C19. Khẽ thôi (H)
Sau khi xác nhận rằng Hiếu đã nguôi giận bé con mới buông tay. Em nhìn Hiếu, miệng nở nụ cười sáng lạn
Bé con cười lên rất đẹp, mỗi lúc em cười thế giới dường như trở nên ngọt ngào. Bao nhiêu âu lo phiền muộn đều được cái vẻ đẹp ấy xóa nhòa. Đến cuối chỉ để lại trong ký ức người đối diện là nụ cười của em, là ánh mắt, là em, là một Đặng Thành An chẳng ai có thể thay thế
Hiếu nắm lấy tay em áp lên mặt mình. Tựa như một thiếu niên mang trong mình thứ tình yêu đơn thuần bày tỏ với người trước mặt:
"Anh phát hiện anh còn yêu em nhiều hơn anh nghĩ"
Bị dáng vẻ của anh chọc cười, bé con tiện tay còn véo má anh vài cái. Cười đủ rồi em mới nói, giọng điệu vô cùng ngọt ngào:
"Em cũng yêu anh nhiều hơn em nghĩ"
"Vậy sao khi nãy em đập đầu anh, sưng lên luôn rồi"
Nụ cười trên môi An chợt đơ cứng, em hơi nhổm người dậy. Môi khẽ chạm vào trán anh. Thật nhẹ, thật nhẹ, chỉ sợ làm anh đau
Mà vốn dĩ Hiếu cũng chẳng còn thấy đau nữa, nhưng được em hôn anh lại vờ như đau đớn
"A... đau"
Bé An lúng túng vội nói:
"Em xin lỗi, còn đau lắm hả?"
Hiếu học em cách nhõng nhẽo để được đòi hỏi thêm
"Còn đau. Em phải hôn thêm hai cái nữa mới hết đau. À không, phải là bốn cái, hay mười cái đi"
Dù biết bị anh trêu nhưng lòng vẫn thấy có lỗi. Thế là bé An ôm lấy anh, hôn mười cái liền. Tiếng "chục...chục" còn vang lên liên tục. Hẳn là ai đi ngang qua cũng sẽ nghe thấy được âm thanh của sự "con nít" này
Sau chuỗi hôn quá đỗi ngọt ngào vành tai Hiếu đã ửng đỏ. Anh vòng tay qua eo em, tham lam hít lấy mùi hương cơ thể từ em
Thứ mùi hương khiến anh say đắm vẫn cứ vẹn nguyên như ngày nào. Vẫn ngọt ngào, vẫn đắng, vẫn cứ khiến anh mê mẫn mãi chẳng rời
"Anh thích mùi whisky hả?" An hỏi khẽ
Hiếu không trả lời, anh chỉ lặng thầm cắn mạnh lên vai em. Vết cắn đỏ rực ẩn hiện nơi làn da trắng mịn sau đó được anh điểm thêm vài dấu hôn đỏ ở xung quanh. Mỗi lần như vậy anh lại càng cảm nhận rõ hơn mùi whisky đang tỏa ra
Hôn đến khi từ cổ đến vai em không còn chỗ nào không ửng đỏ Hiếu mới chậm rãi mân mê cơ thể em
Ở mỗi nơi anh chạm đến đều truyền đến cảm giác nóng rực khó có thể tả. Nơi bụng dưới bắt đầu nhộn nhạo, nấm nhỏ cũng không ngừng lây chuyển
"Anh... Hiếu..." bé con gọi tên anh cùng lúc với lượng pheromone mùi whisky đang không ngừng tỏa ra
Đáp lại em là mùi hương tuyết tùng đang len lõi qua từng lớp whisky dày đặc, hòa huyện vào nhau không một kẽ hở
Dù vậy Hiếu vẫn muốn trêu chọc em một chút. Anh giả vờ như chẳng hiểu ý mà hỏi lại:
"Hửm? Em muốn anh dừng lại hả?"
Bé con khẽ lắc đầu, em chủ động dùng đôi chân vốn đang vòng qua eo anh kéo anh lại gần
"Hửm?" Hiếu cố tình không hiểu
Hết cách bé con dùng tay che mặt, ngượng ngùng nói:
"Em đói rồi, muốn uống sữa"
Khóe môi của anh hơi cong lên. Anh siết chặt lấy tay em, giọng điệu có phần vui vẻ
"Anh biết rồi, bé muốn uống bao nhiêu cũng được"
Cúc nhỏ chờ đợi nãy giờ cuối cùng cũng được nấm lớn ghé thăm, mang hết thảy sự mềm mại ấm áp đem ra tiếp đón
Bàn tay em bất giác siết chặt lấy tay anh, đôi môi phát ra vài tiếng rên khẽ
"Ưm...ah..."
Anh đem cả thân nấm lớn tiến sâu vào trong, thành thạo tìm ra nơi bé con thích nhất. Mỗi lúc anh chạm đến nơi này bé con liền trở nên mờ màng, tiếng rên khẽ khàn cũng được em nghẹn ngào thốt ra. Càng nhìn biểu hiện này của em, anh lại càng muốn được nhìn ngắm nhiều hơn
Sau lúc lâu ra vào liên tục nấm lớn cuối cùng cũng cho em thật nhiều sữa còn ấm nóng. Đương lúc bé con nghĩ rằng như vậy là xong thì một lần nữa nấm lớn được đẩy sâu vào trong
"Ưm... anh chưa... rút ra mà..."
