1
Nắng sớm tinh mơ chiếu lên mặt của người trong phòng.
"!"Tiết Dương cảm nhận được ánh nắng sáng sủa nên mơ màng bò dậy, mở mắt ra thì lập tức cảm thấy là lạ, tối hôm qua hắn ngủ cùng giường với đạo trưởng, tại sao giờ lại nằm ở trong quan tài! Hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Hiểu Tinh Trần không muốn ngủ cùng hắn nên đã di chuyển hắn ra ngoài, trong lòng tức giận khó nén.
Không muốn ngủ cùng nhau còn mạnh miệng đáp ứng, như vậy còn khó chịu hơn từ chối ngay từ đầu.
Hắn biết Hiểu Tinh Trần ở trong phòng nên vội vàng vọt vào. Bình thường thì bây giờ không sớm lắm, nhưng đạo trưởng luôn luôn dậy sớm không ngờ còn vùi trong chăn.
Bước chân hắn chậm lại, nhẹ nhàng đi qua, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt đạo trưởng của hắn. Gương mặt y tái nhợt, hàng lông mi đen rậm nhíu chặt, môi lại tăng thêm vài phần trắng bệch, cũng không ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc, thậm chí còn mang vẻ đẹp khác nữa. Mỹ nhân bị bệnh chắc là thế này, có điều tuy y xinh đẹp nhưng lại không nữ tính, là khí chất tuấn mỹ của nam tử.
Tiết Dương rất thích nhìn những thứ xinh đẹp, có lẽ là do nhìn thấy quá nhiều tẩu thi xấu xí nên muốn ngắm mấy thứ xinh đẹp để dưỡng lại mắt. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn nguyện ý ở lại khi vừa mới bắt đầu, nhìn thoải mái, nếu là một đạo trưởng xấu xí thì chắc đã bị hắn thừa dịp một kiếm chém chết rồi chạy thật xa, tức giận trong lòng cũng tan đi.
Tiết Dương chăm chú nhìn Hiểu Tinh Trần, hắn nhớ rõ lúc trước sắc mặt đạo trưởng không tái như vậy, là tối hôm qua lạnh đến mức bị bệnh rồi sao, trong lòng lo lắng vươn tay phải sờ trán của Hiểu Tinh Trần.
"Tiết Dương!" Chỉ thấy người trên giường mở đôi mắt nhắm chặt ra, lúc nhìn thấy Tiết Dương si mê lập tức chán ghét nhíu mày. Y đã sớm tỉnh, chỉ là không muốn dậy, nhưng hai đường nhìn nóng rực kia vẫn làm y khó có thể chịu đựng được. Muốn chạm vào y ư? Hắn có tư cách gì chứ.
Hiểu Tinh Trần không hiểu vì sao Tiết Dương lại làm như vậy, người bị bệnh tâm lý như thế y cũng không muốn lý giải, tính chiếm hữu của người này đối với y mới làm y khó có thể tiếp thu.
"Đạo trưởng......" Hắn vừa muốn nói gì đó thì chạm vào ánh mắt tràn đầy chán ghét kia, trong lòng cả kinh, đồng thời lại có hơi luống cuống. Thật sự là cho dù là năm đó vượt ba tỉnh bắt được, sau đó khôi phục đôi mắt cho y thì từ trước tới giờ hắn cũng chưa từng thấy y dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
Ánh mắt như thế tượng trưng cho điều gì hắn lại quá rõ rồi, thật lâu thật lâu trước kia hắn cũng thường xuyên bị nhìn như vậy, sau đó theo sự trưởng thành của hắn mọi người cũng che dấu đi, trở nên sợ hãi, lấy lòng. Nhưng mà Tiết Dương biết, những người đó vẫn luôn chán ghét hắn, cơ mà hắn không quan tâm.
Nhưng đạo trưởng của hắn không được làm thế! Tiết Dương chớp mắt không biết nói cái gì cho phải, rõ ràng ngày hôm qua còn cười nhẹ sờ đầu hắn, chẳng lẽ tất cả đều là biểu hiện giả dối, bây giờ cảm thấy không chịu đựng nổi nên muốn xé rách mặt?
Mê mang bi thương của hắn quá rõ ràng, Hiểu Tinh Trần nhìn mà trong lòng cũng hơi nhảy dựng. Khuôn mặt lanh lợi của Tiết Dương vốn hiện lên nét trẻ con, bây giờ làm vẻ mặt như vậy thật sự rất dễ người ta nhìn mà xúc động, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy kỳ quái. Trước kia dưới tình huống này hắn đã sớm nhào tới nói với y một đống lời ác độc, sau đó quay đầu đi mất, hôm nay sao lại khác như vậy? Từ thời điểm hắn mở to mắt nhìn y, Hiểu Tinh Trần đã cảm thấy sai sai sao sao lại không nói ra được.
"Diễn đủ chưa? Ta không muốn nhìn thấy ngươi. Ra ngoài." Hiểu Tinh Trần nhắm mắt lại, không muốn nhìn hắn nữa.
Cái gì gọi là diễn? Tiết Dương cũng tức giận không thôi: "Tại sao ta phải diễn? Sao lại không muốn nhìn thấy ta? Nói diễn, ta thấy là đạo trưởng ngươi mới đúng đấy." Nhìn Hiểu Tinh Trần mở mắt, tiếng hừ phát ra từ trong mũi.
"Không phải đạo trưởng nói chỉ cần ta cứu Tống Lam với A Tinh sẽ tha thứ cho ta, ở cùng với ta sao? Tại sao vậy? Muốn đổi ý? Chịu đựng không được nữa rồi hả?"
