Ngoại truyện 14 Trần Dung Dữ x Chúc Tinh Chi
CHƯƠNG 85
Ngoại truyện 14 "Em thích anh."
Khi Chúc Tinh Chi nhìn vào mắt anh, trái tim cô giống như bị người ta gõ mạnh, đập thình thịch.
Cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh, tâm trí rối bời. Vài giây sau, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, chỉnh lại tóc. "Ừm... có hơi nóng..."
Trần Dung Dữ đứng thẳng dậy, im lặng không nói gì.
Thấy cô giống như cam chịu đáp lại, sau một lúc im lặng, anh cụp mắt xuống, nói bằng giọng bình tĩnh:
"Đây là chuyện riêng của em, không cần phải giải thích với tôi."
Anh không muốn nghe.
Cũng không muốn biết chuyện của cô với những người đàn ông khác.
Hơn nữa anh cũng sẽ cảm thấy đau lòng, lo lắng không biết cô có từng làm tổn thương chính mình trong quá khứ hay không.
Trần Dung Dữ cảm thấy không thể nán lại thêm nữa, xoay người định đi về phía cửa. Đột nhiên, sau lưng anh vang lên giọng nói của một cô gái: "Trần Dung Dữ, anh đứng lại."
Người đàn ông dừng lại.
Chúc Tinh Chi đứng dậy, đi đến bàn trang điểm, lấy que thử thai chưa mở ra, cuối cùng đi đến trước mặt anh.
"Đây, anh hãy tự mình xem ngày sản xuất đi."
Cô đưa nó cho anh.
Anh cầm lấy, lật xem, thấy những chi tiết vì ánh sáng mà anh đã không thấy vào đêm qua—
Ngày sản xuất là bốn năm trước.
"Cái này là em mua vào hơn một tháng sau đêm chúng ta ngủ cùng nhau," Chúc Tinh Chi khẽ cắn môi. "Lúc đó em mãi chưa tới kỳ kinh, nên em rất sợ. Có mua vài hộp, dư lại đều vứt hết vào ngăn kéo."
Mặc dù đêm đó đã áp dụng các biện pháp an toàn, Chúc Tinh Chi vẫn lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô thực sự mang thai.
Trần Dung Dữ sững sờ, cả người lộ vẻ mặt khiếp sợ: "Vậy kết quả thế nào?"
Chúc Tinh Chi cười nói: "Sao vậy, anh hy vọng có kết quả, hay là không có kết quả? Nếu có kết quả,anh sẽ quay về phụ trách sao?"
"Sẽ."
Anh nói với ngữ khí chắc chắn.
Cô gái hơi sững sờ, sau đó mỉm cười, vòng tay ôm eo anh, cong môi nói: "Đùa thôi, chỉ là trong khoảng thời gian đó, chế độ ăn uống, ngủ nghỉ của em không có quy luật, nên kinh nguyệt cũng không đều."
Cô tựa cằm vào ngực anh, ngước đôi mắt đen của mình lên:
"Hơn nữa nếu em thực sự có thai, chỉ có một khả năng duy nhất, anh chính là thủ phạm."
Trần Dung Dữ nhìn cô, hơi sững sờ: "Ý em là gì?"
Chúc Tinh Chi cười gian xảo rồi buông tay cô ra: "Hừ... Đột nhiên em không muốn nói chuyện nữa."
Cô cố gắng tránh sang một bên, nhưng anh kéo cô lại, ôm chặt cô trong vòng tay. Đôi mắt đen của người đàn ông tràn ngập sự dịu dàng và trìu mến, anh thì thầm:
"Chi Chi, nói cho tôi biết."
Chúc Tinh Chi vô cớ đỏ cả tai khi nghe anh gọi cô bằng nhũ danh đó. Mùa hè dần đến, toàn thân cô càng nóng hơn. Cô khẽ thở dài.
"Em chỉ ngủ với anh thôi, anh hiểu chưa?"
Trong lúc nhất thời.
