thôi. Lam Trạm chúng ta đi.
-ừm.
- Ta cũng đi thôi A Lăng. Trạch Vu Quân, người cũng nghỉ ngơi sớm.
Nhìn bốn người kia ai về phòng người nấy xong xuôi. Lúc này Lam Hi Thần mới hỏi Tử Quy:
- Chắc ngươi cũng biết trong người Vãn Ngâm có nội đan của ngươi?
-Đương nhiên. Nhưng có một phong ấn kìm lại đan của ta trong người hắn. Ta không có cách phá giải nó và ta cũng không muốn hắn chết.
-Nhưng ta biết cách phá giải nó.
- Ngươi có biết cũng chỉ vô dụng thôi, ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện của các ngươi, máu của người thân hoặc người trong lòng hắn vốn dĩ không có, không tồn tại.
- sao ngươi có thể chắc là không có?
- Ngươi không thấy à sao còn hỏi ta, tính tình hắn như vậy thì để ai vào mắt, để ai vào lòng?
- Bất cứ sinh vật sống nào sẽ luôn có tình yêu cả ngươi cũng vậy không phải sao? Hắn có lẽ cũng giống ngươi ngoài mặt thì lúc nào cũng độc mồm độc miệng, không bao giờ nói ra tâm tình của mình. Ngươi có thể dẫn ta đến chỗ hắn được không?
-Tại sao ta phải tin ngươi? Ta khuyên ngươi không nên lo nhiều chuyện như vậy. Ta sẽ không giết hắn.
- Được nếu ngươi không muốn ta cũng không gượng ép, nhưng ta còn chuyện muốn hỏi ngươi?
- Lam Hi Thần ta thấy ngươi có thể tin tưởng được, nên ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi trong khả năng của ta.
- Ta muốn biết Hắc Diễm Thủy Liên là ai?
Nghe câu hỏi này, đôi mắt của Tử Quy hằn lên tia máu, hắn nói như gào lên:
- Sao ngươi lại hỏi về tên đó? Lam Hi Thần ta tin tưởng để cho ngươi hỏi một câu, ngàn vạn câu hỏi ngươi không hỏi lại hỏi về hắn!?
- Ngươi thực sự ghét hắn thế sao?
- Ta..
Câu hỏi đột ngột của Lam Hi Thần khiến hắn sững người lại nhất thời không biết làm sao trả lời.
- Đúng vậy có lẽ ta không hoàn toàn ghét hắn. Nhưng hắn có mối thù không đội trời chung với ta.
- Thù có lớn tới đâu thì cũng có nguyên nhân của nó, ngươi có thể cho ta biết đầu đuôi câu chuyện không?
- Ngươi muốn biết đến thế sao?
Hắn trừng mắt lên nhìn Lam Hi Thần.
- Đúng vậy.
Lam Hi Thần khẳng định. Tử Quy đành kể cho y nghe bởi hắn biết nếu không thân ảnh bạch y đứng trước mặt hắn không hề đơn giản mà thâm sâu khó lường khác hẳn với vẻ bề ngoài luôn nở nụ cười:
- Hẳn ngươi đã biết ta là con rắn được tạo ra từ trận pháp Hài Nhi Hồng Tuyến trận đầu tiên.
- Sao lại là đầu tiên?
