Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 85: Tới nơi

Chương 85.1: Tới nơi
Editor: Mẹ Bầu

Sáng sớm lên máy bay xuất phát, mất mười hai giờ sau thì mới đến nước Mỹ. Ở Trung Quốc thời gian lúc này mới là chạng vạng, nhưng ở nơi này thì vẫn còn là sáng sớm.

Ứng Uyển Dung đã ngủ một giấc ở trên máy bay, hiện tại tinh thần xem vẫn còn có thể. Vưu Lương Tài phân phó cho Tống Tiểu Nha cùng với một người vệ sĩ đi đến khách sạn trước để cất kỹ lưỡng hành lý. Còn mình thì mang theo Ứng Uyển Dung cùng với một người vệ sĩ khác, đi nhờ xe tiến đến hội họp cùng với Wilson.

Nơi ngã tư đường rộng rãi và sạch sẽ. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Người qua lại là người nước ngoài với nhiều màu da và tóc khác nhau. Khắp mọi nơi là những tòa nhà với những kiến trúc đặc sắc, khác hẳn với những tòa nhà ở Trung Quốc.

Vưu Lương Tài cũng đã tới nước Mỹ vài lần. Những lần anh tới nước Mỹ đó đều là để đưa nghệ sĩ dưới tay mình sang, hoặc là để hiệp đàm về công việc. Cho nên, nước Mỹ đối với anh mà nói, cũng coi như là tương đối quen thuộc. Khi ngồi ở trên xe rồi, anh liền nói với Ứng Uyển Dung một số tình hình của nơi này.

"Đúng rồi, trình độ tiếng Anh của cô như thế nào? Đến lúc khi quay phim, sợ rằng là sẽ có đoạn lời thoại dài bằng tiếng Anh, cô có nói được hay không?" Vưu Lương Tài đương nhiên là không thể biết quá sâu về quá khứ của Ứng Uyển Dung, cho nên anh khó tránh khỏi có chút bận tâm.

"Không thành vấn đề! "@MeBau*diendan@leequyddonn@ ánh mắt của Ứng Uyển Dung rời khỏi từ trên ngã tư đường quay lại nhìn Vưu Lương Tài. Cô nở nụ cười tươi, nói: "Em cũng thường xuyên xem các chương trình của nước ngoài, ngoài ra còn có thường xuyên đọc sách bằng tiếng Anh nữa. Về vấn đề này thì anh không cần phải lo lắng đâu! Học bằng cách ghi nhớ như vậy, em khẳng định là cũng không thành vấn đề."

Vưu Lương Tài gật gật đầu vẻ bán tín bán nghi. Về sau này anh lại nghĩ đến việc cô và Wilson cũng đã từng ăn cơm với nhau rồi. Nếu như Ứng Uyển Dung không biết tiếng Anh thì cô sẽ không thể hiểu gì hết, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn vai diễn kia cũng sẽ rơi không đến trên đầu cô.

Đời này Ứng Uyển Dung chưa hề tiếp xúc với tiếng Anh bao giờ, nhưng không có nghĩa là Ứng Uyển Dung chưa từng bao giờ học tiếng Anh. Cô cũng vì vai diễn này, mà đã từng ngày đêm nghiên cứu kịch bản bằng tiếng Anh. Đến cuối cùng vai diễn có thành công hay không, thì cũng vẫn phải chờ vào số vận mà thôi.

Wilson biết ngày hôm nay nhóm người của Ứng Uyển Dung sẽ đến nơi, nên ông đã trực tiếp gọi mọi người đến nơi mà đoàn làm phim sẽ quay phim. Đây là một chỗ ở tận sâu trong rừng rậm, có cảnh sắc tuyệt đẹp, có rất ít dấu vết người qua lại.

Phân cảnh này có một ít cảnh tượng dinendian.lơqid]on, cần phải xây dựng lại một lần nữa. Kinh phí đang cạn kiệt, bất quá Wilson cũng không phải thật sự để ý đến vấn đề này lắm. Nhưng thương nhân đầu tư cũng sẽ không thể nói cái gì, nếu như đạt được hiệu quả.

"A! Xin chào Dung, cuối cùng thì cô cũng đã đến đây. Tôi đã chờ nhiều cái mùa thu, rốt cuộc là cô cũng đã tới." Wilson vừa gặp mặt liền nhiệt tình cho Ứng Uyển Dung một cái ôm ấp, biểu cảm ngược lại, lại nói với vẻ rất khoa trương.

