Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

    Màn đêm buông xuống là lúc Kim Quang Dao về tới tẩm điện, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đốt sáng đèn Cửu trản liên(*) trên bàn.

(Cửu trản liên: chín bông hoa sen)

    Từ trong tay áo gã rút ra một phong thư, mở thư, lấy hai tờ giấy bên trong, lẳng lặng bắt đầu đọc.

    Thư này nội dung cũng không nhiều, chính là chữ viết ngoáy cứ dãi ra mới chiếm nhiều độ dài.

    Kim Quang Dao đọc kỹ thư rồi, thần sắc không chút sứt mẻ, ngay cả chút bóng ma cũng nhìn không ra. Gã đem tờ giấy chậm rãi gấp gọn, lại thu vào trong tay áo. Một tờ giấy khác chỉ vẻn vẹn viết mấy danh tự lại bị gã đút cho ánh lửa, rất nhanh liền chỉ còn một mảnh khói bụi bay lên.

    "Diệt cỏ tận gốc sao. . . . . ." Dưới ánh đèn, khuôn mặt minh tú dễ thân của Kim Quang Dao càng thêm như họa, thần sắc bình tĩnh, chỉ là bên trong ánh mắt hiện lên một tia mỏi mệt như có như không, "Cũng tốt."

    Gã viết một phong thư ký thác bồ câu đưa tin, sau đó tìm đến Tô Thiệp, sắp sửa chuyện tình nhất nhất phân phó.

    Cuối cùng dặn dò: "Mấy chuyện này không cần làm quá nhanh, làm sạch sẽ."

    Tô Thiệp cung kính nói: "Tông chủ yên tâm, mọi chuyện gói hết trong ta."

    . . . . . .

    Ít ngày sau, Tông chủ phu nhân Tần Tố của Lan Lăng Kim thị, bởi vì đau lòng mất con, tưởng niệm thành tật không thể tự chế. Liễm Phương Tôn thông cảm chính thê ưu tư, liền đưa Tần Tố cùng thị nữ thiếp thân đi cùng nhạc phụ dạo chơi tu dưỡng, rời khỏi Kim Lân Đài thương tâm này.

    Lại qua mấy ngày, Mạc Huyền Vũ —— một đứa con riêng không có chút phân lượng trước đó được Kim quang Thiện nhận về Kim Lân Đài, bởi vì ở trong tiên môn to gan lớn mật quấy rầy dây dưa đồng môn, chuyện xấu bị phát hiện trước mặt mọi người, hơn nữa tu vi phế nát, mất hết thể diện bị đuổi về quê cũ.

    Trong tông môn khác không ít người tò mò hỏi thăm, muốn biết vị Mạc Huyền Vũ này đến tột cùng quấy rầy đồng môn như thế nào, mà thân là huyết mạch cố tông chủ cũng bị đuổi ra khỏi nhà! Nhưng mà môn sinh Lan Lăng Kim thị từ trên xuống dưới đều có chút ghét người này, giữ kín như bưng, cũng không có người đứng ra giải thích một phần.

    Dù vậy, bê bối của danh môn thế gia vẫn là đề tài mọi người nói chuyện say sưa. Về phần trong trần thế lại chết thêm mấy nữ tử lầu xanh phong trần đã già quả thực là chuyện quá bình thường, căn bản không đáng bị nhắc tới.

    Kim Lân Đài bách gia Thanh Đàm, đảo mắt tức tới.

    Trạch Vu Quân trước hai ngày đã tới Kim Lân Đài, Kim Quang Dao như trước tự mình ra đón, khẽ cười nói: "Nhị ca lần này tới thật sớm."

    Lam Hi Thần đối gã cũng mỉm cười đáp lại, trong nụ cười còn mang theo chút quan tâm: "A Dao, Kim gia gần đây bận rộn, đệ còn phải xử lý Thanh Đàm hội, vất vả đệ rồi, hết thảy vẫn tốt chứ?"

    "Không có việc gì, Nhị ca không cần lo lắng, đều xử lý thỏa đáng." Kim Quang Dao cười dài mà dẫn y đi vào trong điện, lại nói, "Vong Cơ vẫn không thể ra ngoài sao?"

