Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Ta không đẹp sao?

Miêu Cương chỉ mới gần sát đông chí đã lạnh đến mức người dân không muốn ra đường, Giang Trừng cùng Lam Hi Thần ở trong tửu lâu vây quanh lò than đỏ. Mặc dù Lam Hi Thần có linh lực hộ thể nhưng không có nghĩa là y không cảm thấy lạnh, có không cảm thấy đi nữa y cũng muốn ngồi cùng Giang Trừng sưởi ấm.

Giang Trừng nhìn lò than hồng trước mặt còn hồn thì thả ngao du, thân thể bây giờ thật yếu kém. Ngay cả hộ thể cũng không có, linh lực còn chưa đến một phần ba như trước kia khiến Giang Trừng thở dài đau đầu.

Lam Hi Thần liếc mắt nhìn hắn: "Đệ lạnh sao?"

Giang Trừng giật mình ba hồn bảy vía nhanh chóng quay về, hắn lắc đầu.

"Đệ chỉ đang nghĩ, nếu Ôn gia đến đây thì chúng ta nên làm gì. Tuy chọn đến Miêu Cương nhưng vẫn là suy nghĩ đường đột, nếu xảy ra bất trắc gì cho Lam_ Giang thì đệ... "

Giang Trừng nói vậy thực ra cũng chính là lo lắng của hắn, chọn đến Miêu Cương tuy hơi đường đột, hắn cũng muốn biết Ôn gia đang ủ mưu cái gì, nhưng hắn sợ bản thân bây giờ vướng tay vướng chân. Giang Trừng rời đi cũng không nói với Ngụy Vô Tiện là do bản thân hắn sợ xảy ra bất trắc gì thì sư huynh ngu ngốc của hắn có thể thay hắn giải quyết ổn thỏa.

Trải qua hai đời nhưng Giang Trừng vẫn cảm thấy nếu người gây dựng Giang gia là Ngụy Vô Tiện hẳn sẽ tốt hơn hắn rất nhiều.

Lam Hi Thần hiếm thấy nhíu mày: "Đệ không cần phải ôm đồm hết cho bản thân như vậy. Chính ta cũng lựa chọn đi theo đệ hẳn nếu có xảy ra cái gì cũng là ta phải gánh vác một phần. Giang Trừng, đệ không cần lo bản thân vướng bận cho ta. Đệ rất tốt, cũng rất giỏi. Khác xa những tin đồn ngoài kia rất nhiều, đệ không cần bó hẹp mình như vậy."

Giang Trừng ngẩn người, tức khắc bật cười, hắn cười to đến nỗi hàng mi cũng run run vài giọt nước.

"Lam Hi Thần, huynh không cần an ủi ta như vậy. Ta tự biết bản thân nên làm gì, nhưng... cũng cảm ơn huynh. Lần đầu có người suy nghĩ cho ta nhiều đến vậy."

Giang Trừng mỉm cười hai mắt loan loan, oa lê bên khóe miệng cũng lộ ra, đẹp như hoa sen dính sương sớm. Lam Hi Thần nhìn đến ngẩn cả người, y biết Giang Trừng rất dễ nhìn nhưng chỉ tại đệ ấy luôn cau có nên rất khó phát giác ra, chính y còn không ngờ Giang Trừng có một mặt thanh tú như vậy.

Vành tai đỏ lên cả mảnh, Lam Hi Thần nhanh chóng dời mắt đi. Y vội vàng đứng dậy: "Hẳn là đệ cũng đói rồi, ta xuống tìm chưởng quầy gọi thức ăn." Nói xong liền vội vội vàng vàng bỏ đi mất.

Giang Trừng ngớ cả người, nhìn Lam Hi Thần chân trái vấp chân phải rời đi hắn nhanh chóng bò đến cái gương đồng gần đó cười lên, nhìn trái nhìn phải khuôn mặt của mình bĩu môi.

"Đâu có khó nhìn, lão tử không đẹp bằng cô nương nhà người ta cũng đâu có khó nhìn như vậy ngươi chạy cái gì cơ chứ."

Giang Trừng đảo mắt hạnh: "Chả lẽ Lam Hi Thần không thích kiểu thanh tú dễ nhìn này??? Y thích diễm lệ câu nhân hả???"

Giang Trừng gãi gãi đầu khó hiểu, quyết định bỏ qua vấn đề này lần sau thử lại cũng được, thời gian vẫn còn dài.

Lam Hi Thần nói là đi tìm chưởng quầy nhưng lại lượn ra ngoài sân đứng, y hít sâu vài hơi khí lạnh ngẩng đầu hồi tưởng.

Oa lê lộ rõ, mắt hạnh loan loan...