Lời nói của cô là điều duy nhất còn đọng lại trong tâm trí người đàn ông.
Dần dần lấp đầy khoảng trống trong trái tim.
"Bốn năm qua em không có bạn trai à?"
Cô hừ nhẹ một tiếng: "Anh thật sự nghĩ em là hải vương sao? Cá nhỏ của em ở khắp mọi nơi. Em có tiêu chuẩn rất cao, được chứ?" Hơn nữa, cô cũng không muốn yêu đương gì cả.
Người đàn ông nhìn cô, nhận ra rằng anh đã hiểu lầm rất nhiều điều.
Cô hoàn toàn không phải là kiểu con gái như anh suy đoán.
Anh không bận tâm đến việc cô có bạn trai khác, nhưng ngay khi phát hiện ra, anh vẫn cảm thấy yên tâm rằng cô hoàn toàn thuộc về anh.
Anh khẽ cong môi: "Vậy tại sao ngày nào em cũng dính lấy tôi?"
"Ý anh là anh không tốt sao?" Chúc Tinh Chi vừa tức giận vừa buồn cười. "Nếu em không quấn lấy anh, anh căn bản cũng chẳng buồn nói chuyện với em. Hừm..."
Trước khi cô kịp nói gì thêm, người đàn ông đã hôn cô.
Mùi bạc hà nhè nhẹ của kem đánh răng lan tỏa giữa các kẽ răng.
Hòa tan giữa môi và lưỡi, cô tan chảy trong tình yêu dịu dàng của người đàn ông.
Anh giữ gáy cô, hôn lên từng chút một. Cô gái cảm thấy choáng váng, nắm nhẹ cổ áo anh. Không hiểu sao, trái tim cô lại ngọt ngào và căng phồng, như một quả bóng được bơm căng.
Một lát sau, người đàn ông dừng lại, nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô, giọng khàn khàn:
"Sao em biết tôi không muốn để ý tới em?"
Cho dù bốn năm sau cô không tới trêu chọc anh, anh vẫn sẽ chủ động tới trêu chọc cô.
Giống như thể không thể kiềm chế được bản thân, cũng không thể giải thích được bằng lý lẽ.
Tim Chúc Tinh Chi đập nhanh, cô vội vàng thu hồi suy nghĩ vẩn vơ, mỉm cười nói: "Xem ra bất kể lúc nào, em cũng có thể quyến rũ được Trần tiên sinh."
Cuối cùng, anh buông cô ra, Chúc Tinh Chi ném chiếc hộp trong tay cô vào thùng rác.
Hai người xuống lầu, Trần Dung Dữ nói sẽ đưa cô đi ăn sáng. Chúc Tinh Chi đồng ý rồi mở điện thoại lên. Rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn hiện lên, thậm chí cả Nguyễn Yên cũng gọi đến.
Tối qua mẹ Chu nhắn tin: [Chi Chi, sáng mai chúng ta về Trung Quốc. Bố mẹ sẽ trực tiếp giải thích mọi chuyện với con, được không?]
Trần Dung Dữ nhìn xuống, thấy cô đang ngơ ngác nhìn điện thoại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Bố mẹ em bảo sáng mai sẽ trở về gặp em." Cô cong môi. "Đây là lần đầu tiên họ buông bỏ công việc như vậy."
Anh xoa đầu cô và hỏi: "Em cùng họ nói chuyện vui vẻ nhé?"
Chúc Tinh Chi bĩu môi: "Cũng chẳng có gì để nói. Bao nhiêu năm qua, cũng chẳng hiếm một cuộc trò chuyện này. Chỉ là muốn an ủi em, khiến em chấp nhận sự thật, rồi nói rằng họ đã khó khăn như thế nào."
Cô quay đầu lại nhìn anh, "Ồ, không có việc gì đâu. Em thấy khá hơn nhiều rồi. Em sẽ không cãi nhau với họ nữa."
"Mặc kệ thế nào, đừng để mình phải chịu ủy khuất."
Chúc Tinh Chi gật đầu: "Vậy thì có lẽ em không thể cùng anh ăn sáng được rồi?"
