42.
Đã hơn ba giờ khuya nhưng An vẫn chưa thể nào say giấc được, giấc ngủ cứ chập chờn vì thỉnh thoảng nó lại quay sang bên cạnh xem anh đã vào phòng chưa, nó sợ có khi nào anh giận, anh buồn nhưng anh lại không nói với nó mà cứ giữ trong lòng không, không biết anh có nghĩ rằng nó là một kẻ ích kỷ chỉ biết có mỗi bản thân mình hay không, hết nhắm mắt rồi lại mở mắt đến lần thứ năm, nó quyết định đi ra ngoài thăm chừng xem Hiếu làm gì mà vẫn chưa vào phòng ngủ
Ở bên ngoài phòng khách, Hiếu đã ngủ thiếp đi trên sofa, An không nỡ đánh thức anh dậy nên nó đi vào phòng lấy chăn ra đắp cho anh
Nhìn thấy Hiếu đã ấm áp và ngủ ngon hơn rồi An mới yên tâm đi vào phòng mà ngủ, nhưng một lát sau nó lại mộng du đi ra ngoài sofa, nó ngồi xuống bên cạnh anh, tựa đầu lên tay anh tiếp tục ngủ, dường như có một cái nam châm vô hình trên người anh cứ vậy mà hút nó, bắt buộc nó phải bám dính lấy anh không rời
Trời vừa hửng sáng Hiếu đã thức dậy rồi, anh vừa mở mắt đã nhìn thấy trên người mình có một cái chăn, anh nhớ hôm qua anh đâu có đắp chăn, anh lại nhìn sang bên cạnh, An của anh đang ngồi tựa đầu lên anh mà ngủ ngon lành, anh cũng không hiểu sao chăn ấm nệm êm trong phòng nó lại không nằm mà phải mò ra đây ngủ cho bằng được
Hiếu nhẹ nhàng xoay người ngồi dậy, anh cẩn thận bước xuống đất, sau đó anh lại bế An trở về phòng ngủ, anh đặt nó lên giường rồi đắp chăn cho nó
Một lát sau An nghe có tiếng lục đục liền tỉnh dậy, nó thấy Hiếu đang ngồi soạn quần áo của nó cho vào ba lô
"Anh làm gì đó?"
"Em dậy rồi hả? Anh soạn đồ cho em nè, em dậy đánh răng rửa mặt rồi thay đồ đi, anh chở em đi ăn sáng rồi đưa em ra bến xe nha"
An vừa ngái ngủ vừa gật đầu, Hiếu vẫn dịu dàng với nó như vậy, nó nghĩ nếu như là người khác trong trường hợp vợ mình không đáp ứng được nhu cầu của mình, có lẽ họ đã lạnh nhạt hoặc là bỏ đi luôn rồi, nhưng anh vẫn ở bên cạnh nó, khiến nó cảm thấy càng thương anh nhiều hơn
Trên đường ra bến xe, cả Hiếu và An đều im lặng, hình như có chút gì đó ngại ngùng bao trùm lấy bầu không khí xung quanh cả hai
"Em lên xe đi, đến nơi nhớ báo anh nha"
"Em biết rồi, em đi nha"
"Cho anh gửi lời hỏi thăm sức khỏe của mẹ, chắc là ngày mai anh mới lên thăm mẹ được, nói mẹ đừng buồn anh nha"
"Hong sao, mẹ hong có buồn gì anh đâu, anh đi lo công việc mà"
"Ừa, thôi anh về nha, em đi đường cẩn thận biết chưa?"
"Em biết rồi, anh dặn lần này là lần thứ một trăm luôn rồi đó"
"Dặn lần thứ một ngàn còn không đủ nữa, thôi anh về á"
An gật gật đầu, nó còn vẫy vẫy tay tạm biệt anh
"Đợi em một chút nữa thôi, em giải quyết xong hết chuyện cũ rồi em sẽ bù đắp cho anh"
Xe lăn bánh, đưa An trở về thành phố với những suy nghĩ vẫn còn ngổn ngang
Sau mấy tiếng ngồi xe ê hết mình mẩy, An cũng đã được trở lại với thành phố thân thuộc của mình, nó không vội về nhà ngay, lỡ như về nhà mẹ có hỏi chuyện thì nó lại phải nói dối, rồi mọi thứ sẽ trở nên rắc rối thêm nữa, cho nên nó định sẽ gặp gỡ Tài xong rồi mới về nhà sau, nghĩ vậy nó liền gọi taxi đi đến một khách sạn để đặt phòng
"Alo em nghe nè? Ủa anh về lại thành phố hồi nào dị? Chán chồng rồi hả?"
"Anh có chuyện muốn nhờ em, chỉ có em mới giúp được anh thôi, cứu anh chuyến này nữa đi, giờ anh cũng bối rối quá rồi"
"Hời ơi cái gì cũng tới tay mẹ hết, gòi giờ anh ở bên nào để em chạy qua, gòi quán cà phê đó he, gòi xíu nữa em chạy qua liền"
Pháp Kiều tắt điện thoại, cậu không hiểu có chuyện gì mà An trở lên thành phố nhưng lại không về nhà như vậy, chắc là có chuyện gì nghiêm trọng lắm rồi đây
"Chời ơi lâu quá hỏng gặp, mấy nay anh khỏe hong? Ở nhà chồng có cực khổ gì hong mà thấy anh hỏng có tươi tắn miếng nào hết dị?"