"Lam Hi Thần! Ngưng thần!!! Nhã chính điều ba mươi mốt. NHẤT TÂM BẤT LOẠN!"

Lại hít hít vài ngụm khí lạnh lúc này y mới bước vào trong tửu lâu.

"Lão bản, gian phòng thứ hai cần hai phần thức ăn. Nhờ ngươi đưa tận phòng hộ ta." Nói xong, Lam Hi Thần rút hai thỏi bạc đặt lên quầy gỗ.

Chưởng quầy nhìn thấy bạc liền sáng mắt, giọng nói cũng nhiệt tình mười phần gật đầu liên tục đảm bảo sẽ đưa hai phần thức ăn thịnh soạn cho Lam Hi Thần. Lam Hi Thần mỉm cười chỉ bảo một phần ăn thanh đạm còn phần kia thì cứ như bình thường là được, rồi quay người trở về gian phòng.

Vừa mở cửa gian, giọng Giang Trừng đã vang lên: "Huynh đi gọi thức ăn thôi sao lại lâu như vậy?"

"Để đệ đợi lâu, ta thấy bên ngoài có tiếng động nên ra xem sao. Hẳn tiểu nhị cũng sắp đem thức ăn lên."

"Tiếng động? Tiếng động gì cơ?"

Lam Hi Thần mỉm cười lắc đầu cho qua: "Chắc là ta nghe nhầm, đệ không cần bận tâm."

Giang Trừng nghe y nói vậy cũng tin tưởng gật đầu, lúc này tiểu nhị cũng gõ cửa phòng đem thức ăn lên.

Giang Trừng nhìn khẩu phần thức ăn một bàn thì sắc hương đầy đủ còn bàn kia thì nhạt nhẽo xanh trắng, vừa nhìn liền biết Lam Hi Thần cố ý gọi.

Lam Hi Thần nhìn ánh mắt Giang Trừng liền biết hắn đang nghĩ cái gì: "Lam gia ăn uống thanh đạm, đệ không cần lo lắng cho ta."

Giang Trừng nghe vậy cũng không nói gì gật gật đầu, hắn có thể nói gì sao? Lam Hi Thần chưa gọi hai phần ăn thanh đạm là Giang Trừng đã đội ơn y lắm rồi. Một năm cầu học ở Lam gia không cần nhớ lại hắn cũng biết lúc đó bản thân ăn uống đau khổ như nào.

Liếc nhìn tiểu nhị, mày rậm da đồng, trên người mang y phục vải dệt trang sức bạc trên quần áo leng keng mấy tiếng thanh tai, là người bản xứ của Miêu Cương. Giang Trừng vẩy tay gọi tiểu nhị lại, từ túi lôi ra vài nhánh bạc nhét vào tay tiểu nhị.

"Ngươi tìm mua cho tụi ta hai bộ quần áo Miêu Cương, tiền thừa cho ngươi tất."

Tiểu nhị nhìn ba thỏi bạc nặng trịch trong tay nội tâm sóng cuộn trào trào, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu cảm ơn Giang Trừng.

Giang Trừng nhìn tiểu nhị nhiệt tình như vậy chỉ có thể bất lực lôi kéo y đứng dậy.

"Khách quan, khách quan cần Tây Bá làm gì nữa không? Quần áo Miêu Cương rất rẻ tiền dư lại rất nhiều, tiểu nhân không thể lấy hết được."

Lam Hi Thần hứng thú nhìn Tây Bá, người Miêu Cương nhiệt tình phóng khoáng không phải y không biết. Nếu số bạc này ở Tu chân, tiểu nhị ở đó hẳn là im lặng chém giá cao hơn chứ không có thật thà như vậy.

"Ngươi tên là Tây Bá?"

Tiểu nhị lắc đầu: "Tây Bá là họ của tiểu nhân, tên đầy đủ của tiểu nhân là Tây Bá Lợi Á"

Lam Hi Thần gật đầu đã hiểu, y nhét cho Tây Bá Lợi Á thêm một thỏi bạc: "Ngươi thay bọn ta để ý xem quanh đây có nhóm người nào mặc y phục liệt bào đỏ rực không."

Tây Bá Lợi Á bị hai con người giàu nứt đố đổ vách dọa cho hết hồn, gật đầu lia lịa còn muốn trả bạc lại liền bị Lam Hi Thần đè tay lại.

Giang Trừng nhìn hai người đẩy qua đẩy lại ngứa hết cả mắt, hắn quát với Tây Bá Lợi Á: "Cho Ngươi thì ngươi giữ đi, đẩy cho y nữa ta cầm bạc ném chết ngươi."