"Ngươi đang nói cái gì thế?" Y nghe không hiểu. y tha thứ cho Tiết Dương khi nào, mà Tiết Dương cứu Tống Lam va A Tinh bao giờ? Không phải hắn vẫn luôn uy hiếp mình sao, chẳng lẽ mới qua một đêm đã bị ngu luôn rồi hả?
"Ngươi còn muốn giả ngu? Có phải còn muốn nói ta mất trí nhớ phải không?" Tiết Dương cảm thấy không đúng, nhưng không biết không đúng chỗ nào, chỉ cho là Hiểu Tinh Trần lừa gạt mình. Muốn rời đi? Đừng hòng!
"Là ngươi giả ngu mới đúng, Tiết Dương." Hiểu Tinh Trần ngồi dậy nói: "Từ lúc ta tỉnh lại, ngươi vẫn luôn dùng Tống đạo trưởng với A Tinh uy hiếp ta. Nếu ngươi muốn tra tấn ta thì ngươi đã đạt mục đích, bây giờ còn muốn chơi gì nữa?"
"Ngươi đang nói cái gì vậy?" Tiết Dương ngừng nói, hắn bắt được trọng điểm trong lời nói của Hiểu Tinh Trần, "Nói cái gì mà ta uy hiếp ngươi, tra tấn ngươi?"
Hiểu Tinh Trần cho rằng Tiết Dương không muốn nghe thấy lời này, càng thêm khó chịu: "Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không phải ngươi lấy tính mạng bọn họ và thôn dân uy hiếp ta thì ta đã sớm tự sát, ta không muốn trở về, ngươi buông tha cho ta đi."
Tiết Dương không đáp lời, hình như...... hình như nhận thức của bọn họ không giống nhau...? Hắn lại cúi đầu nhìn kỹ quần áo của mình...... màu xanh đen... không đúng, hắn không mặc bộ này...... Một nhận thức mơ hồ xuất hiện ở trong đầu, càng lúc càng rõ ràng ... chẳng lẽ... xuyên hồn?
Chuyện này không phải chưa từng có, trước kia trong sách từng có ghi lại, bây giờ xem ra khả năng rất lớn là như vậy, thế thì những chuyện xảy ra cũng có thể không khớp.
"Ta muốn nói chuyện với ngươi."
"Bây giờ có cái gì đáng nói?" Hiểu Tinh Trần xoay đầu ra chỗ khác, nhưng lại giật mình, Tiết Dương rốt cuộc lại nhả ra một câu không hề chói tai như vậy.
"Ta có thể, không phải là Tiết Dương mà ngươi biết."
"Cái gì?" Hiểu Tinh Trần đột nhiên quay ngoắt lại, nhìn ánh mắt đầy phức tạp, dáng vẻ cũng không giống nói dối của hắn, cái gì gọi là không phải Tiết Dương mà ta biết??
"Ta yêu cầu ngươi phối hợp."
Hiểu Tinh Trần nghe thấy đành đứng dậy mặc quần áo, Tiết Dương không cần thiết phải lấy việc này ra lừa y, y đúng là muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
............
"Cho nên nói, ngươi là người ở một thế giới khác?" Người bình thường chắc sẽ không tin chuyện này, nhưng mà Hiểu Tinh Trần cũng coi như kiến thức rộng rãi, thư tịch trên núi nhiều vô số kể, cũng biết nhiều chuyện kỳ lạ, đối với chuyện này cũng chỉ là cảm thán thiên hạ to lớn việc lạ gì cũng có thôi.
"Nói đúng thì là như thế này, nhưng ta không biết vì sao lại qua đây, theo lý thuyết hẳn là có cơ hội đến." Tiết Dương nằm nhoài trên bàn trong nghĩa trang, phát ra tiếng thở dài. Hắn đã cách xa đạo trưởng ôn nhu của mình rồi.
Nhìn phản ứng Hiểu đạo trưởng này, khả năng Tiết Dương kia không những không được tha thứ mà vẫn luôn bức bách y, không khỏi thầm mắng cái mình kia tại sao lại không có đầu óc như vậy, Hiểu Tinh Trần thà rằng ngọc nát không làm ngói lành, càng ép sẽ càng phản kháng.
"Vậy ngươi sẽ ở lại nơi này vĩnh viễn sao?" Nếu như vậy cũng tốt, tốt xấu gì Tiết Dương này không cực đoan như vậy, cũng tiếp thu lời nói. Y sợ mọi chuyện Tiết Dương kia uy hiếp y.
"Sao có thể!" Tiết Dương nổi khùng, hắn nhìn chằm chằm Hiểu Tinh Trần một hồi, thầm nghĩ tuy người giống nhau nhưng tính cách lại khác biệt, không thể dựa vào như trước. Hơn nữa lòng trung thành của hắn cũng lớn, không giống nhau chính là không giống nhau.
Có lẽ cũng cảm thấy bản thân phản ứng quá kích, lại nhỏ giọng nói: "Có lẽ còn đổi lại được, trước kia từng có tiền lệ rồi, chưa nói chắc chắn được."
Hiểu Tinh Trần thở dài, như vậy cũng tốt, y thật sự không biết phải đối mặt với Tiết Dương kia như thế nào, có thể qua bao lâu thì được bấy lâu, chưa chắc chắn còn có thể tìm thời gian thuyết phục hắn đồng ý cho mình rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com