chương 12
Trong hang ổ của xà Tử Quy đang xảy ra một hiện tượng khá kì lạ, từng con rắn thi nhau lúc nhúc vây quanh thân ảnh tử y, con nào cũng muốn chen lên trước như muốn nhìn con người phát ra tia sáng đỏ yếu ớt dẫn dụ nó tới, nằm rạp xuống như đang phục tùng, chờ lệnh của chủ nhân. Giang Trừng đang mê man, bỗng mở to đôi mắt màu tím nhạt ra, trong đôi mắt ấy chứa một tầng thủy quang cùng sự hoảng sợ xen chút lo lắng và đau lòng. Phải! Giang Trừng đã gặp ác mộng, hắn nhìn thấy chính tay mình giết chết người mà hắn yêu.
- Lam Hoán! Ta xin lỗi!
Giang Trừng vừa ngồi dậy vừa lẩm bẩm, có lẽ hắn vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, chưa dứt ra được cơn ác mộng đau lòng ấy. Đưa tay sờ soạng xung quanh, Giang Trừng ngạc nhiên khi xung quanh hắn toàn rắn, theo thói quen Giang Trừng sờ lên ngón trỏ định triệu hồi Tử Điện nhưng ở đó lại trống rỗng.
- Phải rồi, ta đã tháo nó ra rồi, sao nó có thể ở đây được chứ. Đúng là hoang đường.Hừ!
Đang định bước xuống giường thì cơn đau ập tới, khiến cả người hắn run lên, đứng không vững, ngã lăn từ trên giường xuống đất. Rầm!
- Cái khỉ gì thế này. Khụ...khụ
Cả thân Giang Trừng đau ê ẩm, nhưng đau nhất vẫn là phần ở trước ngực đang phát ra ánh sáng đỏ, Giang Trừng nghiến răng, một tay gắt gao nắm chặt ngực mình như thể muốn bóp tan đi nỗi đau, một tay thì đẩy thân thể gượng đứng lên, hắn phải thoát ra khỏi đây, đúng vậy phải trốn thoát, nhưng dường như thân thể không nghe lời hắn, vừa bước đi được một bước thì cả người đột nhiên ngã một lần nữa. Những con rắn xung quanh bò đến gần người Giang Trừng, nhìn hắn chật vật bước đi, một vài chỗ đã xước xát sau vài lần ngã.
- Tránh xa ta ra lũ nhớp nháp. Khỉ thật! Sao ta lại không có một chút sức nào chứ! Sao lại có nguồn linh lực khác trong người ta chứ! Khụ...khụ.
Cổ họng Giang Trừng khô khốc cùng với cơn đau đang hành hạ, cơn sốt ngày càng cao khiến đầu óc hắn choáng váng, nôn ra một búng máu.Giang Trừng tự cổ vũ bản thân, hắn quyết tâm cho dù phải lết cũng phải ra khỏi cái chỗ này. Từng đầu ngón tay rướm máu do ma sát với nền nhà kéo thân thể đi, nếu con rắn nào tới gần cũng bị hắn đánh bay đi. Thành công ra được cửa lớn nhưng Giang Trừng đã mệt lắm rồi, mắt hắn mờ hẳn đi, từng hơi thở gấp gáp như muốn thu tất cả không khí vào hai lá phổi đang thiếu dưỡng khí. Cố gắng vịn vào cánh cửa lớn để đứng lên mở cửa, cánh cửa vừa mở ra, Giang Trừng lại lảo đảo nghiêng về phía trước nhưng hắn không ngã mà được đỡ bởi một vòng tay khá khỏe, hắn ngạc nhiên ngước nhìn lên nhưng không thể nhìn rõ đó là ai, theo bản năng Giang Trừng đẩy người kia ra nhưng vô lực. Người đó chính là Tử Quy, vừa về tới nhà định bước vào thì cánh cửa đột nhiên mở ra, một thân ảnh tử y ngã về phía hắn, Tử Quy đưa tay ra đỡ thì thấy Giang Trừng cả người không chỗ nào nguyên vẹn, cả người vô lực dựa vào hắn, trong lòng hắn một cảm giác đau lòng dâng lên mà hắn cũng không biết sao lại có loại cảm xúc này, Tử Quy vươn hai tay ra muốn ôm lấy Giang Trừng nhưng hắn lại bị đẩy ra, cầm lên bàn tay đang rướm máu của Giang Trừng, hắn nói:
- Ngươi ra nông nỗi này còn muốn trốn khỏi đây?
