Chương 14: Mộng
"Ta và Vãn Ngâm trước đây rất thân quen sao?"
"Sao tự dưng ngươi hỏi vậy?"
"Vì muốn biết"
"Biết cái gì?"
"Biết tại sao nhìn thấy Vãn Ngâm đau khổ lại không ngăn được bản thân đau theo, tại sao ánh mắt sẽ bất tri bất giác đặt trên người Vãn Ngâm, muốn hiểu rõ hành vi đối với Vãn Ngâm như bản năng, vô cùng thành thạo..."
Giang Trừng mắt hạnh mở lớn hết cỡ.
"Cũng muốn biết vì sao Vãn Ngâm đối với đường tới Hàn Thất vô cùng quen thuộc, vì sao nghe Vãn Ngâm kết giao làm bằng hữu vừa vui vừa buồn"
"Khi nãy, nhìn Vãn Ngâm, lại chẳng thể điều khiển nổi cảm xúc. Vãn Ngâm... ta thực sự đã sợ hãi. Vãn Ngâm, chúng ta thật sự chỉ là quen biết xã giao đơn thuần giữa hai vị Tông chủ?"
"Cái này tự Trạch Vu Quân còn không rõ?"
"Ta... dường như đã quên rất nhiều chuyện. Kí ức vô cùng mịt mờ"
Giang Trừng trùng mắt, hai tay bất giác co lại, túm chặt nệm mềm. Hành động này hấp dẫn sự chú ý của Lam Hi Thần, đồng tử hổ phách lia tới vân mây mạt ngạch buộc quanh cổ tay Giang Trừng, ẩn ẩn hiện hiện.
"Đặc biệt, ta vô cùng muốn biết thứ đó là của ai" Lam Hi Thần mỉm cười.
Giang Trừng trong lòng cười nhẹ, mở miệng: "Không phải Trạch Vu Quân"
Là của Lam Hoán - Giang Trừng tự nói với bản thân hắn.
Lam Hi Thần thở dài tựa như lường được trước câu trả lời. Hắn là ai kia chứ? Tam Độc Thánh Thủ Giang Vãn Ngâm, đâu phải dễ dàng đạt được thứ mình muốn từ người này. Y có biệt tài nhìn sắc mặt đoán được ý nghĩ đối phương, song, với trường hợp của Giang Trừng, miệng cứng lòng mềm, rất khó đoán.
"Vãn Ngâm nghỉ ngơi, ta không làm phiền nữa"
Giang Trừng gật đầu, sắc mặt tươi tỉnh hơn hẳn. Lam Hi Thần cười khổ âm thầm, luyến tiếc đóng cửa cẩn thận, kiểm tra xung quanh kĩ càng rồi mới rời đi.
Nguỵ Vô Tiện đứng nấp một góc, ánh mắt âm trầm. Lam Vong Cơ yên tĩnh đứng đằng sau vừa che giấu khí tức của hai người, vừa đuổi muỗi cho đạo lữ. Mắt thấy Lam Hi Thần đã đi xa, Nguỵ Vô Tiện mới mở miệng: "Mạt ngạch đó lẽ nào của Lam Đại Ca?"
Lam Vong Cơ cơ hồ thoáng kinh dị.
.....
Kim Lăng hoàn toàn nhớ tất cả mọi người, bao gồm cả đệ tử mới gia nhập Kim thị. Tuy nhiên, hễ liên quan đến Giang Trừng đều biến mất như chưa từng tồn tại. Lam Tư Truy ngồi bên giường, ôn nhu kiên nhẫn bón từng thìa thuốc cho cậu.
"Tư Truy, hắn thật sự là cữu cữu ruột của ta?"
"Kim Lăng, đó là hoàn toàn là sự thật. Giang Tông chủ yêu ngươi nhất, sủng ngươi nhất, bao bọc ngươi nhất. Tất cả mọi thứ đều là có thể cho liền cho, không mảy may suy nghĩ"
Kim Lăng áy náy.
"A Lăng, Giang Tông chủ chỉ còn duy nhất mình ngươi là người thân thiết... ngươi cũng vậy"
"Thảo nào cữu cữu nhìn ta lại đau lòng tới vậy. Nhưng Tư Truy, ta đảm bảo, kẻ đó đeo chuông bạc khắc một chữ "Trừng". Kẻ nào muốn hại cữu cữu ta sao? Tuy ta không nhớ ra nhưng ta tin ngươi không lừa gạt ta"
Lam Tư Truy gật đầu. Kim Lăng nói tiếp: "Ngày mai ngươi đem ta tới chỗ cữu cữu tạ lỗi trước đi. Ngươi nói hắn thương ta tới vậy, ta lại tàn nhẫn đối xử, bất giác cảm thấy khó chịu"
"Được"
Lam Tư Truy hôn nhẹ lên trán Kim Lăng. Trong đầu vô vàn suy nghĩ đổ xô. Ngày hôm nay hắn đã chứng kiến quá nhiều chuyện, Kim Lăng đột nhiên biểu cảm sợ hãi tới đỉnh điểm, khuỵ xuống, bất tỉnh tựa như cái xác vô hồn. Rồi lại ánh nhìn đau đớn của Giang Tông chủ khi nghe Kim Lăng hét to: "Ngươi là ai?"