"Không sao, có chuyện gì thì cứ nói với tôi."
Sau khi tiễn Trần Dung Dữ đi, điện thoại của cô vang lên, là cuộc gọi từ mẹ Chu: "Chi Chi, cuối cùng con cũng nghe máy... Bố con và mẹ sẽ sớm về nhà."
Chúc Tinh Chi đột nhiên cảm thấy bất lực, không muốn đối mặt với bọn họ.
Phải đến khi bố mẹ Chu về đến nhà, cô nhìn thấy mẹ mình, thứ đầu tiên cô nhìn là bụng của bà.
Mẹ Chu nhìn cô, nước mắt trào ra, "Chi Chi..."
Chúc Tinh Chi bình tĩnh nói:
"Hai người muốn sinh thì sinh đi. Con không phản đối, nhưng con không muốn nghe thêm gì nữa. Dù sao thì con cũng không phải người nhà họ Chu, không có quyền lên tiếng, đúng không?"
"Không phải vậy đâu, Chí Chí, đừng giận bà nội nữa."
Chúc Tinh Chi im lặng.
Hôm qua có một khoảnh khắc cô thực sự muốn nói với bố mẹ mọi suy nghĩ của mình, nhưng giờ cô không muốn nói gì nữa, vì họ đã không còn quan tâm đến suy nghĩ của cô từ lâu rồi.
"Cũng tốt nếu có một đứa con ngoan ngoãn, giữ nó bên cạnh mình... điều đó tốt hơn so với con."
Chúc Tinh Chi xoay người đi lên lầu.
Nước mắt chảy dài trên má mẹ Chu, bà quay sang nhìn chồng và nói: "Anh nhìn xem hôm qua mẹ anh đã nói gì với Chi Chi kìa! Ý bà ấy là gì khi nói rằng Chi Chi sau khi gả chồng thì không còn là người nhà của chúng ta nữa? Trong mắt bà ấy chỉ có cháu trai thôi sao? Nếu em lại sinh con gái thì sao? Mẹ anh có phải muốn đuổi em ra khỏi nhà không?"
Bố Chu bước tới ôm bà vào lòng: "Khi nào trở về anh nhất định sẽ nói rõ ràng chuyện này với bà. Em đừng nóng giận..."
"Từ nhỏ bà ấy đã luôn trọng nam khinh nữ, nên em mới không để Chi Chi ở nhà bà ấy. Giờ Chi Chi còn chẳng muốn gặp chúng ta nữa, em phải làm cái gì bây giờ..."
...
Trở lại phòng, Chúc Tinh Chi ngồi trên ghế sofa, ngẩn người hồi lâu, lấy điện thoại ra gọi lại cho Nguyễn Yên.
"Chi Chi, cậu không sao chứ?"
Giọng nói lo lắng của Nguyễn Yên vang lên từ đầu dây bên kia.
"Không có gì, không có gì xảy ra cả, điện thoại của mình chỉ bị tắt nguồn ngày hôm qua thôi."
"Bố mẹ cậu đã gọi cho mình, hỏi liệu mình có liên lạc với cậu được không, nhưng mình đang đi diễn ở nơi khác, cũng không có biện pháp đi tìm cậu."
Nguyễn Yên hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Chúc Tinh Chi kể lại mọi chuyện cho cô ấy nghe, Nguyễn Yên nghe xong cũng cảm thấy rất khổ sở: "Chi Chi, ôm cậu một cái, mình có thể cảm nhận được cậu đang buồn thế nào."
"Cậu nghe giọng mình này, mình đã không sao rồi."
"Không sao cả. Nhìn mình này, bố mình vẫn nằm trên giường bệnh. Mẹ mình đã mất lâu rồi. So với mình, cậu chẳng phải trông đỡ thảm hơn sao?"
Chúc Tinh Chi bất đắc dĩ cười cười: "Bảo bối, cậu không cần phải an ủi mình như vậy. Chúng ta không nói chuyện này nữa, chuyến lưu diễn của cậu thế nào rồi?"
