Nghe nói em vẫn chưa quên tình cũ
Em lỡ mất vẻ rực rỡ của mùa hè, thì sẽ bước vào mua thu với vẻ đẹp tĩnh lặng. Bất kỳ chuyện gì, bất kỳ ai rồi cũng sẽ trở thành quá khứ. Bạn cần chi giày vò bản thân?
Chia tay rồi, hãy nhớ mấy chữ "Không gặp lại, không coi thường". Nếu không, sự ngược đãi nhau trong tình yêu sẽ tiếp diễn không ngừng. Quãng thời gian đau khổ đó, chỉ có thể tự mình chịu đựng. Đừng van nài níu kéo, cũng đừng ngược đãi bản thân, vì em không thể làm một người không em cảm động. Em cắt tóc nhưng vẫn lật xem từng tấm ảnh cũ, đi qua nhiều thành phố vẫn hoài niệm góc phố có anh ta, uống rượu vang vẫn không quên quán nướng bên đường từng cùng anh ta đi ăn. Đôi chân không ngừng chạy, nhưng vẫn nhung nhớ không quên những câu chuyện giữa hai người.
Nghe nói, em vẫn chưa quên tình cũ...
Dù em đã bỏ theo dõi, nhưng vẫn thuộc rõ số điện thoại đó, vẫn luôn trong những lúc tĩnh lặng là gõ ra mấy con số đó. Lúc chia tay anh ta chẳng mang cái gì đi cả, chỉ mang trái tim em. Em còn thầm chúc anh ta sinh nhật vui vẻ trong tim, đêm giao thừa còn thầm chúc mừng năm mới anh ta. Sau này, em luôn chọn đi vòng qua con phố đó, trong lòng lại ôm hy vọng gặp lại anh ta ở một con phố khác. Rồi một ngày cuối tuần em về lại thành phố đó, gặp lại người con trai em muốn nhưng không dám gặp. Trong biển người đông đúc, em chỉ cần nhìn qua là thấy gương mặt anh ta nghiêng, môi anh ta nở nụ cười mà tưởng như đã qua nửa đời người em chưa thấy lại.
Trong đêm khuya thanh vắng, em luôn nhớ đến ngày xưa anh ta từng ôm em vào lòng. Từng chút một kỷ niệm xưa cũ, em đều là dùng dao mà ghi vào tim, rỉ máu nhưng hạnh phúc. Thế nhưng tất cả những điều đó đã là quá khứ rồi, em luôn cho rằng chỉ cần em nhớ mãi không quên, đối phương sẽ quay về, chỉ cần em chờ người đó sẽ về ôm lấy em. Buông tay thôi. Em có thể lừa người khác, nhưng không thể lừa chính mình. Tất cả đều là lừa mình dối người, anh ta sẽ không bao giờ quay lại nữa đâu.
Nhớ lại những ngày vừa chia tay, em lặng lẽ ngồi trong bóng đêm nhìn lại từng thứ một cả hai cùng có, xoá chúng khỏi điện thoại của mình, mỗi một lần như dao đâm vào tim. Sáng hôm sau, em mang theo đôi mắt sưng húp đi làm, cả ngày cứ thẩn thơ không linh hồn. Trong Shanghai Pianist có một câu như thế này: Chúng ta mỉm cười rồi tạm biệt nhau, nhưng ai cũng biết rằng ngày gặp lại thật quá xa xôi, thật ra có những lời hẹn gặp lại, sau này vĩnh viễn không gặp nhau được nữa. Chỉ chớp mắt, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, năm tháng không thể nào nhìn rõ, quá khứ không thể nào xoá đi, cứ như một cơn gió, thổi tan bao ân oán. Giấc mộng này, cũng nên tỉnh lại thôi.
Thành phố tựa mê cung, khiến người ta quen thuộc với những cảnh giống nhau, đi những tuyến đường giống nhau, thói quen không khiến cuộc sống của con người thay đổi. Cũng sẽ khiến em quen với cảm giác thích một người, cảm giác an toàn mà anh ta mang lại cho em, quen với những điều bất ngờ anh ta làm. Cái điều mà em mãi vẫn chưa quên được ấy, có lẽ chính là thói quen của em. Đôi khi, thói quen còn đáng sợ hơn là yêu sâu đậm. Em cứ bước nhưng chẳng đi đuộc, trong khi anh ta ngày càng xa.
Anh ta sẽ không bao giờ quay đầu, những điều tốt đẹp của đôi bên cũng đã là quá khứ rồi. Một tình cảm nên kết thúc, thì em hãy đặt dấu chấm hết cho nó đi. Em khó chịu, hoài nghi, mất ăn mất ngủ, thì chỉ có mình em bị giày vò. Đối với người đã tổn thương em, đừng oán trách, mà hãy chúc nhau sống tốt hơn, như là lời cảm ơn vì cái tên người đó chiếm một phần cuộc đời em trong nhiều năm như thế. Chỉ là em nên hiểu, em sẽ phải nỗ lực thật nhiều, bỏ lại người đó sau lưng.
Chúc em và anh ta một đời an hảo. Saunày không phiền đến nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com