64. Mơ màng
"An! Vào bên trong thôi, mặt trời sắp lặn rồi" Bảo Khang đứng trên bờ, cậu hắng giọng hướng về phía Thành An đang mãi đu trên lưng Hiếu Đinh la to. Nhưng dường như tiếng gió quá mạnh át mất đi tiếng kêu của Khang, An vẫn vô tư đeo bám từ Hiếu Đinh rồi sang đến Thể Lân, sau đó nó chuyển thế rồi nhấn nước Phúc Hậu.
Bảo Khang đứng trên bờ, khẽ khoanh tay trước ngực, vừa cười vừa lắc đầu khi thấy Thành An vui vẻ nhảy từ người này sang người khác, nô đùa hồn nhiên với Hiếu, Lân, và Phúc Hậu như chẳng hề có bất kỳ mối bận tâm nào. Nhìn nụ cười rạng rỡ của An, ánh mắt Khang thoáng nét buồn mà chẳng ai nhận ra.
Một cơn gió biển lạnh lẽo thổi qua, khiến cậu khẽ rùng mình, nhưng Khang vẫn đứng yên, đôi mắt không rời khỏi An. Hình ảnh An đắm mình trong niềm vui bình dị ấy vừa khiến cậu ấm lòng, vừa làm trái tim cậu nhói lên.
Khang biết rõ, dù chẳng ai nói gì, chỉ cần nhìn vào ánh mắt và cử chỉ của An và Hiếu sáng nay, cũng đủ để hiểu mọi chuyện đã thay đổi. Có gì đó trong cách họ nhìn nhau—một sự thân thuộc mới mẻ, những cái chạm khẽ không cố ý nhưng đầy tình ý—tất cả đều rõ ràng.
Không một ai trong đám bọn nó, quan sát Minh Hiếu cùng Thành An, rõ hơn Bảo Khang cả.
Cậu muốn chúc mừng cho Hiếu - người bạn thân của mình - vì đã có thể đường đường chính chính đứng cạnh đứa nhỏ mà bọn họ cùng yêu. Nhưng tận sau trong lòng, nơi mà những hy vọng âm thầm và những nỗi niềm không nói thành lời vẫn lấp đầy, một nỗi buồn dâng lên như thủy triều kéo dài. Cậu biết mình chẳng thể trách ai. Tình cảm cậu dành cho An, từ đầu đến cuối, chỉ là một cuộc độc thoại không hồi đáp, một tình yêu lặng thầm mà cậu chưa từng đòi hỏi.
Và dù biết mình chẳng có cơ hội, cậu vẫn không thể ngăn nổi cái nhói đau nhẹ nhàng nhưng dai dẳng khi nhìn An tay trong tay với người khác.
Khang hít một hơi sâu, để mùi mặn của biển len vào từng hơi thở, cuối đi những suy nghĩ chẳng giống 'Phạm Bảo Khang' chút nào đi. Hắng giọng một lần nữa, Khang lại hướng về phía những con người ham chơi ngoài kia gọi to thêm một lần nữa.
"Ê!! Chơi đủ rồi đó, mau vào đi, trời sắp tối rồi!" Khang gọi lớn. Những người bạn ngoài kia dừng lại, ánh mắt họ đều hướng về phía Khang, tiếng cười đùa của An vang lên rõ ràng trong gió, rồi cả nhóm bắt đầu lội dần về phía bờ, tiếng nước reo vang khi họ rời biển.
"Thằng Hiếu đâu?" Hậu hỏi, cậu nghiêng đầu vài cái để đẩy hết nước trong tai ra.
"Nó đang chuẩn bị đồ ăn trong nhà á, bây vào tắm rửa đồ gì đi rồi ăn" Khang đánh mắt sang Thành An cùng với Thế Lân đang ngồi chồm hổm dưới đất, "Làm gì vậy, đứng dậy rồi đi vào trong thay đồ đi 2 đứa"
Thành An nghe vậy, quay đầu lại nhìn Khang với ánh mắt như sắp nhõng nhẽo, "Chưa muốn vào đâu, mọi người vào trong trước đi, tao với Lân ngồi ngoài nghịch mấy con cua nhỏ nhỏ tí."
Thế Lân cũng lắc đầu, tiếp lời, "Em cũng muốn ở ngoài này chốc nữa, mọi người cứ vào trước đi"
Khang do dự, tính nói chêm vào gì đó thì Hiếu Đinh đã cản lại, "Thôi, để 2 đứa nó chơi thêm tí nữa, mình vào trong trước"
"Ừ vậy cũng được"
Khi mọi người đã vào trong hết, An với Lân vẫn vui vẻ bắt nạt bé cua nhỏ mà bọn họ vừa tìm được, mãi tới khi Thế Lân đã chán, cậu mới đứng dậy duỗi người một cái rồi khều nhẹ đỉnh đầu của Thành An.
Thành An cảm nhận được cái khều nhẹ từ Lân, liền ngẩng đầu lên, "Sao á? Hong chơi nữa he?"
"Ừ, chán rồi, vào đi đừng để mấy ảnh đợi"
An gật đầu, khi đứng dậy nó khẽ nhăn mặt khi cảm nhận được cơn đau dưới lòng bàn chân, nó khom người ngửa bàn chân lên kiểm tra.
Lân nhìn thấy biểu cảm của An, khẽ nhíu mày. "Sao vậy? Đạp trúng gì rồi hả?"
"Ừ... vỏ ốc vỡ"
"Thấy chưa, nãy anh Khang kêu mang dép mày cứ cãi" Thở dài, Lân cúi đầu nhìn vào vết thương trên chân An, "Đứng yên đi, để tao chạy vào trong lấy dép cho"
"Hong ấy bạn Lân cõng tui đii"
"Không, mày nặng như heo vậy"
"Ê?!"