"Khá tốt......"
Sau khi Nguyễn Yên nói xong, lại nghĩ đến chuyện của cô: "Đúng rồi, cậu và Trần tiên sinh kia thế nào rồi?"
Một thời gian trước, Chúc Tinh Chi đã báo cho cô ấy biết tin Trần tiên sinh đã trở về.
"Vẫn như vậy thôi."
"Cậu nói thế là có ý gì? Hai người có ở bên nhau không?"
Chúc Tinh Chi hơi sững sờ: "Ở bên nhau cái gì..."
"Trở thành bạn trai bạn gái nha, nếu không thì sao hai người lại mập mờ lâu thế? Sao anh ta chưa tỏ tình với cậu? Hay là hai người vẫn đang thử thách nhau?"
Chúc Tinh Chi nhớ lại lời người đàn ông nói lúc sáng sớm:
...
Nếu tôi nói là phải thì sao?
Cô nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ và nói: "Mình còn chưa nghĩ nhiều về chuyện đó. Chúng mình đều không nói về tình cảm."
Nguyễn Yên sững sờ: "Hả? Nhưng mà các người đều đã cái kia..."
"Thế nào? Lúc cậu và Chu Mạnh Nghiên kết hôn, không phải cũng đã động phòng trước sao?"
"..." Nguyễn Yên đột nhiên không tìm được lý do để phản bác.
"Đi một bước xem một bước thôi. Chúng ta vẫn còn trẻ mà."
"Nếu anh ta vẫn không xác nhận mối quan hệ với cậu, anh ta chính là không yêu cậu." Nguyễn Yên lẩm bẩm: "Loại đàn ông này, cậu không thể muốn."
Chúc Tinh Chi mỉm cười: "Này, mình phát hiện Yên Yên hiện tại đang yêu đương rồi. Tế bào tình yêu cũng đang được kích thích nha."
Nguyễn Yên đỏ mặt: "Khi nào có thời gian, dẫn mình đi gặp người này nhé."
"Xem đã, nếu có cơ hội."
-
Có lẽ vì cảm thấy áy náy, bố Chu mẹ Chu đã tính toán ở nhà một tuần, nhưng Chúc Tinh Chi lại thẳng thắn đề nghị quay lại trường vào thứ Hai, nên cuối cùng hai người đành bỏ cuộc.
Biết tuần sau là sinh nhật Trần Dung Dữ, cô cảm thấy ít nhất cũng nên tặng anh một món quà. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bạn cùng phòng giới thiệu một cửa hàng gốm thủ công.
"Khi nói đến quà tặng, điều quan trọng không phải là giá cả mà là tấm lòng. Tự làm một món quà chẳng phải sẽ rất tuyệt sao?"
Chúc Tinh Chi thấy cũng có lý nên vội vã đến cửa hàng gốm, nghiên cứu một hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng làm được một chiếc cốc.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ chu đáo đến thế, trừ khi cô dành tặng nó cho người bạn thân nhất của mình.
Trần Dung Dữ thật may mắn.
Sinh nhật của anh là vào thứ Bảy, anh gọi cho cô vào thứ Năm để báo rằng anh cần phải đến thành phố bên cạnh để tham dự một hội nghị học thuật và sẽ quay lại vào thứ Bảy, không làm chậm trễ hành trình.
Tối thứ Sáu, Chúc Tinh Chi nhận được điện thoại của Ninh Hiểu Nam. Vừa vặn tuần sau, một người bạn của cô sẽ rời Lâm Thành đi công tác ở tỉnh khác, nên hai người quyết định gặp nhau.
Khi đến hộp đêm và uống vài ly, bầu không khí trở nên sôi động, có người đề nghị chơi trò chơi kinh điển nhất là Thật hay Thách.
Chúc Tinh Chi dần say, cùng bạn bè chơi đùa.
Đến vòng thứ năm, họng súng cuối cùng đã chĩa vào cô.
