Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

One shot

Bên trong quán cà phê nhỏ nằm nép mình bên con phố tấp nập, ánh sáng nhạt nhòa của buổi chiều tà xuyên qua tấm kính mờ đục. Những vệt nắng cuối ngày buông hờ hững, phủ một lớp màu cam dịu dàng lên không gian êm đềm, tĩnh lặng. Thái Sơn ngồi đó, dựa người vào lưng ghế gỗ cũ kỹ, đôi mắt trầm ngâm nhìn ra bên ngoài. Gương mặt thanh tú, mong manh như một nét vẽ trên nền trời buồn. Đôi mắt anh, đẹp nhưng chất chứa một nỗi buồn không thể gọi tên, phản chiếu những suy nghĩ sâu kín, vương vấn quá khứ đã từng rất đỗi ngọt ngào nhưng cũng đầy cay đắng.

Làn da của Thái Sơn trắng mịn, tương phản với ánh sáng nhợt nhạt của buổi chiều tà. Thái Sơn trông như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng có thể làm vỡ tan đi. Đôi môi anh khẽ mím lại, giống như một cánh hoa hồng sắp úa tàn. Đôi mắt anh – đôi mắt sâu và u buồn – nhìn xa xăm, dường như không còn thuộc về hiện tại. 

Thái Sơn đưa tay lên, chậm rãi rít một hơi từ điếu thuốc đã cháy dở. Khói thuốc lơ lửng trong không gian, nhẹ nhàng nhưng ngột ngạt, như những dòng ký ức cũ đang tràn ngập trong tâm trí anh. Những năm tháng đã qua, những mối tình đã đi qua, tất cả vẫn còn đó, như một lớp sương mờ không thể xua tan.

"Leng...keng". Tiếng chuông ở cửa tiệm khẽ kêu lên khi một vị khách khác mở cửa bước vào.

 Minh Hiếu bước vào, áo khoác da bụi đường. Cậu dừng lại giây lát khi nhận ra bóng hình quen thuộc, rồi chậm rãi tiến đến.

"Lâu rồi không gặp."

Thái Sơn quay đầu, ánh mắt lướt nhẹ qua gương mặt người cũ. Khóe môi anh nhếch lên một nửa, không hẳn là cười.

"Ừ. Lâu rồi."

Khoảng lặng kéo dài. Minh Hiếu ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tay với lấy điếu thuốc trên môi Thái Sơn. Cậu hít một hơi dài, khói phả ra từ từ qua kẽ răng.

"Anh vẫn chưa bỏ thuốc à?"

Thái Sơn không vội trả lời. Anh với tay qua bàn, ngón trỏ khẽ chạm vào cổ tay Minh Hiếu. Một đường gân nhỏ giật mình dưới làn da ấm.

Cử chỉ ấy khiến cả hai đều ngừng thở. Ngón cái Thái Sơn ấn lên môi Minh Hiếu, anh cúi xuống, mũi chạm mũi. Hơi thở hai người hòa làm một, vị thuốc lá và caramel từ ly cà phê đặc quánh trên đầu lưỡi. Trong giây lát, những ký ức cũ ùa về – những khoảnh khắc mà hai người từng bên nhau, đắm chìm trong tình yêu tưởng chừng như không thể tách rời.

.

.

.

Thái Sơn nhớ lại những ngày tháng ấy, khi Minh Hiếu còn là cả thế giới của anh. Họ từng yêu nhau mãnh liệt, cùng trải qua bao nhiêu khoảnh khắc ngọt ngào. Những buổi chiều nắm tay nhau trên đường phố, những cái ôm thật chặt mỗi khi gió mùa về. Họ từng chia sẻ với nhau mọi thứ, từ những điều nhỏ nhặt đến những ước mơ xa xôi.

Minh Hiếu là người khiến trái tim Thái Sơn rung động đầu tiên, khiến anh cảm thấy rằng thế giới này thật đáng sống khi có tình yêu. Những nụ cười, những lời thì thầm vào đêm khuya, những nụ hôn lén lút dưới ánh đèn vàng, tất cả đều khiến Thái Sơn tin rằng mình đã tìm thấy hạnh phúc. Nhưng có lẽ, Minh Hiếu không giống như anh.

Dần dần, Thái Sơn bắt đầu nhận ra sự thay đổi. Minh Hiếu không còn muốn ở bên anh nhiều như trước, thường xuyên kiếm cớ để sa vào các cuộc vui mới, thậm chí bỏ mặc Thái Sơn trong những lần anh cần cậu nhất. Tình cảm nhiệt thành của Minh Hiếu dần chuyển thành sự thờ ơ, nhưng Thái Sơn, dù nhận thấy điều đó, vẫn im lặng. Tận sâu trong lòng mình, Thái Sơn rằng Minh Hiếu không thể là người ở lại mãi bên anh.