Hiếu mỉm cười sau đó tiếp tục nhấp sâu vào trong. Mỗi lần nấm lớn được rút ra phân nửa lại mang theo cả dòng dịch ấm nóng chảy ra bên ngoài. Có vài đợt dịch còn chưa kịp chảy ra hết đã bị anh đẩy ngược trở lại vào trong. Tất thảy tạo nên âm thanh "lép nhép" nghe đến là ngượng ngùng
Cả ngày hôm đó Khang kéo hai người còn lại đi tham quan đủ chỗ, viện mọi lý do để kéo mọi người đi từ chỗ này đến chỗ khác. Một khi Hiếu vẫn chưa trả lời tin nhắn, khi ấy Khang vẫn chưa dám để mọi người trở về phòng
Chơi cả một ngày cũng đến lúc Kiều và đồng nghiệp còn lại thấy đôi chân trở nên đau mỏi, không đi thêm được nữa. Dù Khang có viện lý do gì cả hai cũng quá mệt để có thể tiếp tục đi tiếp, giờ họ chỉ muốn về phòng đánh một giấc thật sâu. Khang không cản được, chỉ biết lo lắng đi theo phía sau
Cũng may là lúc họ về đến Hiếu là người mở cửa, nhìn quanh homestay chẳng có gì khác thường. Đương lúc Kiều định về phòng thì Hiếu ngăn cản
"Hay Kiều qua ở phòng anh đi. Lát anh với Khang ngủ ở sofas"
"Không cần đâu, em ở chung với An là được rồi"
"An sốt rồi, đang ngủ ở trong. Em ở chung sẽ bị lây bệnh" Hiếu nói một cách bình tĩnh
Nhìn bạn mình nói dối không chớp mắt Khang cũng phụ họa thêm
"Cứ như Hiếu nói đi. Anh với Hiếu ngủ sofas, vừa đúng lúc homestay có hai cái sofas dài luôn này"
Còn định nói gì đó thêm nhưng thấy thái độ chắc chắn của hai anh, Kiều không nói gì thêm mà nghe lời. Một omega nam ở với một beta nam cũng chẳng vấn đề gì. Dù sao beta cũng không thể nghe thấy mùi pheromone
Nghỉ ngơi được một lúc trời cũng đã tối, mọi người bắt đầu quyết định buổi tối sẽ dùng gì. Sau hồi lâu suy nghĩ cuối cùng tất cả đều quyết định sẽ nấu cháo thịt. Một phần là vì nguyên liệu đã có sẵn, phần còn lại vẫn là vì Hiếu nói An đang sốt
Đợi khi mọi người đã chuyển sang phần vừa ăn trái cây vừa xem phim Hiếu mới bê một bát cháo nóng anh để riêng mang vào phòng An
Bé con vừa nhìn thấy người vào phòng là anh liền chui rút người vào trong chăn, không thèm nói chuyện với anh nữa. Chỉ là chiếc bụng nói meo của em có phản ứng kịch liệt với tô cháo nóng hổi nên em mới chui ra khỏi chăn. Em ngồi trên giường, quấn chặt chăn quanh thân mình, trông đợi nhìn anh
"Không dỗi anh nữa à?" Hiếu hỏi
An bĩu môi, em nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét
"Không phải tại anh không chịu rút ra hả?"
Hiếu ngồi xuống cạnh em. Tay múc từng muỗng cháo, thổi nguội sau đó mới đúc cho em
"Đều tại anh hết. Bé ngoan, há miệng để anh đút cháo"
Nhìn muỗng cháo tỏa ra hương thơm từ tay anh bao nhiêu hờn dỗi An tạm gác sang một bên. Em ngoan ngoãn nhận lấy muỗng cháo anh đút
"Sao? Ngon không? Anh nấu đó" Hiếu trông đợi hỏi
Đúng là vị cháo có ngon thật, hẳn là có sự trợ giúp nào ở đây rồi. Bé con nuốt cháo xuống, sau đó lắc đầu nói:
"Không ngon, mặn lắm"
"Sao lại không ngon? Khi nãy anh có ăn thử rồi mà"
"Không tin anh ăn thử đi, không ngon"
Còn tưởng anh sẽ ăn thử bát cháo trên tay nhưng anh thừa biết bé con đang cố ý nói dối. Anh đặt bát cháo lên bàn, duỗi tay nắm lấy gáy em kéo em lại gần
Trong thoáng chốc An đã thấy môi mình tê dại. Từng chút dư vị trong miệng em đều bị anh cuốn lấy. Đến khi dư vị đều bị lấy đi anh mới buông tay
Hiếu liếm môi. Anh cảm nhận lại dư vị trong miệng mình mới đưa ra kết luận
"Ngon lắm"
Bị anh trêu bé con không nói được gì liền tự cầm lấy bát cháo, tự ăn hết toàn bộ. Mà lúc này em lại không biết bản thân mình trông đáng yêu đến nhường nào
___________________________
(**Không biết mọi người có nhận ra chương này và những chương trước rất khác biệt không. Chắc chắn không phải vì Nấm thiên vị viết cho HieuAn ngọt hơn KhangAn rồi. Tại dạo gần đây tâm trạng của Nấm không tốt, mất đi cái sự "mơ mộng" nên đâm ra văn cứ bị ngang ngang
Chương này coi như Nấm bù cho mọi người nha. Nấm sẽ cố gắng hơn trong việc viết ra thật nhiều sự đáng yêu♡)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com