"Nào, Chi Chi, chúng ta chọn thật hay thách nhé?" Mọi người đều cười.
Chúc Tinh Chi nhún vai: "Thách đi. Tôi hơi say, nhỡ đâu tôi nói điều gì không nên nói thì sao?"
"Được rồi, ai sẽ đưa ra thử thách lớn cho cô ấy đây?"
Ninh Hiểu Nam bênh vực cô "Đừng có làm bậy. Lôi kéo một người qua đường thì không được."
"Được rồi, chúng ta hãy thử một cách đơn giản hơn nhé," Ai đó đề nghị. "Gọi cho người đầu tiên trong danh bạ của cậu và nói, 'Em thích anh,' được chứ?"
"Ồ, cái này thật lỗi thời..."
"Đây là trò đùa thôi! Bất kể là ai, cũng phải làm!"
Chúc Tinh Chi gật đầu, cầm điện thoại lên, mở danh bạ ra, không ngờ thứ đầu tiên cô nhìn thấy lại là ba chữ...
Trần Dung Dữ.
Chỉ có một cái tên bắt đầu bằng chữ C trong điện thoại của cô.
Cô dứt khoát bấm số. Dù sao thì họ cũng quá quen thuộc với nhau, chắc chắn anh sẽ không để ý đến một câu nói đùa. Vài giây sau, đầu dây bên kia nhấc máy: "Alo——"
Theo yêu cầu, cô bật chế độ rảnh tay:
"Trần Dung Dữ..."
"Ừm, có chuyện gì vậy?" Người đàn ông nhẹ nhàng hỏi.
Mọi người đều bị đánh thức bởi giọng nói siêu trầm bên kia.
"Ừm." Chúc Tinh Chi ợ một tiếng, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt mơ màng. "Em chỉ muốn nói với anh vài lời, sau đó cúp máy."
"Cái gì?"
Giọng nói say xỉn của cô nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng không hề do dự:
"Em thích anh."
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.
Mọi người đều nín thở và chờ đợi.
Vài giây sau, giọng nói bình tĩnh của người đàn ông lại vang lên: "Bây giờ em đang ở đâu?"
Nửa tiếng sau, Chúc Tinh Chi đang dựa vào ghế sofa, uống đến mức mắt sắp sáng lên. Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, ánh mắt mọi người đều bị thu hút bởi thân hình cao lớn tuấn tú ở cửa.
Trong tầm mắt Chúc Tinh Chi cuối cùng xuất hiện một người. Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Trần Dung Dữ.
Cô sửng sốt: "Anh thực sự tới đây làm gì..."
Trần Dung Dữ ngồi xổm xuống, sờ sờ khuôn mặt nóng bừng của cô, khẽ nhíu mày. Sau đó, anh bế cô lên, nói với mọi người: "Xin lỗi, tôi đưa Tinh Chi đi trước."
"Này, anh là ai——"
Ninh Hiểu Nam ngăn bạn mình lại và nói: "Hai người họ quen nhau."
...
Sau khi rời khỏi hộp đêm, Chúc Tinh Chi vòng tay ôm lấy cổ anh, vẻ mặt hoang mang: "Không phải anh vẫn đang đi công tác sao?"
"Tôi xong việc về sớm. Lúc nãy lúc em gọi, tôi đã đến Lâm Thành rồi." Người đàn ông đặt cô xuống, mở ghế phụ ra rồi nhét cô vào.
Anh ngồi vào ghế lái, chỉnh lại thân hình cong queo của cô, thắt dây an toàn cho cô.
Anh véo nhẹ mặt cô, vẻ mặt hơi tối lại:
"Lại uống rượu?"
"Không, em chỉ uống chút thôi." Cô nhíu mày, quay đầu lại. "Nhìn này, em rất tỉnh táo."
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, anh bất lực cong môi nói: "Tôi đưa em về nhà."
"Không, em không muốn về nhà."
"Vậy em muốn đi đâu?"
"Em không thích ở lại căn nhà đó. Làm ơn đừng đưa em trở về." Cô cúi đầu. "Làm ơn."