Emily trực tiếp nói châm chọc: "Đạo diễn, người ta nói là một ngày không thấy nhau, giống như cách ba thu. Ông lại nói nhiều cái mùa thu như thế là có ý gì?"

Wilson không thèm để ý vẫy vẫy tay, "Không sai biệt lắm, không sai biệt lắm."

"Xin chào! Tôi là Vưu Lương Tài, là người đại diện của Uyển Dung." Vưu Lương Tài đưa tay nắm lấy bàn tay của Wilson. Đến lúc này, trái tim luôn lơ lửng vì lo lắng của Vưu Lương Tài mới từ từ lắng dần xuống, mới có một cảm giác về chuyện này là sự thực.

"Xin chào, xin chào! Một lát nữa chúng ta sẽ ký hiệp ước trước. Con người có liên quan và gắn liền với thời gian. Tôi hi vọng Ứng Uyển Dung có thể nhanh chóng hòa hợp được với đoàn làm phim. Nếu như ngay hôm nay mà có thể tiến hành quay phim được luôn thì tốt hơn." Wilson cũng không nói lời vô nghĩa, nói thẳng luôn vào chủ đề.

Ứng Uyển Dung cũng đã làm quen được với những người ở trong đoàn làm phim. Đối với những nội dung mà Ứng Uyển Dung cần phải quay bổ sung, trong lòng cô cũng đã có tính toán. Nghe vậy Ứng Uyển Dung liền gật gật đầu, không có nhiều lời.

Vẫn là Wilson phát giác ra sắc môi của Ứng Uyển Dung có chút trở nên tái nhợt, ông liền hỏi thêm một câu: "Cô xác định có thể quay phim được chứ? Tôi nhìn thấy tinh thần của cô có chút không được tốt lắm."

Ở Trung Quốc, lúc này đã phải đến gần mười hai giờ trưa rồi. Mà ở tại nơi này, mặt trời bây giờ mới mọc. Ứng Uyển Dung không thể tránh khỏi có một chút mệt mỏi bơ phờ, thân thể cực kỳ mệt mỏi. Cô phải dựa vào một cỗ nghị lực mới không để hai mi mắt khép lại.

"Được." Ứng Uyển Dung vừa mới đáp "được" một cái, người đã được dẫn đi tới gặp thợ trang điểm.

Phân cảnh mà Ứng Uyển Dung cần phải diễn để quay bổ sung cũng không phải là nhiều lắm. Về điều này trong lòng Vưu Lương Tài cũng đã có sự tính toán rồi. Thế nhưng nhìn thấy Ứng Uyển Dung mặc bộ trang phục màu đen đầy huyền bí, với những đường hoa văn màu vàng tinh xảo trên áo choàng, nơi vòng eo mảnh khảnh không đầy nắm tay của cô, được thắt lại bằng một chiếc thắt lưng bản rộng ôm khít lấy.

Toàn bộ mái tóc đen của Ứng Uyển Dung được buông xõa xuống giống như một thác nước. Ở trên đầu cô đội một chiếc vương miện bằng cành cây quấn bện vào nhau. Đôi mắt đen lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bạn, giống như một vị thần không ham muốn, không yêu cầu

Trang phục của Ứng Uyển Dung không thể nghi ngờ là phi thường xuất sắc. Nhân vật của Ứng Uyển Dung ở trong phim "Hành tinh bão tố" phần 2, cũng là một nhân vật tuyệt vời làm cho người ta phải kinh ngạc. "Hành tinh bão tố phần 2" tiếp tục câu chuyện của "Hành tinh bão tố" phần 1. Nhóm người này vì muốn giải cứu hành tinh, nên đã tìm đến một nơi bí ẩn để tìm một nữ phù thủy huyền thoại, bọn họ muốn tìm kiếm sự hướng dẫn từ nữ phù thủy này.

Wilson cũng sớm đã gọi diễn viên chính đi đến đây tập trung để quay bổ sung phân cảnh để hoàn thành bộ phim. Những người này ở trong nước Mỹ đều là siêu sao số một. Bởi vì phân cảnh diễn của nhân vật nữ phù thủy này tuy ít, nhưng lại là phần cực kỳ mấu chốt, không thể xóa bỏ được, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể bịt mũi để quay lại.