- Tử Quy ca ca, nhìn kìa!
Kỷ Thiên đứng chứng kiến mọi thứ, bỗng nàng nhìn thấy bầy rắn có ý định tấn công Tử Quy.
- Sao, các ngươi đang bảo vệ hắn à? Các ngươi quên ai mới là chủ nhân của các ngươi à?
Tử Quy nhìn vào bầy rắn đe dọa, quả nhiên con nào cũng nằm yên lại. Hắn đưa mắt sang nhìn Giang Trừng, kéo Giang Trừng vào lòng.
- Tránh xa ta ra, đồ rắn bẩn thỉu!?
Tử Quy nhận được câu này với ánh mắt khinh bỉ, ghét bỏ của Giang Trừng, hắn nâng cằm Giang Trừng lên hỏi:
- Ngươi ghét ta đến thế sao?
- Loại tà vật như ngươi nghĩ đến là thấy buồn nôn, kinh tởm. Khụ...khụ aa!
Đang nói thì tự nhiên Giang co người vào, hắn có cảm giác đang có thứ gì đó muốn nhảy ra khỏi người, khiến cơn đau trở nên dữ dội hơn.
- Kỷ Thiên muội giúp ta đuổi bầy rắn kia ra, ta cần chữa trị cho tên cứng đầu này.
- Được, để muội giúp huynh!
- Ta không cần đám yêu quái các ngươi cứu giúp. Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi người ta!
Nói rồi, Giang Trừng tập trung linh lực vào hai bàn tay, đánh về phía Tử Quy thành công làm hắn bay ra xa.
Đang định làm lại một lần nữa, thì bỗng nhiên hai tay hắn bị kéo về phía đằng sau, Giang Trừng cảm nhận được đó là một bộ móng vuốt, đồng thời hắn cũng cũng biết được có một thứ gì đó đang kề sát cổ chỉ cần ngọ nguậy, ngay lập tức vật đó sẽ cướp đi sinh mạng của hắn.
- Thì ra vẫn còn một con yêu quái đang ở đây!
- Sao ngươi dám làm bị thương Tử Quy ca ca!
- Là con gái à? Ngươi thích hắn à? Sao không đi cứu hắn đi, ta chắc hắn đang nằm ở nơi nào đó quanh đây thôi! Không nhanh là Tử Quy ca ca của ngươi sẽ chết đấy, Hắc vũ điểu!
- Ngươi câm miệng vào cho ta. Không ai được làm tổn thương huynh ấy!
Kỷ Thiên trở nên tức giận, siết tay của Giang Trừng mạnh hơn, từng cái móng sắc bén ghim vào cổ tay khiến cánh tay của Giang Trừng trở nên thảm hơn. Hắn nghiến răng để không phát ra tiếng kêu nào, nỗi đau cả trong lẫn ngoài khiến Giang Trừng có phần tỉnh táo hơn và hắn nhận ra rằng cái thứ đang kề ở cổ hắn dần dần buông lỏng, chớp lấy cơ hội này Giang Trừng vung chân đá lên phần khuỷu tay chưa biến hình của Kỷ Thiên thàng công buộc nàng phải thả hai tay mình ra, đồng thời đem vũ khí kia chuyển sang cổ đối phương, dùng một tay có thể gọi là lành lặn giữ chặt tay Kỷ Thiên. Tình thế đã hoàn toàn thay đổi chỉ trong chốc lát khiến Kỷ Thiên sững sờ không kịp hành động.
