chương 01
tôi đang đứng ngay đường quốc lộ trông nam trông bắc một hồi để đợi xe lên thành phố, đây là sự lựa chọn cuối cùng của tôi sau hơn một tuần phân vân nên chọn hà nội hay thành phố hồ chí minh. cuối cùng, tôi quyết định chọn xuất phát thành phố hồ chí minh để học đại học.
bởi hà nội là nơi tôi đã đến một lần, tôi cũng có nhiều ký ức "không mấy thú vị" gì với nó, thí dụ như tôi đã bị con chó ở nhà cô hoa - họ hàng với gia đình tôi - đớp một nhát vào chân làm cho má tôi hoảng hốt xách tôi đi tiêm phòng dại ngay lập tức.
cái ngày tôi lên đường, má tôi đã nhét rất nhiều bánh trái, thuốc men các thứ vào túi tôi. dĩ nhiên, không quên dúi cả tiền, tôi cũng chẳng biết là bao nhiêu nhưng trông nó cũng nhiều rồi lại dặn dò tôi đủ kiểu.
ba tôi thì chỉ nói với tôi một câu, chẳng khuyên nhiều như má tôi, đúng chất đàn ông của gia đình "lên ráng mà học hành tử tế, đừng có mà ăn rồi báo nha con"
bây giờ, khi đang ngồi trên xe dường như tôi lại không có buồn chút nào. có lẽ là cảm giác hồi hộp và háo hức khi chuẩn bị đến một nơi xa lạ, hấp dẫn phía trước. ba má tôi cũng đã khuất dần sau làn sương mờ, lúc đó tôi mới biết mình không muốn xa nhà.
từ quê tôi lên thành phố hồ chí mình thì không xa lắm, xe chạy hơn một ngày mới đến nơi. khi xuống xe tôi vẫn ngủ gà ngủ gật, nhưng lại chợt tỉnh khi thấy bến xe đông nghịt người. quán xá chen chúc cả một dãy dài, khắp nơi đều là người.
tôi mò tay vào túi lấy một tờ giấy có viết địa chỉ nhà dì dượng. tôi vừa đi vừa hỏi mọi người, sau hơn một tiếng thì tôi đã tìm được nhà dì dượng. một căn nhà khá rộng, là nhà mặt đường và gần giống những ngôi nhà to lớn lộng lẫy gần đó.
sau khi nhìn kỹ số nhà rồi lại nhìn vào tờ giấy viết địa chỉ tôi mới rụt rè bấm chuông. một hồi sau mới thấy có người ra, là một người phụ nữ đứng tuổi nhưng trông nhỏ tuổi hơn má tôi.
"cháu tìm ai?" người phụ nữ ấy hỏi.
"dạ cháu tìm dì nga..." tôi trả lời.
"cháu có phải hiếu không?"
"dạ?" tôi trố mắt nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, có vẻ đây chính là dì nga.
"má cháu có điện cho dì bảo cháu sắp vào. chà, cháu lớn nhanh quá. càng lớn càng thấy đẹp trai, cao ráo"
tôi cười ngại khi được dì khen ngợi, nói không ngoa nhưng hàng xóm, họ hàng ai gặp tôi cũng khen tôi cao ráo, sáng sủa, đẹp trai, điều đó làm tôi tự hào vô cùng.
"cháu đi đường xa chắc mệt rồi, vào trong nhà tắm rửa rồi nghỉ ngơi nha" dì nga vỗ vai tôi.
"mà dượng đâu rồi dì?" tôi hỏi, lúc đó tôi sực nhớ là không thấy dượng đâu cả.
"dượng đi làm rồi, tối mới về cơ"
phòng tắm nhà dì trông cũng thật hiện đại, đó là phòng tắm đứng. tôi bật nước, nước từ vòi hoa sen chạy xuống làm tôi sảng khoái sau hơn một ngày nằm lì trên xe.
tắm xong, dì dẫn tôi lên lầu để nhận phòng.
đó là một căn phòng trắng tinh, khá rộng rãi thoáng máy, sàn lát gạch giả gỗ, có một chiếc giường đơn nằm giữa căn phòng và gần đó có một chiếc tủ gỗ để treo đồ. có cả cửa sổ nhìn hướng ra ngoài đường lớn.
"nếu thấy nóng cháu có thể bật điều hòa nhé" dì tôi dặn.
"vâng"
đảo mắt một hồi tôi mới để ý thấy có cả bàn học, một chiếc bàn màu đen có cả đèn. vừa nhìn nó, tôi đã có hứng mà học ngay.
dì tôi dặn dò, hướng dẫn tôi một hồi rồi tôi bắt đầu lôi đồ đạc ra sắp xếp. quần áo, sách vở, bánh trái. tôi liền xếp quần áo vào trong tủ, sách vở để gọn trên bàn, còn bánh trái má tôi đưa thì tôi trao cho dì.
dượng tôi thế mà lại làm giám đốc ở cái công ty gì gì đó tôi cũng chẳng nhớ nổi tên. cách nhà năm cây số, mỗi sáng bình thường thì dượng tôi hay đánh xe đến công ty.
tính tình dì dượng tôi đều cởi mở và thân thiện, đặc biệt vô cùng tâm lý. điều đó làm tôi yên tâm và đỡ ngại hơn khi ở nhà dì dượng, tôi hơi ít nói và trầm tính.