Thấy vậy, Trần Dung Dữ chỉ có thể thỏa hiệp: "Vậy em về nhà với tôi nhé?"
Chúc Tinh Chi gật đầu.
Anh đạp chân ga, lái xe về hướng Tư Lệ Thiên Thành.
Cô gái ngân nga suốt dọc đường. Khi đến đèn đỏ, anh dừng lại, quay đầu nhìn cô. Chúc Tinh Chi cũng nhìn anh, mái tóc dài bay phấp phới trong gió, đôi mắt sáng ngời. "Sao vậy? Giọng hát của em không hay à?"
Anh mỉm cười và nói: "Dễ nghe, em cứ hát đi."
Trần Dung Dữ nhớ lại những lời nói vừa rồi qua điện thoại.
Anh thực sự nhanh chóng nhận ra rằng cô có thể đang nói đùa hoặc say, nhưng ngay khi nghe thấy, anh vẫn có chút kinh hỉ vì sự ngạc nhiên và bất ngờ.
Ngay cả khi đó chỉ là một lời nói khi say, nó cũng khiến anh vui vẻ.
-
Sau khi mở cửa, Trần Dung Dữ ôm cô vào nhà.
Cô gái ôm eo anh, dựa vào người anh. Khi họ đến ghế sofa, anh ngồi xuống, ôm cô vào lòng, quay mặt về phía cô.
Anh giơ tay nhẹ nhàng véo cằm cô. Nhìn cô đã mấy ngày không gặp, lòng anh tràn ngập khao khát. Đôi môi nóng bỏng chạm vào khóe môi cô, giọng nói đầy cám dỗ: "Để anh hôn em một lát."
Chúc Tinh Chi bị anh ôm vào lòng, hôn hồi lâu, cô không đủ sức đẩy anh ra, lẩm bẩm: "Máy đập chuột chũi của em đâu?"
"Máy đập chuột chũi nào thế?"
"Em muốn chơi trò Đập Chuột Chũi, cái máy Đập Chuột Chũi nhỏ xíu ấy," Cô gái ra hiệu một cách tha thiết như một đứa trẻ, "Loại có rất nhiều cấp độ. Em mới chỉ chơi đến cấp độ bảy thôi..."
"Ở nhà không có trò này. Ngày mai tôi đưa em đi chơi được không?"
Xoạch một cái.
Cô rơi nước mắt, "Em muốn chơi..."
Trần Dung Dữ hoảng hốt, không biết cô muốn chơi trò gì. Anh nhẹ nhàng dỗ dành cô một lúc lâu, cuối cùng cũng khiến cô từ bỏ ý định.
Gương mặt cô gái vẫn còn đẫm nước mắt, trông thật đáng thương. Trần Dung Dữ bế cô vào phòng tắm, đặt cô lên bồn rửa mặt, lấy khăn ấm lau mặt cho cô. "Trông em giống như một chú mèo con vậy."
Cô cười toe toét, "Con mèo nhỏ này đáng yêu không?"
"Rất đáng yêu."
Sau khi lau sạch mặt, Chúc Tinh Chi vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu anh: "Trần Dung Dữ..."
Giọng nói của cô ngọt ngào đến nỗi dường như nước có thể nhỏ giọt ra khỏi giọng nói đó.
Người đàn ông ngay lập tức chủ động.
Đồ đạc trên bồn rửa mặt bị đẩy ra, làn da trắng như tuyết mùa xuân của cô áp vào mặt đá cẩm thạch. Ánh sáng và bóng tối trước mắt dần trở nên mờ ảo. Cô nắm chặt mép bồn rửa, khẽ hé môi.
Thăng trầm.
Xuất thần.
Trống rỗng.
Cho đến khi bóng dáng người đàn ông xuất hiện lần nữa, chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng của anh đều được phủ một lớp màu nước.
Môi anh kề sát bên tai cô, giọng nói khàn khàn: "Em vui không?"
"Ừm......"