Hắn từng thấy Tam Độc Thánh Thủ vô cùng đáng sợ, khắc nghiệt. Bỗng dưng hôm nay Lam Tư Truy nhận ra, Giang Trừng cô độc.
Bằng tuổi hắn, Giang Trừng một tay nâng lên Liên Hoa Ổ từ đầm lầy tăm tối, biến thành nơi sầm uất nhất Tu Chân giới. Cả quá trình ấy, Giang Trừng không một ai ở bên, duy chỉ có Kim Lăng làm nguồn an ủi lớn nhất. Bây giờ, ngay cả Kim Lăng cũng lãng quên mất. Giang Tông chủ nếu không mang lên thái độ ngoan độc, tuyệt tình, căn bản sẽ không có Vân Mộng Giang thị của hôm nay, không có Kim Lăng hảo hảo trưởng thành vô lo vô nghĩ.
Lam Tư Truy lại cảm thấy ngưỡng mộ cùng kính nể Tam Độc Thánh Thủ dào dạt.
.....
Lam Hi Thần nằm mơ, mơ một giấc mơ tươi đẹp. Y không biết vì sao mình lại ở Vân Mộng, thân thể cũng chỉ mới bé bé lùn lùn, chỉ có một mình, không có Vong Cơ hay cha mẹ.
Người Vân Mộng không có như người Cô Tô, ăn nói bình thường cũng đủ doạ trẻ con khóc nhè. Y thậm chí còn nghe không hiểu những từ ngữ ấy, rất có khả năng là đang chửi thề, nói tục.
Một tiểu oa nhi y phục tím cùng chuông bạc treo thắt lưng, lướt qua y vô cùng khẩn. Tiểu cơm nắm dừng trước quán mỳ, cố ngồi lên ghế cao, lớn giọng gọi món. Lam Hi Thần nhận ra là Giang Trừng. Đôi mắt hạnh, mi thanh mục tú ấy không lẫn vào đâu được. Bước tới gần, y bị doạ phát ngốc trước bát hoành thánh đỏ như tiết canh, thậm chí hơi nóng bốc lên cũng phảng phất màu đỏ ửng.
Tiểu Giang Trừng chưa đụng đũa đã bật khóc. Khóc vô cùng nhiều, Lam Hi Thần nhận ra đó không đơn thuần quá cay mà khóc. Tiếng khóc uất ức, tủi hờn không thể lẫn vào đâu. Y đưa khăn tay cho Giang Trừng, không ngừng vỗ về thí hắn nín khóc.
"Ta không có khóc!"
Tiểu Giang Trừng quát một câu, Lam Hi Thần liền từ trong mộng tỉnh dậy. Y vừa mở mắt đã thấy ong ong đầu óc, mắt hoa lên, cảnh vật xoay mòng mòng. Đưa tay xoa mi tâm, y mơ hồ tự hỏi chính mình.
"Ta vừa mơ thấy gì?"
Tay quệt đi hàng nước mắt lăn tới cằm lành lạnh.
"Vì sao lại đau khổ tới như thế?"
———-
* Tiểu kịch trường:
1.
Lam Nguyện: Ta vô cùng thích cữu cữu của phu nhân ta.
Giang Trừng: (┛◉Д◉)┛彡┻━┻
Lam Nguyện: Cữu Cữu!
Giang Trừng: "̿̿ ̿̿ ̿̿ ̿'̿'\̵͇̿̿\з= ( ▀ ͜͞ʖ▀) =ε/̵͇̿̿/'̿'̿ ̿ ̿̿
2.
- Giang Yếm Ly thành thân cùng Kim Tử Hiên.
+ Ngu Tử Diên, Giang Phong Miên, Giang Vãn Ngâm, Nguỵ Vô Tiện, Kim Tử Hiên: 100% mãn nguyện!!
- Mấy năm sau, Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ kết đạo lữ.
+ Ngu Tử Diên: ?
+ Giang Phong Miên: ....
- Mấy năm sau nữa, Giang Trừng trở thành Lam thị Chủ mẫu.
+ Ngu Tử Diên: ???????
+ Giang Phong Miên: .......
- Mấy năm sau nữa nữa, Kim Lăng lên kiệu hoa, Lam Tư Truy ở rể.
+ Ngu Tử Diên trên trời: Giang Phong Miên, ngươi đừng cản ta.
Vân Thâm Bất Tri Xứ đột nhiên bị tia sét to vật vã màu tím rịm đánh đến bốc cháy. Tất cả dập lửa vô cùng náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com