Daniel vừa mới tiến vào trong phim trường, đã nhìn thấy Ứng Uyển Dung hoá trang thành nữ phù thủy. Anh liền bị một hồi lâu không nói được một lời một chữ. Đôi con ngươi màu xanh đậm tựa như bị sa vào trong đôi con người vừa sâu thẳm mà vừa thần bí kia. Mãi đến lúc khi Ứng Uyển Dung tươi cười chào hỏi với anh, Daniel cũng vẫn còn chưa phản ứng kịp.

Wilson ngược lại, không cần thấy để ý xem những người này còn đang nghĩ ngợi cái gì. Ông còn phải chỉ đạo cho diễn viên thực hiện nghiêm cẩn vai diễn để bộ phim được hoàn thành. Những cái bộ dạng thầm kín gì đó, đối với ông thực sự là không có liên quan gì.

So sánh với Daniel gần như có thể tràn ra bao nhiêu hảo cảm, một diễn viên nữ nổi danh khác trong đoàn làm phim tên là Tina, thì lại nhìn Ứng Uyển Dung với vẻ mặt cực kỳ không vừa mắt.

"Hành tinh bão tố" là bộ phim kể về thảm họa diệt vong của Trái Đất. Nhân vật chính và một nhóm người tự nhiên xuất hiện, mặc nhiên mặc sức phá phách Trái Đất. Nếu bộ phim này không phải là của đạo diễn Wilson nổi tiếng, thì chắc Tina đã đã sớm phát giận rồi.

Bây giờ nhìn thấy Ứng Uyển Dung, là một người da vàng không có danh tiếng gì, mặc dù so ra còn xinh đẹp hơn cả chính mình, Tina cũng rất không thoải mái. Người nữ diễn viên lúc trước bị thay thế kia, chính là một nữ minh tinh quả thật có chút năng lực. Nhưng lúc hoá trang xong thì tuyệt đối không có được sự xuất chúng như vậy. Xuất chúng đến mức đã làm cho người khác cảm thấy sẽ bị áp chế khi diễn rồi.

Chương 85.2: Tới nơi
Editor: Mẹ Bầu

Bây giờ nhìn thấy Ứng Uyển Dung, là một người da vàng không có danh tiếng gì, mặc dù so ra còn xinh đẹp hơn cả chính mình, Tina cũng rất không thoải mái. Người nữ diễn viên lúc trước bị thay thế kia, chính là một nữ minh tinh quả thật có chút năng lực. Nhưng lúc hoá trang xong thì tuyệt đối không có được sự xuất chúng như vậy. Xuất chúng đến mức đã làm cho người khác cảm thấy sẽ bị áp chế khi diễn rồi.

"Uyển Dung, đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu diễn một chút đi."

Ánh mắt màu xanh biếc của Emily @MeBau*diendan@leequyddonn@ lướt qua tâm tư khác nhau của mọi người. Trong lòng Emily thầm thở dài một hơi. Nếu như không phải là có liên quan đến Tào Tinh, thì cô cũng sẽ không quan tâm nhiều.

Ứng Uyển Dung hướng về phía mọi người nhẹ nhàng gật đầu, kéo lại làn váy chấm đất, bề ngoài thể hiện rõ mười phần tiên khí khi bay xuống tiếp đất.

Lần đầu tiên nhìn thấy địa phương mà nữ phù thủy kia sống, đó là một chỗ sâu trong rừng rậm, rời xa sự ồn ào náo động của thành thị. Ở nơi đó không có thành tựu quỷ dị, bốn mùa đều như mùa xuân, sóng nước một màu xanh biếc nhẹ nhàng phiêu đãng. Nơi đáy hồ trong veo có thể nhìn thấy đáy kia, di@en*dyan(lee^qu.donnn), là từng viên đá cuội. Một chiếc thuyền con nhẹ lướt ở trên hồ. Ứng Uyển Dung sẽ đứng ở nơi đó một lúc, sau đó lại bay cao lên đến trước mặt nhân vật chính đang thể hiện thái độ kinh ngạc.

