2. Lỡ lời, phát hiện
Từ sau ngày hôm ấy chẳng hiểu vì sao mà cái căn nhà cả bọn đã hùn tiền vào mua với mục đích để tụ lại làm nhạc cùng nhau giờ đây lại trở thành nơi để quay về của cả 4 người. Thật ra từ đầu chỉ có mỗi Bảo Khang với Thành An ở đây mà thôi, nhưng rồi Minh Hiếu dọn vào đây ở tạm một tháng để tiện cho việc di chuyển cho công việc, Phúc Hậu sau khi nghe việc cả 3 thằng bạn mình đều sống ở nhà chung liền hứng khởi dọn vào ngay trong đêm, với lý do là để cho vui mà thôi.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc Thành An ngày càng trở nên bất an nhiều hơn, nó lo sợ rằng bản thân sẽ bị lộ việc nó cố gắng tự tử với Hiếu, với cả Hậu nữa, dù cho là giữa cái nóng oi bức của mùa hè Sài Gòn, An cũng chẳng dám mặc áo tay ngắn lấy một ngày, dù cho là lúc đi ngủ, hay lúc đi ra khỏi nhà. Dần dà cả những khi thấy Bảo Khang đứng nói chuyện riêng với Minh Hiếu cả cơ thể nó liền trở nên căng thẳng, nó sợ Khang vạ miệng, sợ Khang vô tình để lộ cho những thành viên khác biết.
"Mày có thấy mệt không An? Sao cứ phải giấu Hiếu vậy?" Bảo Khang khui lon bia ra, vừa rót vừa nhìn sang đứa nhỏ cứ mãi chăm chăm vào điện thoại kia.
"Tao có lý do riêng của tao mà, dù gì thì tao cũng có muốn tự sát nữa đâu, đợi đến khi vết thương ở đây lành thì mọi chuyện bình thường lại thôi." Thành An đưa cổ tay chứa đầy vết xước ra trước mặt Khang. "Nhìn nè he, cũng đỡ rồi chứ bộ."
Bảo Khang chẳng nói gì, cậu ta nhăn mặt nhìn vết thương vẫn còn ửng đỏ đang từ từ lành lại trên tay Thành An.
"Nay trời mát ghê"
"Do lúc nãy vừa mưa xong mà" Khang đẩy ly bia về phía nó "Nay ngồi chơi trên đây tí đi, lâu lắm rồi mới được rảnh rang như vậy."
"Chứ mày mấy nay ngoài bận đi chơi với bạn thì cũng có bận gì nữa đâu"
"Mày láo quá An ơi, uổng công anh lo cho mày"
Thành An liếc xéo qua Khang, nó chẳng buồn đôi co với con người trước mặt nữa, cầm ly bia lên cụng với Khang rồi uống một phát nửa ly.
"Hiếu đi quay phim nữa rồi hả?"
"Không có, nó qua Văn Lang diễn, chắc khuya nay nó mới về."
"Ò..."
Thành An chẳng buồn nói nữa, nó cụp mắt xuống xoay xoay ly bia của bản thân, trông An giờ đây suy tư đến lạ, cơn gió man mát mang theo mùi hương của thiên nhiên làm nó cảm thấy thật thoải mái, say mê chun mũi lên mà hít lấy hít để.
"Làm miếng nhạc nhé?"
"Dạ..."
.
.
.
.
.
.
.
Thành An mở to mắt nhìn vào Bảo Khang, trong lòng nó giờ đây tràn ngập sự tức giận, nó tin Khang, nó đã nghĩ rằng Khang sẽ giữ bí mật cho nó, rồi giờ đây Phạm Bảo Khang kéo nó vào phòng và bảo rằng, Minh Hiếu đã biết hết mọi chuyện rồi?
Nó nắm chặt bàn tay lại, để móng tay ghim vào da thịt của chính mình, An cố gắng giữ cho bản thân phải thật bình tĩnh, lại lần nữa căn bệnh phát tác, cơ thể nó trở nên khó chịu dữ dội, nỗi sợ hãi nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ não bộ nó, ruột gan nó cồn cào, tầm nhìn trước mắt trở nên mờ nhạt.
Thật buồn nôn.
Cảm giác giống như vừa bị phản bội vậy, Thành An đã tin tưởng Bảo Khang...
"Anh xin lỗi... nhưng thằng Hiếu vốn nó đã đoán ra ngay khi nhìn thấy những viên thuốc của An rồi" Khang cố gắng dịu giọng xuống, cậu nhìn đứa nhỏ đang run rẩy trước mặt trong lòng đầy tự trách.
Gương mặt An trắng bệt, cả cơ thể nó lạnh ngắt, tất cả các cơ quan trên cơ thể nó dường như tê liệt, nó chẳng kiểm soát được bản thân nữa rồi...
Đặng Thành An đấm Phạm Bảo Khang.
"Mày là đồ thất hứa! Tao đã ti-"
An như phát điên, nó lớn tiếng với Khang, người anh lớn hơn nó 2 tuổi nhưng khi chưa kịp nói hết câu thì cách cửa phòng bất chợt mở ra. Con ngươi Thành An co rút mãnh liệt, nó nhìn sang Khang đang đứng đối diện, rồi lại nhìn sang người đang đứng ngay cửa.
Là Minh Hiếu.
Nhìn ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ của Minh Hiếu, An lại càng sợ hãi hơn, nó vô thức lùi về sau vài bước, cố gắng bám víu lấy Khang như chiếc phao cứu sinh.