"Tươi tắn hỏng nổi luôn nè em ơi"
"Gồi xao, hẹn em ga đây có chiện gì? Ha anh bị chồng đánh phải hông? Trời ơi cái thằng cha đó dám đánh anh hả, từ đầu thấy cái mặt chả đẹp trai là em nghi gồi, được cái mã đẹp thôi chứ cái tính thì hung dữ he, dám ăn hiếp anh iu của Pháp Kiều này hả? Tới số dí em chiến này gồi"
"Kiều ơi Kiều tao lạy mày, mày làm họa sĩ được rồi đó, ổng có đánh tao miếng nào đâu mà mày đòi xử ổng"
"Ủa hỏng có hả? Xin lỗi nghe, thấy anh gầu quá em tưởng anh bị ăn hiếp"
"Hong có, anh Hiếu thương anh lắm, hỏng có ăn hiếp gì anh hết trơn á"
"Chứ anh có chiện gì mà anh suy nghĩ dữ dị?"
"Mấy bữa trước anh gặp lại anh Tài, ảnh xuống tới tận dưới quê ảnh kiếm anh á"
"Tài nào? Cha Tài người yêu cũ anh á hả? Trời trời đi đâu biệt tăm biệt tích đùng cái xuất hiện chấn động dị, gồi xao nữa? Ê, đừng có nói dí em là anh dí chả nối lợi tình xưa nghe?"
"Hong có... anh hong có nối lại cái gì hết á"
"Ừa dị thì được, mà chả kiếm anh chi dị?"
"Ảnh muốn quay lại với anh, nhưng mà anh từ chối rồi, xong rồi ảnh nói là ảnh sẽ đi nước ngoài định cư luôn, ảnh hong về đây nữa, trước khi đi ảnh muốn anh lên đây gặp ảnh lần cuối, ảnh nói là ảnh trả mấy cái quà kỷ niệm lúc hai đứa yêu nhau cho anh, anh thấy cũng tội nghiệp ảnh quá nên anh mới đồng ý"
"Trời ơi ông cố ơi, sao anh khờ dữ dị, anh tội nghiệp thằng chả làm cái gì? Anh không nhớ lúc đó chả bỏ anh, làm anh khóc lên khóc xuống vì chả hả? Với lại quá khứ rồi thì anh kệ cha nó đi, tự nhiên cái thấy người ta tội nghiệp rồi đồng ý gặp lại, chi dị trời?"
"Tại anh muốn nói lời chia tay rõ ràng, anh muốn dứt khoát với anh Tài để hai đứa hong còn luyến lưu gì nhau nữa, như vậy anh mới nhẹ lòng mà toàn tâm toàn ý yêu anh Hiếu"
"Anh đúng rắc rối luôn á An, em thiệt hỏng biết khuyên anh sao nữa"
"Thì giờ anh rối quá anh mới kiếm em tâm sự mà em còn la anh nữa"
"Thôi đi cha, ai dám la anh, mà chuyện anh đi gặp cha Tài anh có nói cho anh Hiếu biết hong?"
Nhận được cái lắc đầu từ An, Pháp Kiều lập tức thở dài
"Gồi sao mà giấu? Anh nói sao mà ảnh cho anh lên đây dạ?"
"Anh nói mẹ anh bị bệnh, anh muốn về thăm mẹ liền"
"Chời ơi cha gan quá he, dám lấy mẹ ga làm lý do để đi gặp trai, hết nói cha gồi he"
"Kiều ơi cái mỏ của mày nhỏ nhỏ lại xíu coi"
"Gồi gồi xin lỗi đi, dị là anh quyết định gặp lại ông Tài hả? Chừng nào anh đi?"
"Anh định tối nay"
"Mắc gì tối? Anh có biết là buổi tối nó nguy hiểm hơn buổi sáng hong?"
"Thì chiều nay được chưa, mệt mày quá"
"Em cũng hong biết nói anh sao, thôi thì anh thấy làm sao đúng thì anh làm, nhưng mà em mong là anh đừng có bất kỳ cảm tình nào với ông Tài nữa, hồi trước em cũng có nói gồi đó, hiện tại với tương lai của anh là anh Hiếu, ông Tài là quá khứ ời, có gặp lại thì coi nhau là bạn bè thôi, nói chuyện hai ba câu gồi chia tay rõ ràng, xong là xong, hiểu hông?"
"Vụ anh Tài anh tự biết tính làm sao cho ổn mà, anh tâm sự với em cho khuây khỏa vậy thôi, anh hẹn em ra chơi với anh xíu tại lâu hông nghe cái mỏ em nói chuyện anh cũng nhớ quá chừng"
"Dị đó he, ừa làm sao làm cho khéo đi à, chứ để mọi chuyện tùm lum ga chồng anh hiểu lầm thì hết cứu luôn"
"Nữa đó cái mỏ của mày nha, chưa gì đã nói chuyện hổng hên rồi"
"Thì cho xin lỗi đi, lâu ời mình hỏng đi chơi, hay mình đi đâu đó chơi xíu đi he, bữa nay để em bao anh iu của em một bữa nha"
"Trời ơi nhỏ này nay sộp dữ dị? Sợ gì mà hổng chơi?"
An trở về thành phố như cá gặp nước, nó cùng Pháp Kiều đi đến những nơi ngày xưa tụi nó từng đi qua để ôn lại kỷ niệm, đúng là sau khi kết hôn nó thay đổi rất nhiều, những nơi náo nhiệt nhất nó đã từng chơi ở đó thâu đêm suốt sáng như quán bar quen thuộc, bây giờ nó lại thấy quá ồn ào, chưa đầy 30 phút là nó đã thấy chóng mặt, ù tai vì những tiếng nhạc chát chúa, nó cũng không hiểu tại sao ngày xưa mình lại có thể ở trong đây cả ngày như vậy được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com