"Phía trước dây treo có bị ngược lên quá hay không? (*) Một lát nữa còn phải buộc ở trên eo phía sau lưng, phải chú ý sự cân bằng đấy." Emily nhìn nhân viên công tác đang cột chắc nút buộc cho Ứng Uyển Dung, đứng ở một bên bổ sung thêm.

(*) Vì Ứng Uyển Dung thủ vai nữ phù thủy, vai diễn này cần có sự hỗ trợ của các loại dây treo gắn trên người để tạo cảnh bay lượn. Đến phần dựng phim, những sợi dây kia sẽ bị xóa đi, trên phim sẽ chỉ còn hình ảnh người bay lượn

Toàn bộ các phân cảnh diễn xuất cần phải có treo người trên dây kia cũng không tính là nhiều lắm. Vào thời khắc quan trọng thì mới cần phải xuất hiện một chút, còn những khoảng thời gian khác, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn uyý~đoôn thì chỉ là đi lại bằng chân trần. Đến phần hậu kỳ bộ trang phục màu đen kia cũng sẽ được biến đổi lại thành màu trắng nhẹ nhàng tung bay, làm sao giống như nàng tiên bay tới vậy.

Ứng Uyển Dung gật đầu, nói: "Cảm ơn chị, Emily."

Ai đối với cô tốt, ai đối với cô xấu, Ứng Uyển Dung vẫn có thể phân định được rõ ràng. Tina không che dấu chút nào sự ác ý, đã làm cho Ứng Uyển Dung phải nhíu mày. Nhưng là đây là một bước mấu chốt, nếu như không có bị ảnh hưởng đến việc quay phim, thì Ứng Uyển Dung cũng sẽ không để ý đến người khác ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m rốt cuộc là thích hay là chán ghét cô.

"Các đơn vị chuẩn bị nào! Dung, cô trước đi đến trên thuyền đi! Daniel, mấy người đã chuẩn bị xong rồi chứ?" Khi Wilson đứng ở trước máy quay, ông chính là một đạo diễn vô cùng nghiêm túc, không nói cười tuỳ tiện, trái ngược hoàn toàn với vẻ nhiệt tình và bình dị thường thấy hàng ngày.

"Đúng rồi, Dung, một lát nữa trong tay cầm sẽ cầm một nhánh cây trúc nhé." Wilson đột nhiên nói.

Ứng Uyển Dung nghi ngờ lỗ tai của mình có một chút vấn đề. Cô có chút nghi hoặc nhìn về hướng Wilson. Wilson múa tay múa chân giải thích nói, điểm này chính là vì càng muốn giống hình tượng một nàng tiên ở Trung Quốc. Nghe nói các vị tiên, người nào cũng cần phải có pháp bảo (*).

(*) Pháp bảo: Bảo vật trừ tà ma trong thần thoại đạo giáo.

Cô nhìn mà xem những vị thần linh đó đều có cầm trong tay cung tiễn gì đó. Tôi thấy cành trúc cũng rất thích hợp, tiên khí phất phới. Dù rằng nữ phù thủy mặc trên người một bộ áo choàng dài màu đen, nhưng tại sao phải có đầy đủ tiên khí như thế, thì Wilson không có miệt mài theo đuổi thêm nữa, chỉ cần hình ảnh đẹp là tốt rồi.

Ứng Uyển Dung cảm thấy thái dương có chút như bị co rút lại đau nhức. Phải mất một hồi lâu, cô mới uyển chuyển nói đề nghị: "So với cành trúc, ở trong đất nước Trung Quốc của chúng tôi thường có thói quen dùng sáo ngọc, cây quạt hoặc là dải lụa. Nếu như ngài nghĩ muốn gia nhập võ thuật, thì sử dụng kiếm sẽ tốt và phù hợp hơn một chút."

Wilson lắc đầu, như thế dung tục quá! Cung kiếm cái gì đó, ông khẳng định là sẽ không cân nhắc, nhưng mà, nếu để hai tay trống trơn như vậy, thì dường như là cũng rất kỳ quái.

Cuối cùng Wilson cũng vẫn quyết định là sử dùng cậy sáo ngọc. Phần sau của kịch bản, như vậy là cũng có thể phải sửa chữa lại đôi chút, sẽ dùng âm luật để giết người vô hình, dường như cũng có vẻ rất không tệ.

Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, bắt đầu quay phim.