Thế Lẫn chẳng thèm trả lời nữa, dặn dò An đứng yên rồi xoay người đi nhanh về phía căn villa, để lại Thành An ngẩng ngơ chẳng biết nên làm gì.
Nó nghiêng ngả một lúc rồi lại dùng chân đá đá lớp cát ẩm kia.
"An? An đúng không?"
Nghe có người gọi tên mình, An ngẩng đầu lên, mắt nó mở to đầy kinh ngạc khi lại gặp người không ngờ sẽ gặp nhất ở đây, "Vinh? Công Vinh?"
Công Vinh đứng đó, một tay xoa nhẹ đầu, nở nụ cười bất ngờ khi nhìn thấy Thành An. "Chắc là An rồi, đúng không?" Hắn ta nói, giọng pha chút ngạc nhiên, như thể không thể tin vào mắt mình.
"Ừ má, đúng rồi, vãi, sao mày ở đây?"
Công Vinh cười hề hề, chẳng thèm trả lời liền, hắn đi tiến lại gần đế chỗ An, đặt tay lên vai nó, mạnh bạo vỗ xuống vài cái đầy xuồng xã, "Đi chơi chứ gì cha, tao ở cái nhà nghỉ khúc bên kia kìa"
"Ê nó xa lắm á"
"Ừ, đi dạo dọc dọc bờ xem có gì đẹp không thôi," Nói rồi Vinh chỉ sang mỏm đá cách chỗ cả 2 đang đứng tầm 1 cây, "Tao thấy cái đó đằng xa, tính tới xem thử"
"Mày đi một mình hả?"
"Không, đi với bạn." Vinh nheo mắt nhìn An một lượt, "Có show diễn ở đây hả ba? Mà khu villa đỉnh vãi nha, không hổ danh mà."
"Ừ, mà có ngày hôm qua thôi, sau đó tao ở lại chơi chung với mọi người."
An hơi khó chịu trước ánh mắt soi xét của người đồng đội cũ, việc vừa gặp Giản Đơn ngày hôm qua, nay lại gặp đến Công Vinh, nó cảm thấy mọi chuyện chẳng bình thường cho lắm.
Nhìn bàn tay vẫn đang đặt trên vai bản thân nãy giờ, An phân vân không biết có nên né đi hay không. Rồi bỗng nhiên nó cảm thấy mọi chuyện dường như mơ hồ đi, hai mắt đờ đẫn như mất hồn.
"An?"
"Hử" Cảm giác mơ hồ ngày càng rõ rệt trong đầu Thành An, khiến nó cảm thấy mọi thứ xung quanh như đang trôi đi mơ màng, không có sự rõ ràng như bình thường.
Hắn khẽ nhếch môi, nhấc tay mình ra khỏi vai Thành An, "Giờ đi chơi không? Tao mời"
"Nghe cũng được..." Đôi mắt của nó thoáng chốc như lạc vào một không gian khác, mọi âm thanh xung quanh dường như đã mờ dần.
Công Vinh cười khẩy, trong lòng có chút hài lòng khi thấy phản ứng của An. Hắn ta biết rằng mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch, khiến Thành An trở nên dễ bị chi phối mà không hay biết.
Cảm giác không rõ ràng tiếp tục bao phủ Thành An, như thể nó đang đi trong một giấc mơ không có điểm dừng. Mọi thứ xung quanh nó dường như trở nên mờ nhạt, ánh sáng không còn sắc nét, tiếng sóng vỗ cũng chỉ còn như âm thanh xa xăm. Đôi chân của nó bước đi một cách tự động, không có sự phản kháng, như thể bị dẫn dắt bởi một thế lực vô hình.
Công Vinh nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt và hành động của An, và hắn ta càng cảm thấy tự tin hơn. Hắn cứ lặng lẽ kéo An đi về phía xa, rời khỏi khu vực villa, tiến về phía có những người bạn của hắn.
Khi họ tiến xa hơn, ánh sáng mặt trời đã dần lịm đi, bầu không khí bắt đầu có chút ảm đạm. Công Vinh quay lại nhìn Thành An một lần nữa, trong ánh mắt hắn ta có sự hài lòng, như thể đã hoàn thành xong một phần trong kế hoạch của mình.
.
_Suny_
***Tất cả đều là sản phẩm của trí tưởng tượng
**Scopolamine, hay còn gọi là "thuốc ma quái," thường được cướp sử dụng để cướp của của nạn nhận, khi bị dính tác dụng của thuốc, nạn nhân mất trí nhớ tạm thời và dễ làm theo yêu cầu của người điều khiển.
*Dưới tác động của Scopolamine, Thành An sẽ cảm thấy như thể mọi thứ đang trôi qua một cách mơ hồ và không thể kiểm soát. Mọi quyết định của nó lúc này có thể bị chi phối hoàn toàn mà không thể nhận ra sự thay đổi trong suy nghĩ hay cảm xúc của bản thân. Nó dễ dàng bị dẫn dắt mà không thể chống cự lại, như trong tình huống hiện tại với Công Vinh.
[Đây là một loại thuốc có thật, thường được dùng dưới dạng tẩm vào đổ vật, hoặc đụng vào người nạn nhân, thậm chí là để pha vào ly nước với mục đích chuốc thuốc, người sau khi sực tỉnh sẽ chẳng thể nhớ được bản thân vừa làm gì, nguy hiểm hơn là dù cho có bị dính thuốc vẫn sẽ duy trì trạng thái trông như đang tỉnh táo, chứ không phải sẽ ngất lịm đi giống như những loại thuốc khá. Nên là lên thông tin cho mấy mom cẩn thận nhé]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com