Cô hét lên rằng điều đó vẫn chưa đủ.
Nhưng anh đã kiềm chế không đi xa hơn nữa.
Anh muốn đợi cho đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo, thay vì làm điều đó ngay bây giờ hoặc như bốn năm trước, khi anh muốn chiếm hữu hoàn toàn cơ thể và tâm trí cô thông qua mối quan hệ mơ hồ này.
Bước ra khỏi phòng tắm bừa bộn, anh bế cô trở lại phòng ngủ, đó chính là chiếc giường lớn mà Chúc Tinh Chi thèm muốn nhất lần trước.
Mặc dù không làm tới bước cuối cùng.
Nhưng anh sẽ có nhiều cách để làm cô thỏa mãn.
Cô gái đã kiệt sức sau một đêm dài.
Mười hai giờ vừa qua, cơn say của cô đã bớt đi rất nhiều. Cô nằm trong vòng tay anh và nói: "Trần Dung Dữ, sinh nhật vui vẻ."
Anh có một trái tim mềm yếu.
Đây là sinh nhật đầu tiên ở bên cô.
Sau khi bế cô vào phòng tắm tắm rửa, Chúc Tinh Chi nói muốn ăn sữa đậu nành và bánh quẩy vào buổi sáng. Trần Dung Dữ vốn định dậy mua cho cô, nhưng cô nói không cần làm phiền sinh nhật anh, rồi tự gọi đồ ăn sáng cho mình.
Người đàn ông ôm cô vào lòng, không ngủ cho đến khi nhìn thấy cô ngủ thiếp đi.
-
Sáng hôm sau, khi trời còn sáng, tiếng chuông cửa đột nhiên đánh thức cô gái đang ngủ say trên giường.
Chúc Tinh Chi trở mình, khẽ lẩm bẩm. Trần Dung Dữ vừa từ phòng tắm đi ra, đi đến bên giường: "Em ngủ đi, tôi ra ngoài."
"Được......"
Trần Dung Dữ bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến cửa, mở cửa ra thì nhìn thấy cháu gái nhỏ của mình, Nguyễn Yên.
Anh hơi choáng váng.
"Yên Yên?"
Nguyễn Yên mỉm cười ngọt ngào bước vào: "Chúc mừng sinh nhật chú nhỏ!"
Trần Dung Dữ sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói: "Cảm ơn. Sao cháu đến sớm thế?"
"Cháu tình cờ có chút thời gian rảnh nên mang cho chú chút quà và bánh quy..."
Anh quay đầu liếc nhìn phòng ngủ, cuối cùng cũng để cô vào. Nguyễn Yên nhìn thấy đôi giày cao gót, kinh ngạc: "Mợ tương lai của cháu ở trong đó sao?"
"Ừm."
"Hai người được nha, tốc độ này cũng quá nhanh!"
Trần Dung Dữ không nói gì.
Nguyễn Yên có lẽ không biết tốc độ thực sự giữa họ.
Bên kia, Chúc Tinh Chi từ trên giường xuống, đi vào phòng vệ sinh, phát hiện váy mình có mùi rượu, cô liền đi đến tủ quần áo của Trần Dung Dữ, lấy một chiếc áo sơ mi mặc vào.
Cô mở cửa và bước ra ngoài trong trạng thái choáng váng:
"Có phải hay không bữa sáng đã được đưa đến..."
Chúc Tinh Chi cúi đầu, nghe thấy tiếng động trong phòng khách đột nhiên im bặt. Giây tiếp theo, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái đứng cách đó năm mét, trông rất giống bạn thân của cô.
Cô dụi mắt và dần dần nhìn rõ.
Khuôn mặt giống hệt Nguyễn Yên.
Cùng một chiếc mũi.
Cùng một cái miệng.
Không phải giống...
Mà là giống nhau như đúc?!
Nguyễn Yên sững sờ.
Chúc Tinh Chi đột nhiên nổi giận: Chuyện gì thế này?!?!
-- Hết chương 85 --
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com