Lại là một đợt địa chấn đánh úp lại, Daniel mang theo Emily cùng mấy người khác may mắn vẫn còn sống, chạy tới về hướng phía trong rừng rậm. Chỉ có nơi này là vẫn còn không bị ảnh hưởng bởi trận bão táp của mặt trời, không có cảnh tượng cực lạnh hay là cực nóng, bốn mùa đều như mùa xuân.

Theo truyền thuyết, ở nơi này có một vị nữ phù thủy rất thần bí. Vị nữ phù thủy này có một sức mạnh rất to lớn, có thể thay trời chuyển đất. Tuy rằng Daniel không tin sức người có thể làm được công việc này, thế nhưng mà, lợi thế bọn họ lại đã không còn nữa rồi.

Tàu vệ tinh đã không có cách nào khởi động được nữa. Mọi người bị nhốt ở trên tinh cầu này không có cách nào để thoát đi được, tuyệt vọng đang lan tràn. Mà bọn họ lại gánh vác vô số niềm hi vọng của người dân đi đến nơi đây, để tìm xin sự giúp đỡ.

"Ai vậy?" Có một tiếng động vô cùng nhẹ nhàng vang lên ở bên tai. Âm thanh này giống như từ phía xa xa đang nhẹ nhàng lan tràn dần lại nơi này.

Daniel cùng Emily mặc trên người một bộ quần áo cũ nát, tóc tai hỗn độn bù rối, bện xoắn lại với nhau. Hai người liếc nhìn nhau. Người ở phía đằng sau cũng lộ ra biểu tình vui mừng đến phát khóc lên được.

"Đây là sự thật, truyền thuyết là sự thật rồi, nơi này thật sự là có người."

"Nữ phù thủy! Nữ phù thủy trong truyền thuyết, nhìn xem kia! Nữ phù thủy đã tới!"

Daniel ngẩng đầu nhìn lên. Dưới ánh mặt trời chiếu sáng một bóng dáng mặc trang phục màu đen phục từ trong lòng chiếc thuyền nhỏ trên hồ, đang bay về hướng đến trước mặt bọn họ. Dáng người nhẹ nhàng thanh thoát, gương mặt trong sáng, con ngươi sâu thẳm màu đen nhẹ nhàng nhìn sang, làm cho Daniel không khỏi tim đập cực kỳ nhanh.

"Xin hỏi ngài là phù thủy phải không ạ? Tôi tên là Johnny. Tôi đi đến đây để tìm xin sự giúp đỡ..." Daniel còn chưa nói hết lời, người trước mắt liền xoay người qua, bỏ đi rồi.

Daniel muốn bốc hỏa. Thật vất vả lắm mới tìm được người như vậy, anh làm sao có thể chịu buông tha cho hi vọng ở trước mắt mình đây! Daniel lập tức bước nhanh đuổi theo kịp, tích cực giới thiệu tình huống của bọn họ.

"Dừng!" Wilson hô ngừng quay, nhíu chặt mi lại nhìn nhìn hình ảnh cùng với mấy người Daniel.

Trên mặt Emily vẽ từng đường vết bẩn. Cô trực tiếp đi qua xem đến cùng Wilson ở đó rối rắm cái gì. Các diễn viên khác liền tương đối tùy ý rồi, bọn họ hoài nghi xảy ra vấn đề, nhất định là từ Ứng Uyển Dung người mới tới rồi.

Chậc, người da vàng.

Ai ngờ đâu, Wilson trực tiếp gọi Daniel và Tina cùng đến. Ông không chút khách khí nói: "Hãy đến đây mà xem mấy người diễn một chút đí, có phải là có vấn đề hay không?"

Daniel nhìn thoáng qua cũng có chút ngượng ngùng. Vừa mới rồi, anh nhìn rõ nữ phù thủy đáp xuống trước mắt mình, trái tim của anh giống như là có một chút rung động. Nhìn hình ảnh có độ nét cao ở trên màn ảnh thì lại càng rõ ràng hơn. Dường như tất cả những suy nghĩ cẩn thận của anh đều đã được phơi bày ra hết vậy.

Sắc mặt của Tina lại còn khó coi hơn khi nhìn hình ảnh dừng lại kia. Nếu như nói Daniel quá thích phù thủy và đã biểu lộ ra một số biểu cảm không phù hợp, thì như vậy, sai lầm của Tina chính là quá mức chán ghét nữ phù thủy này. Ánh mắt của Tina biểu lộ rõ sự khinh thị, xem thường và chán ghét, trong nháy mắt liền đã nhanh chóng bị chụp hình lại.