- Thân pháp cũng không tồi nhưng để ta xem ngươi gắng gượng được bao lâu với cái thân thể tàn tạ này!
- Cần ngươi quả...n!
Bỗng nhiên có một lực đạo đập vào sau đầu Giang Trừng khiến hắn hoàn toàn mất đi ý thức. Tử Quy ở đằng sau đỡ được luồn tay qua đầu gối Giang Trừng bế hắn đi vào nhà, không quên nói với Kỷ Thiên:
- Lần sau đối đầu với hắn phải cẩn thận, hắn không dễ đối phó như muội nghĩ đâu. Nhớ lấy.
Cánh cửa đóng sầm lại, Kỷ Thiên đứng bên ngoài mà người không tự chủ run lên. Nàng thấy lời Tử Quy nói mới nhận ra người mình đối đầu nãy giờ toàn thân bị thương còn bị cơn đau khống chế mà vẫn đánh thắng được mình, nếu không nhờ Tử Quy cứu thì giờ này sao nàng còn có thể lành lặn đứng đây. Đang mê man suy nghĩ thì Kỷ Thiên nghe thấy tiếng Tử Quy gọi liền chạy vào nhà:
- Có chuyện gì vậy Tử Quy ca ca?
- Mau truyền linh lực của muội vào người hắn để triệt tiêu linh lực còn sót lại của ta, nhanh lên!
Kỷ Thiên đứng cạnh thấy Tử Quy có gì đó rất lạ, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn nóng vội như vậy, lần đầu tiên thấy hắn quan tâm một con người bị bắt làm tù nhân như vậy.
- Nhanh lên, làm đi!
Tử Quy một lần nữa giục Kỷ Thiên.
- Nhưng làm vậy hắn sẽ phải chịu nỗi đau thống khổ, thậm chí còn mất mạng huynh muốn làm như vậy sao?
- Làm đi!?
Giọng Tử Quy gầm lên tức giận. Kỷ Thiên đành phải đến bên cạnh giường chuyển linh lực vào người Giang Trừng. Dòng linh lực vừa vào trong cơ thể Giang Trừng, quả nhiên gặp một dòng linh lực khác ngoài linh lực của Giang Trừng đang vây quanh một thứ gì đó. Hai dòng linh lực xung đột với nhau, Giang Trừng đang nằm thẳng bỗng nhiên co rút người lại, lăn qua lăn lại, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ. Tử Quy nhìn vậy, một lần nữa vươn tay giữ chặt Giang Trừng lại.
- Ca ca hắn sắp không chịu nổi nữa rồi!
- Cứ tiếp tục làm đi chuyện còn lại để ta lo!?
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!?
Giang Trừng không chịu được nữa hét lên.
- Đau, đau quá , ta đau quá, rất đau, đau quá!?
Thay thế tiếng hét bằng những tiếng rên trong miệng. Tuy đã rơi vào hôn mê nhưng cơn đau do hai nguồn linh lực đang giao tranh tạo ra, Giang Trừng lại cảm nhận rõ rệt, thậm chí nó còn đau hơn nỗi đau bị hoá đan, đau hơn nỗi đau khi bị mất cha mẹ chỉ trong một đêm.
- Dừng lại, đừng vận linh lực, Giang Vãn Ngân!?
---------------------------------------------------------
Hết chương 12 rồi a. Tui viết mà cảm thấy đau lòng quá. Lại thêm cái kịch truyền thanh tập 12 khiến tui cảm thấy có lỗi với Trừng muội quá à.
Có ai xen ktt tập 12 chưa? Chắc tui không dám coi tập sau quá!
Dù sao thì chúc mn đọc truyện vui vẻ( nhưng tui nghĩ là không đâu, thôi tui trốn đây không thì bị đập cho bầm dập mất)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com