"cháu là hiếu đấy hả? chu choa, cao ráo đẹp trai quá hen" dượng tôi buổi tối sau khi đi làm về vào nhà thì thấy tôi ngồi đọc sách ở phòng khách.
"dạ vâng" tôi đáp.
ăn cơm tối xong, dượng tôi lấy chiếc xe sh chở tôi đi quanh khắp thành phố để tham quan một vòng. rồi dượng lại ghé vào một tiệm gần đó mua cho tôi vài cái kem.
chạy hết phố, dượng tôi chở tôi về.
dì dượng tôi có một đứa con là mai, con bé đang học lớp chín chuẩn bị lên lớp mười. nó rất mạnh dạn và tài lanh, làm tôi đôi khi cũng phải e dè.
hôm tôi vào, mai đi chơi bên nhà hàng xóm. gần tối mới về nhà nên dì tôi giới thiệu tôi với nó. trông con bé hơi lạ, nó nhìn tôi không chớp mắt.
"đây là anh hiếu con dì hạnh mới vô nhé mai"
"vâng, em là mai. anh đẹp trai quá" mắt con bé sáng rực.
"à...chào em"
"tự trọng đi mai" dì tôi nói với con bé.
tôi chỉ cười trừ rồi lại gãi gãi đầu, con bé trông phụng phịu mà nhìn mẹ nó rồi lại nhìn tôi. tuy nhiên, tôi vẫn mỉm cười với nó, ra vẻ là một người anh.
buổi tối, sau khi đi lượn với dượng về, tôi xếp lại mấy cuốn sách thì tôi nghe thấy tiếng mai ngoài cửa phòng.
"anh hiếu!" nó kêu.
"à hả?"
"anh có người yêu chưa?"
"anh...chưa"
"vậy mai anh mua cho em một cây kem nha?" nó nói.
nó nhìn tôi, nó hỏi cũng lạ. chuyện tôi có người yêu hay không với việc mua kem thì liên quan gì đến nhau? nhưng nghĩ bụng là vậy, tôi vẫn gật đầu đồng ý, nó khoái lắm.
đến buổi trưa hôm sau, tôi thấy mai chạy sang nhà bên cạnh chơi. cửa sổ phòng tôi có thể nhìn sang nhà hàng xóm bên cạnh, và lầu hai thì không quá cao nên tôi có thể nhìn thấy mọi thứ.
vừa ngó đầu ra ngoài tôi liếc ngang liếc dọc. ngồi cạnh mai là một chị tóc dài, trông lớn hơn tôi và một anh trai trông cũng lớn hơn tôi dù tôi chẳng trông rõ mặt, tại tôi bị cận và ít khi đeo kính, bây giờ tôi đang đeo lens. ba người đang nói chuyện với nhau, tôi cũng chẳng nghe được gì.
thình lình, anh trai kia ngước mặt nhìn lên và bắt gặp tôi. làm sao mà trực giác nhạy thật, tôi đỏ mặt chưa kịp rút đầu thì anh ấy cười với tôi. tim tôi đập thon thót, rồi anh lại quay mặt xuống. tôi còn chưa kịp cười đáp lại, đành mím môi quay trở lại bàn học.
lát sau, mai chạy như bay từ đó về, tôi ra dò hỏi nó về thông tin mấy người kia.
"nè em, cái chị ngồi bên cạnh em là ai vậy?"
"à, chị ấy là lan con nhà bác tư"
"chị ấy là con đầu à?" tôi hỏi.
"vâng"
"thế kế chị lan là ai?"
"anh muốn hỏi tên anh dương thì hỏi đi, vòng vòng mãi"
bị nói trúng tim đen, tôi đành cười trừ. ra là anh đó tên dương, tên đẹp hen.
qua mai, tôi mới biết gia đình bác tư có một người con gái và một người con trai. anh dương hai mươi hai tuổi, làm việc ở công ty nào đó. chị lan, hơn anh dương hai tuổi cũng làm công ty.
nói chung, gia đình bác tư sống tương đối khá giả. bác tư gái thì ở nhà nội trợ, chồng thì làm cái gì đó tôi không biết. nhưng nhà cũng có ô tô riêng, hôm bữa tôi mới thấy.
khiếp đùa, giờ tôi lên đây mới thấy ai cũng đi làm công ty.
nhưng từ khi gặp anh dương, đầu óc tôi sáng sủa được một chút.
.
má, con hiếu nè. con đang ở nhà dì nga, nhà dì đẹp với bự lắm. dì dượng cũng tốt với tâm lý cực, mà con kể má nghe cái này nè. con mới thấy có cái anh dương con bác tư cạnh nhà dì ấy, ảnh đẹp trai lắm luôn má, đẹp cực kỳ luôn ấy. ba má ở dưới cứ yên tâm đi nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com