Chiếc đồng hồ treo tường điểm 11 tiếng chuông chậm rãi khi Minh Hiếu đặt ly cà phê xuống bàn. Thái Sơn nhìn ánh đèn vàng phản chiếu trong làn nước đen kịt ấy, biết trước điều gì sắp đến.

"Em có chuyện muốn nói với anh."

Giọng Minh Hiếu vỡ ra từng mảnh như thủy tinh. Thái Sơn khẽ nín thở, ngón tay bấu vào lòng bàn tay đến đau. Cả tuần nay anh đếm được ba lần Minh Hiếu nhận tin nhắn rồi vội tắt màn hình, bốn lần cậu bỏ lỡ những cuộc hẹn đã định, và vô số lần đôi mắt ấy nhìn xa xăm qua vai anh như tìm kiếm thứ gì khác.

"Anh biết rồi. Chúng mình chia tay đi." Thái Sơn cất tiếng trước khi trái tim kịp ngăn cản.

Minh Hiếu ngước lên, đôi mắt đỏ hoe như thể anh mới là người có lỗi, khiến Thái Sơn muốn ôm chặt lấy như bao lần. Nhưng anh không làm thế. Anh đã tập quen với viễn cảnh này từ lâu - từ những đêm một mình ôm chiếc điện thoại im lìm, từ những bữa sáng chỉ có một tách cà phê nguội trên bàn, từ cách Minh Hiếu dần dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người bằng những lời bận rộn.

"Anh không hỏi lý do sao?"

Thái Sơn mỉm cười, nụ cười khiến đôi môi anh như rướm máu. Anh đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này suốt những tháng qua, đã luyện tập câu trả lời trong gương đến thuộc lòng.

"Em cần tự do." Anh nói, giọng bình thản đến kinh ngạc. "Và anh không bao giờ là người biết cách giữ chân người khác lại."

Minh Hiếu chờ đợi sự giận dữ, những lời trách móc, thậm chí là nước mắt. Nhưng Thái Sơn chỉ đứng dậy, nhẹ nhàng xếp lại chiếc khăn ăn trên bàn như thói quen vẫn làm mỗi sáng.

Khoảnh khắc quay lưng bước đi, Thái Sơn cảm thấy có gì đó vỡ vụn trong ngực. Mảnh vỡ ấy đâm xuyên qua từng thớ thịt, khiến bước chân anh chùng xuống. Bên ngoài quán, mưa phùn bay lất phất. Thái Sơn bước đi trong làn nước lạnh, để mặc nước mắt nóng hổi hòa vào mưa. Anh thở ra một hơi dài, hơi thở ấy mang theo cả thanh xuân tươi đẹp nhất, cả trái tim thuần khiết nhất, cả niềm tin yêu ngây ngô nhất - tất cả đều tan biến trong sương mù thành phố.

.

.

.

Quay trở lại thực tại, Thái Sơn nhìn Minh Hiếu, ánh mắt anh vẫn điềm tĩnh như ngày chia tay. Điếu thuốc trong tay đã cháy gần hết, và cậu rít một hơi cuối cùng trước khi trả lời, giọng nói pha chút mỉa mai, nhưng đầy cay đắng:

"Người mà anh yêu, anh còn bỏ được... thì thuốc lá đã là gì đâu em?"

Giọng anh không mỉa mai, không giận dữ, chỉ đơn giản là trống rỗng. Nhưng chính sự trống rỗng  ấy lại khiến Minh Hiếu đau đớn hơn gấp bội. Thái Sơn bước tới, tay nắm lấy cằm Minh Hiếu, ép cậu ngước lên nhìn thẳng vào mắt mình. Đôi mắt ấy giờ đen sâu thăm thẳm, không còn chút ấm áp ngày nào.

"Anh muốn em nhớ."

Anh hôn cậu. Một nụ hôn đẫm vị khói thuốc và máu. Môi Minh Hiếu mềm mại, ấm áp, vẫn như xưa, nhưng Thái Sơn không còn cảm thấy gì ngoài sự tê dại. Nụ hôn ấy không phải để yêu, mà là để giết chết lần cuối cùng những gì còn sót lại trong anh.

Thái Sơn nhẹ nhàng dúi điếu thuốc đang cháy vào lòng bàn tay Minh Hiếu. "Xèo..." – một tiếng rít nhỏ, mùi da cháy khét lẹt bốc lên. Minh Hiếu không kêu, chỉ khẽ giật mình.

"Đau không?" anh hỏi.

Cậu không nói gì, cậu chỉ nhìn vào vết bỏng đỏ hằn trên da mình, cảm nhận sự lạnh lẽo đang dần bao trùm. Có lẽ, tình yêu của họ, tựa như làn khói thuốc, mờ nhạt và tan biến trong cơn gió, để lại dư vị cay đắng và những vết thương không bao giờ lành.

Thái Sơn quay lưng bước đi, bỏ lại phía sau chỉ là một bóng hình quen thuộc và mùi khói thuốc tan dần trong không khí.


--- Hết rùi ---

.·'¯'(>▂<)'¯'·. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com