    Lam Hi Thần lắc đầu cười khổ: "Thương tích trên người đệ ấy đã lành rồi, nhưng trong lòng tích tụ khó tiêu, lại nhất quán không thích tham dự mấy chỗ như này, sợ là về sau cũng sẽ không đến."

    Kim Quang Dao ôn thanh nói: "Tới hay không đều được, chỉ cần người khỏe mạnh, cho đệ ấy một chút thời gian, đau xót gì rồi cũng sẽ qua."

    Lam Hi Thần gật đầu, thở dài: "Vốn nghĩ quan tâm đệ, lại biến thành đệ tới an ủi ta, ta này huynh trưởng thật đúng là không tận chức."

    Kim Quang Dao nhìn y nói: "Nhị ca nói như vậy chính là khách khí với ta."

    Lam Hi Thần cười: "Ta nếu khách khí với đệ, sẽ không ba ba chạy tới trước tiên."

    Kim Quang Dao cười không nói, tuy rằng người ngoài nhìn không ra, nhưng phiền muộn đọng lại đã lâu trong lòng gã, thật sự tiêu tán không ít.

    Đầu chiều, trời trong, Tiết Dương nghiêng ngồi bên bàn tỉa người giấy.

    Từ lần trước bị cấm thuật phản phệ không thể dùng linh lực, hắn không đi cắt người giấy nữa. Hiện giờ tuy thân thể còn chưa hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng thoáng vận chuyển linh lực cũng không có gì vấn đề.

    Bởi vì tiểu người giấy ba năm đi theo A Thiến cuối cùng trở thành Cấm ngôn phù, vẫn như cũ chỉ dùng được một lần, Tiết Dương đã nghĩ cắt cho nàng một cái mới.

    A Thiến hai tay chống cằm ở một bên xem, bình luận: "Đã lâu không thấy ngươi tỉa người giấy, vẫn là xấu như vậy, trình độ của người cũng quá ổn định đi."

    Tiết Dương cảm thấy những lời này của nàng không hề có đạo lý: "Vốn chỉ là cắt người giấy, có thể đẹp đến đâu? Dù thế nào cũng đâu thể ra một đóa hoa a. Ta nếu cắt cái khác đương nhiên có thể cắt rất đẹp."

    A Thiến ánh mắt chờ mong: "Vậy ngươi tỉa hoa?"

    "Không phải đồ án của sinh linh rất khó rót vào linh lực. . . . . ." Tiết Dương nói đến một nửa, chuyện liền chuyển "Bất quá tỉa chơi cũng được, dù sao cũng nhàm chán."

    Lúc này Hiểu Tinh Trần không ở nghĩa trang, A Thiến đem đầu thấu lên phía trước, lén lút hỏi: "Ê, ta nghe nói, ngươi tu quỷ đạo?"

    Động tác trên tay Tiết Dương không ngừng: "Hừm, Tống Lam nói cho ngươi? Hắn hẳn nói xấu ta không ít đi."

    A Thiến hiếu kỳ: "Quỷ đạo chính là có thể điều khiển yêu ma quỷ quái sao?"

    Tiết Dương: "Không sai biệt lắm đi."

    A Thiến: "Trách không được ngươi không sợ quỷ!"

    Tiết Dương hơi hơi nghiêng đầu nhìn nàng một cái, cười hỏi: "Ngươi sao biết ta không sợ? Ngươi gặp qua rồi?"

    A Thiến cười hì hì: "Ta xem ngươi săn đêm tích cực như vậy, liền biết ngươi không sợ tà túy tinh quái nha. Bất quá ngươi có thể đem vài thứ đấy thu dùng ta cũng thật không nghĩ tới, thật là lợi hại a!"

    Tiết Dương lười biếng nói: "Cám ơn, cám ơn, khó được có người khen ta quỷ đạo lợi hại, mà không phải nói tà ma ngoại đạo không tốt thế nào. A Thiến, ta xem ngươi rất có tiền đồ, không bằng theo ta học quỷ đạo?"

