12. Dưới cơn mưa
Những giọt mưa đang lất phất rơi xuống rồi từ từ chầm chậm hóa thành cơn mưa rào nặng hạt. Cơn mưa đầu tiên của Sài Gòn, sau những tháng ngày oi bức cuối cùng trời cũng mưa, khiến người người nhà nhà đều reo mừng khi biết được sắp thoát khỏi cái thời tiết khô khan nóng nực. Riêng một người thì tâm trạng không vui mấy.
Ngô Kiến Huy, một mình anh đứng trước cửa cửa hàng tiện lợi nhìn khung cảnh trước mặt, ánh đèn neon rực rỡ của cửa hàng cũng chẳng đọ nổi với bầu trời đen kịt đang mưa không ngớt kia. Lòng anh không khỏi chán nản mà thở dài một tiếng.
Mưa gì đâu giờ này không biết.
Ấy ấy đừng hiểu lầm anh ghét mưa. Anh thích mưa lắm. Tưởng tượng bên tai là một bản nhạc tình ca đang phát, tay cầm một tách cà phê nóng thơm lừng, dưới chân là những bé mèo đang không ngừng nũng nịu, anh sẽ nhấm nháp từng ngụm cà phê, đứng lặng lẽ ngắm nhìn thành phố hoa lệ dưới cơn mưa qua lớp cửa kính trong suốt. Cảm giác chill phải biết.
Và đó là mưa khi anh ở nhà chứ không phải là khi anh vừa bước chân chuẩn bị về thì lại mưa tầm tã như này.
Vốn nghĩ chỉ tạt qua mua một chút đồ sẽ không sao. Ai mà có dè anh vừa tính tiền xong thì trời liền mưa như trút nước. Trên tay chỉ cầm vài ba tờ tiền lẻ vừa được thối lại chẳng đủ để mua một cây dù hay áo mưa. Anh biết anh được mệnh danh ông hoàng xui xẻo, tay thối game show nhưng có ngờ ở ngoài đời độ may mắn của anh cũng chả khá khẩm hơn mấy đâu.
Nhìn đám mây xám xịt như tâm trạng của anh lúc này. Anh chỉ biết đứng chôn chân đây chờ tạnh bớt. Đã hơn 15 phút trôi qua nhưng mưa chẳng có dấu hiệu gì là dừng. Cứ như ông trời đang cố xả ra hết sau những ngày bị kẹt nước vậy.
Cơn gió lành lạnh thổi qua từng đợt khiến anh khẽ rùng mình. Đứng đây mãi thì lạnh teo mất, định quay bước để vô cửa tiệm ngồi đỡ. Thì tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn màn hình sáng bừng hai chữ "Bé Híu" anh liền trượt tay bấm nút nghe.
"Alo anh nghe nè bé."
"Anh bé đang ở đâu á? Em vừa về chỉ thấy mỗi giày của anh bé thôi vậy."
"Anh đang đứng đợi tạnh mưa ở cửa hàng tiện lợi gần nhà này."
"Vậy để em ra đón anh!"
"Ấy không cần..." Huy chưa kịp nói hết câu thì đầu dây bên kia đã cúp máy một cái rụp. Chậc lưỡi một tiếng, tên nhóc hấp tấp này, mưa gió còn đòi ra đường đưa đón chi không biết. Nhưng anh cũng chẳng gọi lại ngăn cậu thêm lần nào. Vì anh biết, người yêu nhỏ của anh cứng đầu lắm, nói không nghe đâu.
Anh ngồi bệt xuống bật thềm đợi cậu. Do mưa, con đường vốn đã hơi vắng nay cũng chẳng thấy bóng người nào. Ngồi ngắm trời ngắm đất, một lúc sau từ phía xa có một cậu trai mặc áo thun trắng quần cộc, chân mang dép, tay cầm dù, trông cực kì đơn giản đang hối hả chạy nhanh về phía anh, không còn mang dáng dấp gì của một rapper ngầu lòi trên sân khấu nữa.
Người yêu anh tới rồi.
"Anh bé!" Hiếu híp mắt chạy mau tới anh. Dù cậu đang đeo khẩu trang nhưng anh cũng có thể tưởng tượng được cái nụ cười sáng chói của cậu qua lớp vải ấy.
"Anh đứng đợi một chút rồi về, bé có cần đến đón anh đâu chứ." Huy vờ lên tiếng trách móc, nhưng lòng thì đang vui hơn hoa. Tay anh khẽ vuốt mái tóc của cậu lại cho ngay ngắn.
"Anh bé mua gì á?" Cậu nghiêng đầu hỏi anh. Mua gì thì để cậu lúc về tiện đường ghé mua là được, cần chi mà anh bé nhà cậu phải đi mua để rồi mắc mưa như này.
"Anh mua kem. 2 cây lận!" Huy giơ túi nhỏ lên trước mặt cậu, lắc lắc túi vang lên tiếng loạt xoạt. Vốn trời đang nóng, anh tính mua vài cây kem ăn giải nhiệt mà tự nhiên trời lại mưa, chắc về đem cất tủ lạnh vậy.
Lúc này anh mới phát hiện một vật được choàng ngay cổ cậu, không khỏi thắc mắc.
"Bé mang khăn ra đây làm gì?"
"Sợ anh bé đứng đợi dính mưa ướt, nên em đem khăn thủ sẵn nè."
Thấy em tinh tế chưa! Anh bé còn không mau khen em đi!
"Giỏi! Nhưng mà tiếc ghê, người anh khô queo hà."
Hiếu nhìn người anh không dính giọt nước mưa nào, dù không cần dùng tới khăn cậu mang nhưng cậu vẫn rất vui vẻ. Không dùng thì không dùng, chứ anh bé mà ướt rồi bị cảm thì cậu xót lắm.