"Hiếu..."
Minh Hiếu tiến tới gần, anh không chần chừ mà nắm lấy tay Thành An đưa lên cao, cánh tay áo cũng theo đó mà tuột xuống để lộ ra những vết sẹo còn đang ửng đỏ. Hiếu hít lấy một ngụm khí lạnh rồi nhìn xuống Thành An đang cúi gằm mặt xuống đất.
"Đừng kéo nó mạnh như vậy" Khang cố gắng kiềm chế Minh Hiếu lại.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy vết thương chói mắt trên làn da trắng muốt của An, Minh Hiếu từ trạng thái giận dữ sang buồn bã, đau xót, lực nắm tay cũng theo đó mà nhẹ đi một chút.
Ánh mắt Hiếu tràn ngập sự thất vọng, anh cũng buông tay em nhỏ xuống, trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng.
"Với An... tao không đáng tin đến thế à?"
Thà rằng Hiếu tức giận với An đi, thà rằng Hiếu chửi rủa vì nó làm chuyện ngu ngốc đi, có lẽ nó sẽ cảm thấy đỡ tội lỗi hơn lúc này, nó không muốn gào lên rằng mọi chuyện là vì Hiếu, nó không thể nói ra điều vô ơn như thế được.
Minh Hiếu nhìn sang Khang rồi ra hiệu cho bạn mình rời đi, Bảo Khang do dự một lúc, cậu ta lúng túng nhìn sang An đang đứng kế mình, rồi lại nhìn lên Hiếu. Khẽ thở dài một cái, Khang vỗ vai cả hai rồi rời đi, lúc ra khỏi cửa còn tiện thể kéo luôn Phúc Hậu sang chỗ khác. Cú đấm mà Thành An dành tặng cho Khang lúc nãy vẫn cứ nhức nhối liên hồi, cậu ta chẳng thể biết được là bản thân có đang làm đúng không nữa.
Căn phòng mất đi một người liền khiến không khí trở nên lạnh lẽo hơn, Thành An vẫn kiên trì nhìn xuống đôi chân trần của mình, sự căng thẳng đến bức người khiến An chỉ muốn bỏ chạy ngay lúc này thôi, nhưng nó biết rõ, Hiếu sẽ chẳng tha cho nó đâu.
"Tao... An không muốn sống nữa"
Chỉ trong phút chốc trái tim Hiếu như co lại.
"Nhưng An có làm thì cũng chẳng liên quan đến Hiếu!"
Nó không có ý như vậy... Đặng Thành An không muốn to tiếng với Trần Minh Hiếu...
Lúc này đây nó cảm giác như bản thân là cục nợ vô dụng nhất quả đất vậy... nó đem đến sự phiền hà cho gia đình nó, cho anh em của nó, cho GERDNANG, cho Hiếu...
Số người mong An chết đi bên ngoài kia nhiều đến mức đếm không xuể cơ mà?
"Cũng chẳng ít người làm như em! Em đâu phải là người duy nhất trở nên như vậy đâu? Hơn nữa em cũng đã chết đâu?! Đặng Thành An vẫn còn đứng đây cơ mà?! An còn sống! Hiếu có cần phải phản ứng quá lố như vậy không? Sự quan tâm này em vốn chẳng cần! Cuộc sống của em thì liên quan gì đến Hiếu?!" Nó ngước mắt lên, ngay khi chạm tới ánh mắt của Hiếu, Thành An cảm giác như thế giới của nó dần sụp đổ vậy. "Vậy nên... đừng nhìn An với ánh mắt như là người bị tổn thương là Hiếu như vậy"
Minh Hiếu khẽ cắn môi mình đến mức bật máu.
"Vậy bây giờ An muốn sao?! Em muốn anh phải đợi đến khi em chết đi! Anh mới được phép quan tâm đúng không?!"
Hiếu lớn tiếng, cảm xúc bên trong Thành An như được đẩy lên đến đỉnh điểm, trái tim nó run rẩy, lý trí liên tục khuyên nó phải dừng lại, nó cần phải im mồm lại.
Nó sợ hãi Minh Hiếu, cũng sợ hãi chính bản thân mình.
Nhưng... giá như nó có thể tỉnh táo mà nghe những gì lý trí bản thân nói.
Toàn bộ cảm xúc tiêu cực tích tụ mấy ngày nay trong người Thành An như bộc phát ra bên ngoài. Nổ tung.
Sự phẫn nộ in sâu vào từng con chữ mà An nói ra, gay gắt và khó chịu.
Thành An hiểu, hiểu rất rõ, Minh Hiếu, nhóm trưởng của nó vốn chẳng cần phải chịu trách nhiệm cho mớ cảm xúc hỗn độn bên trong người nó ngay lúc này.
Đặng Thành An yêu nhóm trưởng của nó, rất yêu, nhưng cũng đồng thời vô cùng ghét Trần Minh Hiếu, giữa 2 cảm xúc ấy đâu đó lại có cả sự ngưỡng mộ và tôn sùng, những cảm xúc dường như chẳng hề liên quan đến nhau giờ đây lại đồng thời xuất hiện cùng một lúc trong trái tim nhỏ nhắn của nó.
Khiến nó chỉ muốn chết quách đi cho nhẹ lòng mà thôi.
.
.
_Suny_
***Toàn bộ đều là sản phẩm của trí tưởng tượng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com