- Trận pháp này hao tổn linh lực của người sử dụng, vì thế phải cách một khoảng thời dài khoảng 25 năm mới có thể thi triển lại lần nữa, Hắc Diễm Thủy Liên được tạo ra ở trận pháp thứ 2 này nhưng hắn không như ta, hắn mang hình dạng của một đứa trẻ thực sự. Cha ta và ta rất vui mừng nhưng ngươi biết không đứa trẻ ấy lại có sinh mệnh rất ngắn, hắn không thể kết đan tu luyện. Nhưng hắn không hề ghen tị với ta, Thủy Liên có thể nói là một đứa trẻ rất hoạt bát đáng yêu và vô cùng thú vị, nó luôn mang trên môi mình nụ cười ấm áp, vui vẻ dù có chuyện gì xảy ra, cho đến một hôm ta không biết hắn bị làm sao mà mặt mũi trầy xước, cứ bám lấy ta khóc mãi không nín, ta hỏi thì nó bảo không có gì. Khi ta cúi xuống nhìn hắn thì đột nhiên ta mất đi ý thức. Khi ta tỉnh dậy thì thấy đan điền của ta trống rỗng và rất đau. Ta không biết chuyện gì xảy ra, cho đến khi nhìn thấy mẩu giấy trên bàn. Tờ giấy ấy viết rằng" cảm ơn đan của huynh, Tử Quy, tạm biệt huynh" , lúc đó ta chỉ biết ngồi sụp xuống và khóc. Ta hận hắn, sao hắn lại xuất hiện trên cuộc đời này. Tại sao?
Tử Quy đã khóc, hắn thực sự đã khóc trước mặt Lam Hi Thần.
- Làm sao ngươi biết là Hắc Diễm Thủy Liên làm điều đó khi chỉ thông qua một tờ giấy?
- Tại sao ư? Tại vì đó là nét chữ của hắn, hắn luôn viết tên ta thiếu đi một nét. Ngươi đâu phải ta làm sao ngươi biết, ta đã thề là sẽ giết hắn, vì thế ta đã tu tà đạo, hằng ngày ăn đám con người bỉ ổi các người.
- Ta hiểu cảm giác của ngươi.
- Không ngươi không hiểu, ngươi hoàn toàn không hiểu, cút xa ta ra, cút đi đừng đứng đây mà tỏ vẻ thương cảm ta, ta không cần con người giả tạo như vậy.
- Dù sao cũng đa tạ ngươi. Đêm nay hãy ở tạm đây đi.
- Ngươi nghĩ là ta sẽ ngoan ngoãn đứng đây chờ chết sao? Ngươi đang giả ngu hay không biết thế?
Hắn vừa nói xong trên bầu trời xuất hiện một đôi cánh đen dang rộng lao như mũi tên xuống phía dưới quắp lấy Tử Quy bay lên.
- Hôm nay ta sẽ để ngươi đi. Bởi vì không có ngươi ở đó ai sẽ chăm sóc cho Vãn Ngâm.
Câu sau Lam Hi Thần nói rất nhỏ chỉ đủ một mình y nghe thấy.
- Vãn Ngâm chờ ta, ta sẽ đến cứu ngươi về!
Nói rồi Lam Hi Thần đi về phòng của mình được chuẩn bị sẵn. Ánh trăng dịu nhẹ phủ lên dáng người y, cơn gió nhè nhẹ thổi qua càng làm tôn lên ánh mắt đầy quyết tâm và thân ảnh mang đầy nỗi suy tư của Lam Hi Thần.
Về phía Tử Quy sau khi được cứu đi, hắn vẫn luôn im lặng cho đến khi có tiếng hỏi:
- Tử Quy ca ca, huynh khóc sao?
- Không có. Mà sao muội lại xuất hiện ở đó không phải ta bảo muội chăm sóc cái tên giống Thủy Liên ca ca của muội sao.
- Tên đó ta không biết làm sao sốt ngày càng cao, toàn thân hắn có toả ra màu đỏ nhàn nhạt, hình như tất cả rắn xung quanh khu rừng đều tụ tập quanh hắn. Ta nghĩ có lẽ huynh biết gì về điều này nên ta đi tìm huynh và gặp huynh ở đó.
- Muội nói sao, màu đỏ nhạt ư! Không xong rồi, muội đưa ta về nhanh hơn được không!?
- Có chuyện gì sao?
- Linh đan có chuyện, nhanh lên không hắn sẽ mất mạng đấy!?
- Được. Bám chắc nhé!
Hắc điểu để Tử Quy ngồi trên lưng rồi phóng vù một cái biến mất khỏi bầu trời đêm.
---------------------------------------------------------
Hết chương 11 rồi a.
Cuối tuần vui vẻ mn.
Sự ủng hộ của mn là động lực
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com