Tây Bá ngỡ ngàng, lần đầu thấy có người lại đe dọa dùng tiền đập chết người ta. Mặc dù không hiểu gì nhưng hắn vẫn cảm nhận được Giang Trừng cùng Lam Hi Thần không phải người xấu. Cúi đầu cảm tạ khách quan, Tây Bá nhanh chóng rời đi làm việc hai vị giao cho.

Giang Trừng lúc này mới thoải mái ngồi xuống bàn ăn với Lam Hi Thần, một bữa ăn bình bình đạm đạm cứ thế trôi qua.

Trăng treo cao, Giang Trừng cùng Lam Hi Thần mới có việc bối rối. Vì để tránh phiền phức, lúc đặt gian phòng hai người cũng chỉ đặt một gian, mà ở Miêu Cương tửu lâu cũng chỉ mỗi phòng một giường.

Lam Hi Thần nhìn chiếc giường độc nhất trong phòng, hơi bối rối nói: "Đệ còn nhỏ cứ ngủ trên giường đi, ta đến bên thư án ngủ."

Giang Trừng nghe vậy không vui nhíu mày: "Thư án có gì hay ho mà ngủ, huynh tính ngủ ngồi sao? Chưa già đã bị bệnh đau lưng thì không ổn đâu đấy Lam ca."

Lam Hi Thần nghe được trong giọng Giang Trừng toàn ý trêu đùa cũng không chấp nhặt.

"Không sao, ta có thể tĩnh tọa coi như thư giãn."

Giang Trừng bĩu môi, trải thẳng nệm giường không nói một lời kéo Lam Hi Thần đang đứng bên cạnh lăn lên giường. Vì để tránh Lam Hi Thần bật dậy, chân hắn còn cố tình gác lên người Lam Hi Thần, tay vòng quay eo y ôm chặt.

Miệng vô cùng hàm hồ nói: "Ta thấy giường rất rộng, chưa kể ta sợ ma, huynh ngủ cùng ta đi."

Nói xong còn không để Lam Hi Thần đáp lời đã vùi đầu vào lòng y nhắm mắt ngủ thẳng.

Lam Hi thần ngỡ ngàng nhìn một tràng diễn biến, nhìn con mèo ranh ma ngủ trong lòng mình chỉ có thể bất lực bật cười. Chỉnh lại tư thế ngủ cho hắn, y cũng không tính rời đi, mùi liên hương nhẹ nhàng thoang thoảng ở mũi dễ dàng mê hoặc người ta trầm luân. Lam Hi Thần bất tri bất giác cũng ôm Giang Trừng vào lòng mà ngủ, trước khi ngủ còn không quên nói nhỏ bên tai hắn.

"Muốn ta ngủ cùng đệ không cần lấy lý do sợ ma đâu."

Giang Trừng bất động nằm không nhúc nhích, nhưng rất dễ dàng nhìn thấy bên tai đỏ ửng. Lam Hi Thần bật cười nhắm mắt chìm vào giấc ngủ không mộng mị.

Nửa đêm, Lam Hi Thần bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, Giang Trừng cũng mở mắt. Người tu tiên giác quan rất nhạy, hắn nhìn Lam Hi Thần muốn đứng dậy xem sao liền bị y đè lại.

"Để ta."

Lam Hi Thần nắm lấy Sóc Nguyệt lẳng lặng đứng đối diện cánh cửa: "Ai?"

"Khách quan, là ta. Tây Bá Lợi Á."

Lam Hi Thần nghe là Tây Bá liền mở cửa, Giang Trừng cũng sớm buộc lại mái tóc. Tây Bá Lợi Á nhìn hai người cũng yên tâm may là hắn không làm phiền người ta.

"Khách quan, người hai vị cần tìm mới ban nãy vào tửu lâu thuê hai gian phòng rồi ạ."

Giang Trừng ngạc nhiên, không ngờ người Ôn gia cũng chọn tửu lâu này làm chỗ dừng chân. Vậy thì đỡ phiền hắn và Lam Hi Thần phải nhọc công đi tìm rồi.

Lam Hi Thần gật đầu: "Đám người đó đi bao nhiêu người?"

Tây Bá nghe vậy liền ngẫm lại: "Tầm mười người, trong đó có hai vị rất khí thế."

Giang Trừng nhăn mày, chả lẽ là trưởng lão Ôn gia? Nhưng lúc Xạ Nhật Chi Trinh cũng chỉ thấy mỗi Ôn Nhược Hàn là vị thế lớn nhất.

Lam Hi Thần nhét thêm một nhánh bạc nhỏ cho Tây Bá, nhờ hắn tiếp tục nghe ngóng đám người Ôn Gia.

Tây Bá Lợi Á hình như cũng đã quen với phong cách vung tiền như rác của hai người, chỉ bèn nhận lấy rối rích cảm ơn. 

_________________________________________________

Nguồn ảnh: Pinterest

Edit: Dumplings


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com