    A Thiến kính tạ bất mẫn: "Không, không, không, không được, ta nào dám mỗi ngày đối mặt với mấy thứ đó, ngẫm lại đều dọa người."

    Tiết Dương ngoắc khóe miệng một cái, đem một đóa hoa nhỏ tỉa tốt đặt lên bàn: "Thế nào, đẹp đi?"

    A Thiến đem hoa giấy đặt trong lòng bàn tay, gật đầu khen: "Rất đẹp! Bất quá đây là hoa gì? Ta chưa gặp bao giờ."

    "Đẹp là được, quản là giống gì làm gì." Tiết Dương lại cầm lấy một tờ giấy khác, xoẹt xoẹt xuống tay.

    A Thiến đem hoa thả lại mặt bàn, tiếp tục đề tài vừa nói: "Ngươi vì cái gì đi luyện quỷ đạo nha? Đạo trưởng bọn họ giống như cũng không thích này."

    Tiết Dương tựa tiếu phi tiếu: "Đương nhiên là vì mạng sống, lẽ nào còn có thể là ham?"

    A Thiến kinh ngạc nói: "Ta còn thực nghĩ đến ngươi vốn thích cùng mấy thứ không thuộc nhân thế giao tiếp!"

    "Vừa mới bắt đầu quả thật là vì sinh tồn." Tiết Dương có điểm buồn cười, "Sau lại luyện lâu, liền phát hiện ta còn thực thích quỷ đạo."

    A Thiến nghiêng đầu hỏi: "Vậy ngươi có hối hận không? Nếu không luyện quỷ đạo, có phải sẽ không giết nhiều người như vậy, cũng sẽ không cùng đạo trưởng bọn họ kết thù."

    Tiết Dương đảo mắt xem thường, tức giận nói: "Nếu không luyện quỷ đạo ta đã sớm chết, quả thật không kết cừu." Hắn dừng một chút, lại thản nhiên nói: "Nhưng ta không phải bởi vì quỷ đạo mới giết người, chẳng qua lúc giết người dùng quỷ đạo thôi. Không có quỷ đạo, cũng sẽ có biện pháp khác. . . . . . Ta cho tới bây giờ không phải người gì tốt."

    A Thiến há miệng thở dốc lại ngậm lại, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

    Trong phòng trầm mặc chốc lát, Tiết Dương bỗng nhiên nói: "A Thiến, ngươi biết ta giết rất nhiều người, ngươi không sợ ta sao?"

    "Ta cũng rất kỳ quái. . . . . . Rõ ràng nghe thì rất đáng sợ, nhưng ta không sợ nổi." A Thiến biểu tình nghi hoặc lại rối rắm, "Ta cũng không thể tưởng tượng bộ dáng giết người của ngươi, cảm giác ngươi chỉ độc miệng một chút, kỳ thật đối ta rất tốt, đối đạo trưởng liền lại càng không nói. . . . . . Đúng rồi ngươi trước kia thế mà còn có thể đánh nhau với đạo trưởng! Ta cũng chưa thấy ngươi giận đạo trưởng a?"

    Tiết Dương khẽ cười cười, đem con bướm nhỏ vừa mới cắt xong kẹp giữa ngón tay, giây lát, hồ điệp giấy nhẹ phiêu phiêu bay lên, nhẹ nhàng rơi trên đầu vai A Thiến.

    "Oa này đẹp!" A Thiến quả nhiên vẫn là thích bươm bướm nhất, giơ tay gỡ xuống nhìn nhìn, nghĩ đến cái gì, lại có điểm căm giận, "Cái diều con bướm ngươi làm cho ta chơi không bao lâu liền đứt dây, tìm thế nào cũng không thấy. Thiệt thòi ta ta tin lão bản kia còn nói diều nhà bọn họ chất lượng tốt nhất!"

    Tiết Dương lơ đễnh: "Ngươi buôn bán khẳng định đều nói như vậy a, vốn sẽ không nhiều đồ đắt tiền, chất lượng liền vậy thôi."

    A Thiến trông mong nhìn hắn: "Ca ca, ngươi có thể làm cho ta thêm một cái?"