Chương 85.3: Tới nơi
Editor: Mẹ Bầu

Daniel nhìn thoáng qua cũng có chút ngượng ngùng. Vừa mới rồi, anh nhìn rõ nữ phù thủy đáp xuống trước mắt mình, trái tim của anh giống như là có một chút rung động. Nhìn hình ảnh có độ nét cao ở trên màn ảnh thì lại càng rõ ràng hơn. Dường như tất cả những suy nghĩ cẩn thận của anh đều đã được phơi bày ra hết vậy.

Sắc mặt của Tina lại còn khó coi hơn khi nhìn hình ảnh dừng lại kia. Nếu như nói Daniel quá thích phù thủy và đã biểu lộ ra một số biểu cảm không phù hợp, thì như vậy, sai lầm của Tina chính là, @MeBau*diendan@leequyddonn@ quá mức chán ghét nữ phù thủy này. Ánh mắt của Tina biểu lộ rõ sự khinh thị, xem thường và chán ghét, trong nháy mắt liền đã nhanh chóng bị chụp hình lại.

"Ở chỗ này của tôi, hai người đều là diễn viên chuyên nghiệp. Tôi hy vọng lần sau sẽ không còn phát sinh những sự việc không chuyên nghiệp như vậy nữa." Wilson nói vẻ đầy bất mãn. Nhưng mà tốt xấu gì thì cũng đã từng là diễn viên hợp tác với nhau có đến vài bộ phim rồi, Wilson cũng sẽ không thể có những xử sự quá mức không nể mặt.

Daniel tương đối bình tĩnh, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn gật gật đầu, ánh mắt cũng không dám đặt ở trên người Ứng Uyển Dung nữa, trực tiếp đi trở về chỗ cũ để tìm cảm giác rồi.

Emily thấy Ứng Uyển Dung cầm lấy dây an toàn đi qua, liền hỏi vẻ nghi ngờ: "Như thế nào, có phải là dây đã quá chặt hay không, có cần phải điều chỉnh một chút hay không?"

Ứng Uyển Dung ngẩng đầu lên. Trên trán cô dầy đặc những giọt mồ hôi thật nhỏ, Sắc mặt của cô dường như lại càng trắng nhợt hơn một chút. Ứng Uyển Dung trả lời, giọng nói đầy vẻ mệt mỏi: "Không cần đâu, chính là em cảm thấy có chút mệt mỏi thôi ạ"

Emily cau mày nói: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Có phải là do thích nghi được với sự sai lệch của thời gian hay không vậy? Em đó, chị đã sớm nghe Tiểu Tình nói rồi, khi đến đây rồi, em cứ nghỉ ngơi trước một ngày đã rồi hãy tiến hành quay cũng được mà. Để một lát nữa chị sẽ nói một tiếng với đạo diễn Wilson, quay xong phân cảnh này thì cho em đi về để nghỉ ngơi trước, sáng mai lại qua đây quay tiếp."

Ứng Uyển Dung nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể gật gật đầu. Đừng nhìn vừa rồi khi cô bay qua nhìn tràn đầy tiên khí, thế nhưng mà cũng không biết có phải là nguyên nhân do có sự sai lệch về thời gian hay là do thân thể của cô không được quá thoải mái, khi bị dây treo lên thì cảm thấy ngột ngạt khó thở, phần eo bị siết lại có chút bị đau.

Emily là một người thuộc phái hành động. Cô nhìn thấy bộ dạng của Ứng Uyển Dung quả thật không quá thoải mái, liền trực tiếp đi tìm Wilson để nói chuyện. Wilson cũng không phải là người không thông hiểu tình lý. Để dành thời gian nửa ngày cho Ứng Uyển Dung nghỉ ngơi vẫn là không thành vấn đề. Đợi cho người đều trở lại vị trí và cương vị riêng của mình một lần nữa, cảnh quay được quay xong, sau đó Wilson để cho Ứng Uyển Dung trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Trên xe Vưu Lương Tài thấy Ứng Uyển Dung luôn luôn nhắm chặt hai mắt nằm ở ghế sau nghỉ ngơi, sắc mặt tái nhợt, anh lo lắng hỏi: "Cô có cần phải đến bác sĩ để khám bệnh một chút hay không? Tôi có cảm giác mấy ngày nay thân thể của cô có gì đó không thích hợp. Cô cũng đừng cố gắng mạnh mẽ nữa, có bệnh thì phải chữa bệnh, không có bệnh thì trong lòng cũng cảm thấy được an tâm."