Bỗng cậu nghĩ ra được gì đó, vội cởi khẩu trang bỏ vào túi, cất dù để dựa sang một bên. Hiếu tiến tới gần cơn mưa hơn một chút, hai tay đưa ra hứng từng giọt. Và hành động tiếp theo là cậu hất tất cả nước mưa vừa hứng được lên gương mặt mình, khiến Huy đang đứng khó hiểu nhìn cậu phải nhảy dựng lên, muốn xông tới gõ vào đầu cậu một cái.
"Em khùng hả?! Tự nhiên làm mặt mình ướt nhẹp vậy nè!!!"
Cậu không nói, chỉ cười. Tay cầm lấy bịch kem của anh, tay kia thì cầm lại dù. Tiến lại gần rồi đưa gương mặt dính đầy nước mưa trước mặt anh nũng nịu.
"Anh bé giúp em lau mặt đi. Tay em bận hết rồi."
Huy rốt cuộc cũng hiểu cậu làm trò gì. Không mạnh không nhẹ mà búng trán cậu. Bé bồ anh thích lãng mạn, thích đến mức có thể làm đủ trò anh không thể ngờ, đôi khi làm anh nghĩ là cậu ngốc thật.
Mà anh chắc cũng là một tên ngốc nên anh cũng yêu chết cái tính này của cậu.
"Khùng điên."
Mắng cậu như thế, nhưng tay anh vẫn cầm lấy chiếc khăn mà cẩn thận lau khô giúp cậu. Hiếu nhìn gương mặt nhăn nhó vờ như không tình nguyện của anh nhưng hành động lại quá đỗi dịu dàng. Một cơn sóng hạnh phúc cứ như đang bao lấy con tim cậu. Không nhịn được mà nhướn người hôn anh. Một nụ hôn chẳng bá đạo gì, chỉ là một cái hôn phớt nhưng lại đậm sắc tình. Ánh mặt cậu đầy ngọt ngào nhìn gương mặt anh đang dần ửng hồng.
Huy đang lèm bèm mắng cậu thì bất ngờ bị cậu hôn lấy. Trời đang se lạnh nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được gương mặt mình đang tỏa ra hơi ấm.
"Bé làm gì vậy? Lỡ ai thấy rồi sao?"
"Làm gì có ai?"
Hiếu nhướn nhướn vai, miệng còn hơi bĩu ra, trong mắt Huy nói không phải quá nhưng nhìn cậu láu cá cực.
Mưa như này thì làm gì có ai trên đường đâu chứ. Chỉ cis cậu nhân viên duy nhất trong cửa tiệm, mà cậu ta đang bận rộn kiểm kê hàng hóa nên cũng chẳng để ý hai người. Nay từ đầu cậu đã xác định là không có ai rồi nên cậu mới bạo gan mà hôn anh chứ.
Dù biết chẳng ai nhìn, nhưng Huy không khỏi đỏ mặt ngại ngùng. Anh già rồi, không đỡ nổi ba cái trò bất ngờ này của cậu đâu.
"Về nhà rồi muốn làm gì thì làm!"
Khóe môi cậu cong lên cực kì hài lòng. Là chính miệng anh bé nói cậu muốn làm gì thì làm đó nha. Bung dù chuẩn bị cùng anh về thì anh bỗng níu lấy tay cậu lại.
"Đưa đây."
"Đưa gì ạ?"
"Bịch kem của anh."
"Em cầm giúp-"
Chẳng đợi cậu dứt câu Huy đã giật lấy bịch kem từ tay cậu.
"Anh tự cầm được!"
Cầm bịch kem trên tay, Huy lén đưa mắt nhìn cậu. Chỉ thấy bộ dạng buồn bã như cún con vừa bị chủ mắng. Anh có chút buồn cười. Đứa nhỏ này lại nghĩ gì lung tung rồi.
Không nói gì, tay anh liền vươn lấy nắm lấy tay cậu. Mười ngón tay đan thật chặt vào nhau. Thấy cậu nhìn anh với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, Huy cười khúc khích lộ cả chiếc răng khểnh xinh xắn đặc trưng của anh, bàn tay đang nắm lấy tay cậu đưa lên khẽ lắc qua lắc lại ngay tầm mắt cậu.
"Hai tay bé đều bận cầm đồ thì làm sao cầm tay anh được, đúng không?"
Giọng nói anh kéo cậu về thực tại. Nhìn bàn tay đang được nắm chặt rồi lại nhìn khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ hơn cả ánh dương của anh. Anh bé của cậu hay ngại lắm nhưng sẽ vì cậu mà cùng làm trò lãng mạn. Ngay lúc này, tại nơi đây, Hiếu cảm thấy cậu chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
"Ừm!" Hiếu gật đầu rồi cười thật tươi, bàn tay cậu thêm nâng niu dịu dàng nắm lấy tay Huy. "Mình về nhà thôi anh!"
Giữa lòng Sài Gòn, tại con đường nhỏ, những giọt mưa rơi tí tách, hòa chung với hai nhịp tim đang đập rộn ràng bên nhau, tạo ra một bài ca tình yêu nhẹ nhàng của hai cậu trai nọ. Chiếc dù khẽ nghiêng che chắn đối phương, bàn tay nắm chặt như không muốn tách rời.
Mưa lúc này cũng không tệ nhỉ?
_____________________________
Câu chuyện được nghĩ ra khi tui đang bị mắc mưa và tất nhiên là không có ai xách dù ra đón rồi làm mấy trò con mèo dưới mưa với tui như ô tê pê cả, về tới nhà là ướt chèm nhẹp. Đau đớn :))))))
Sẵn tiện khoe chiếc bìa truyện xinh xẻo mà t tự mần nà.
ヾ(='ω´=)ノ”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com