    Tiết Dương giật giật khóe miệng, tay run lên trực tiếp cắt đứt cánh một con chim nhỏ. Hắn dường như không có việc gì đem giấy cắt hỏng vo thành một đoàn, lại lấy ra một trang giấy mới: "Trực tiếp lấy lòng, ta không thiếu tiền."

    "Ân!" A Thiến vô cùng cao hứng lên tiếng, sau đó nói, "Tuy rằng ngươi cùng đạo trưởng đều là tu sĩ, nhưng ca ca thật sự nhiều tiền hơn so với đạo trưởng!"

    Tiết Dương cười tủm tỉm: "Là bằng hữu của ta có tiền, ta chỉ là da mặt đủ dày mà thôi."

    A Thiến cũng không cảm thấy loại hành vi này có cái gì không đúng, chỉ cảm thấy thở dài: "Bằng hữu của ngươi đối ngươi thật tốt."

    "Đúng vậy. . . . . ." Tiết Dương nhìn một đóa Sương Hoa mới vừa tỉa xong, vẫn là cảm thấy hoa văn trên vỏ kiếm Sương Hoa đẹp nhất. Hắn nghĩ nghĩ, lại cắt một đóa Kim tinh Tuyết lãng, thoạt nhìn thật có điều vừa lòng.

    Nếu Hiểu Tinh Trần đều có thể cùng hắn một chỗ, có thể thấy rằng rất nhiều chuyện có khả năng thay đổi. Như vậy có hắn ở đây một ngày, nhất định sẽ không để cho Kim Quang Dao rơi xuống kết cục của kiếp trước.

    Hắn từng là kẻ thí sát thị huyết, mà hiện giờ trong đầu rất ít có ý niệm động thủ giết người. Nhưng có một người, hắn không thể không giết.

    Niếp, Hoài, Tang.

    Tiết Dương cũng không tin, người này tránh được nhất thời, còn có thể tránh được một đời? Niếp Hoài Tang nếu im lặng trốn tránh dấu diếm dấu vết thì không có biện pháp, chỉ cần dám làm chuyện gì nữa, Tiết Dương thề ở trong lòng, tuyệt đối tức khắc tặng hắn đoàn tụ cùng ca ca mình!

    Chạng vạng, sau khi nếm qua cơm tối, Tiết Dương cùng Hiểu Tinh Trần chậm rãi đi trên đường nhỏ gần Nghĩa Thành, cảm thụ trong lành mát rượi cuối hè đầu thu.

    Này một phương thổ địa thật sự quá mức an nhàn, Sương Hoa đã lâu chưa ra khỏi vỏ trừ tà, mà Giáng Tai của Tiết Dương tức khắc đã bị hắn thu vào trong tay áo liền không còn đi ra nữa, nếu mất đi bao bọc ngăn cách với ngoại giới của tay áo Càn Khôn, khẳng định đã tích một tầng tro bụi thật dày.

    Tiết Dương sơ tỉnh ngày ấy muốn đoạt Sương Hoa lại bị văng ra, sau từng hỏi Hiểu Tinh Trần là chuyện gì xảy ra. Mới biết được Hiểu Tinh Trần ở trong lúc hắn mê man đã hạ cấm chế Sương Hoa cho hắn, cam đoan với hắn từ nay về sau sẽ không lấy Sương Hoa gây thương tích.

    Tiết Dương lúc ấy vừa nghe tâm tình phức tạp: "Ngươi đều đã biết ta là Tiết Dương, lại cho ta hạ loại cấm chế này. . . . . ."

    Hiểu Tinh Trần chỉ cười khẽ: "Sớm nên cho ngươi hạ mới đúng, cũng may hiện tại cũng không tính quá trễ. Nếu kia một ngày người cùng ngươi động thủ là ta, nói không chừng ta thật sự sẽ làm ngươi bị thương. Ngươi chẳng phải là sẽ giận ta?"

    "Ta sẽ không giận." Tiết Dương ngữ khí mềm nhẹ, nói đương nhiên, "Ngươi hẳn nên giết ta."