Ứng Uyển Dung nói vẻ buồn bực: "Em cảm thấy... Có thể là có chút tình huống đặc biệt."

Ứng Uyển Dung sờ sờ nơi bụng đang co rút lại, có cảm giác đau bụng. Cô mấp máy môi, khoảng cách từ lần trước tới giờ cũng quá hơn một tháng rồi. Mấy ngày nay Ứng Uyển Dung cảm thấy quá mệt mỏi, cô gần như không nhớ được những ngày của mình nữa.

Vưu Lương Tài nghe xong vẫn còn có chút không hiểu, sau đó anh nhìn thấy Ứng Uyển Dung có chút ngượng ngùng để tay ở trên bụng, nhỏ giọng lặp lại nói: "Chỉ là hàng tháng..."

Vưu Lương Tài lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi. Vừa mới rồi bỗng chốc anh cho rằng mình đã hiểu sai rồi, lại còn tưởng rằng Ứng Uyển Dung... Cô có, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.

"Cô thế này, có muốn xin phép nghỉ ngơi thật tốt hay không? Tôi nghe người khác nói cần phải uống nhiều nước ấm hay là nước đường đỏ. Một lát nữa trở về khách sản ồi, cô nên nghỉ ngơi thật tốt." Vưu Lương Tài đề nghị.

Ứng Uyển Dung gật gật đầu, "Không cần phải xin phép cho em đâu. Cũng chỉ là có nửa tháng, em mà nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi đến ba bốn ngày, mà bộ phim thì làm sao có thể chờ đợi như thế được, cứ để như vậy đi."

Vưu Lương Tài đưa Ứng Uyển Dung trở về phòng, tận tâm chỉ bảo cho Tống Tiểu Nha. Anh nói với Tống Tiểu Nha lưu ý mấy ngày tới đây cần chú ý tới tình huống thân thể của Ứng Uyển Dung một chút.

Không cần phải tới khi Vưu Lương Tài, Tống Tiểu Nha cũng đã đi mua nhu yếu phẩm trở về. Cô trực tiếp rót cho Ứng Uyển Dung một chén nước gừng đun với đường đỏ nồng đậm.

Ứng Uyển Dung uống xong liền nặng nề nằm ở trên giường ngủ thiếp đi. Sang ngày hôm sau, khi trở dậy, Ứng Uyển Dung cảm thấy thân thể vẫn còn có chút mệt mỏi. Tống Tiểu Nha cũng muốn khuyên cô ở lại khách sạn nghỉ ngơi, thế nhưng Ứng Uyển Dung vẫn đi đến đoàn làm phim để đi quay phim đúng hạn.

Một ngày qua đi, đừng nhìn Ứng Uyển Dung bệnh mệt mỏi. Thế nhưng mỗi khi cô vào vai nữ phù thủy kia thì biểu cảm bên ngoài của cô diễn xuất cực kỳ xuất sắc. Khiến cho Wilson cảm thấy cực kỳ thỏa mản. Ông phân phó nhân viên công tác nhanh chóng bố trí các bối cảnh khác thật ổn thỏa, tùy thời chuẩn bị để quay phim.

Ánh mắt của Daniel cũng mỗi một ngày lại càng bốc lửa nóng một ngày. Mỗi ngày lại sai người đưa tới đoàn làm phim không ít đồ ăn ngon, sau đó lại lơ đãng đặt tới trước mặt Ứng Uyển Dung. Ánh mắt màu lam luôn chú ý tới nhất cử nhất động của cô.

Nếu như Daniel nói thẳng ra thì Ứng Uyển Dung còn có thể cự tuyệt đối với Daniel. Thế nhưng mà Daniel lại không hề nói năng bất cứ điều gì hết, ngược lại đã làm cho Ứng Uyển Dung chỉ có thể cắt đứt đề tài đối với Daniel, lành lạnh xử lý.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com