    "Vậy ngươi sẽ không khổ sở sao?" Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ cười cười, không đợi Tiết Dương trả lời liền nói tiếp, "Nhưng nếu thương đến ngươi, ta sẽ khổ sở. Người nổi nóng luôn có khả năng sẽ làm ra một ít chuyện mất đi lý trí, sau lại hối tiếc không kịp. Ta không muốn hối hận."

    Sau đó Hiểu Tinh Trần lại nói cho Tiết Dương, y cũng cho chính mình hạ một đạo cấm chế, cho nên không cần lo lắng y dùng Sương Hoa tự sát. Y kỳ thật không hiểu, Tiết Dương vì sao lại cảm thấy mình sẽ dùng Sương Hoa tự vẫn. Ngày đó không biết làm sao đành thử một lần, nhưng lại đem Tiết Dương dọa thành bộ dáng kia, thực làm y ngạc nhiên không ngờ.

    Y nhớ rõ Tiết Dương từng hỏi cấm chế của Sương Hoa có thể tự hạ cho chính mình không, lẽ nào từ lúc đó đã bắt đầu lo lắng? Nhưng y dù có chết, chẳng lẽ không phải chết dưới Giáng Tai sao? . . . . . . Hiểu Tinh Trần tuy rằng khó hiểu, nhưng mặc kệ như thế nào, để làm đối phương an tâm, y không ngại hạ thêm một đầu cấm chế.

    Một trận gió mang theo chút lạnh của núi rừng thổi qua, làm cho Hiểu Tinh Trần không hiểu nghĩ tới hàn ý lành lạnh nhiều năm bám trên Giáng Tai của Tiết Dương.

    Tống Lam từng nói cho y, kiếm pháp của Tiết Dương thập phần không tầm thường, ngày ấy giao chiến hoàn toàn có thể giết Tống đạo trưởng, chỉ là cuối cùng không thực sự hạ thủ.

    Hiểu Tinh Trần nhớ tới Tiết Dương trước đó chết sống không muốn luyện kiếm, chỉ cảm thấy mình thật sự là một chút cũng không hiểu tiểu bằng hữu này suy nghĩ điều gì, y nói: "A Dương, chờ thân thể của ngươi tốt lên, chúng ta luận bàn kiếm pháp được không?"

    Tiết Dương không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Đánh không lại ngươi, không có ý nghĩa."

    Hiểu Tinh Trần lắc đầu bật cười, cũng không miễn cưỡng.

    Yên lặng đi tiếp một lát, Tiết Dương nói: "Đạo trưởng, sắp tới ta muốn đi Kim Lân Đài một chuyến."

    Hiểu Tinh Trần: "Không cần ta đi cùng, đúng không?"

    Tiết Dương: ". . . . . . Ừm."

    Hiểu Tinh Trần thản ngôn: "Ôn cô nương nói, ngươi mặc dù không cần linh lực, tự bảo vệ mình cũng dư dả. Ta biết ngươi thạo quỷ đạo, nhưng không thể bồi ở bên cạnh ngươi, luôn có chút lo lắng."

    Tiết Dương châm chước một lát, nói: "Ta có một khối hung thi, thực lực rất khá, hơn nữa rất nghe lời, có hắn đi theo trên đường sẽ không xảy ra vấn đề gì, tới Kim Lân Đài liền càng không có nguy hiểm."

    Hiểu Tinh Trần: "Có thể cho ta xem thử không?"

    "Được." Tiết Dương không nhiều do dự liền âm thầm gọi hung thi về, chốc lát sau, một khối hung thi cao lớn liền từ cánh rừng hiện ra.

    Hiểu Tinh Trần cảm nhận được hơi thở nguy hiểm kia thần sắc cứng lại, Sương Hoa cũng khẽ khẽ rung động. Bất quá lập tức y lại thoáng trầm tĩnh lại, thở dài: "Quả thực thực lực mạnh mẽ. . . . . . Nếu như thế, lúc ngươi đi nói cho ta một tiếng là được, ta ở Nghĩa Thành chờ ngươi trở về."

    ====================

Author's notes:

    Dương Dương lại muốn hại người (Mạc Huyền Vũ), hắn có thể có cảm giác tội ác không? Không, hoàn toàn không tồn tại. Dương tể này xem như không tẩy trắng (che mặt)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com