✿³⁸
Mặt trời lặn về hướng tây, luyến tiếc mang theo ánh chiều tà, để lại nắng chiều xinh đẹp, nhuộm bầu trời thành màu hồng lãng mạn, áo hoodie màu trắng trên người Minh Hiếu cũng ánh lên màu hồng nhạt ấm áp.
Thái Sơn đã vô số lần tưởng tượng hình ảnh truyện tranh của Minh Hiếu, hoặc là trắng đen, hoặc là màu than, đều là màu lạnh, mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh như băng, không khí đầy vẻ đe doạ.
Nhưng giờ hắn đứng trong nắng chiều, khoé miệng hơi cong, vẻ mặt thả lỏng, giống như một đứa trẻ từ nơi xa trở về, cuối cùng cũng cởi bọc đồ nặng nề ra, cởi bỏ vẻ ngoài lạnh như băng, biến thành bộ dạng ban đầu.
Dáng vẻ này giống như Tiểu Mãn ngoan ngoãn nhất, ưu tú nhất trong cô nhi viện khi trưởng thành.
Đẹp quá!
Thái Sơn cười với hắn một tiếng, không biết nói gì cho phải.
Mặc dù buổi sáng hai người xoá bỏ hiểu lầm thế thân, nhưng hình như Minh Hiếu chẳng vui chút nào, có lẽ do cậu vẽ tranh của Đức Phúc, hắn nhìn vật nhớ người, gợi lên chuyện cũ khiến hắn thương tâm.
May mà Minh Hiếu bị một cuộc điện thoại gọi đi, nếu không thì cậu còn không biết phải giải thích thế nào.
Nguyễn Thủ Lâm thật sự kinh ngạc, “Tiểu Trần à, cháu đến rồi, đúng lúc lắm, Sơn mới mua cua, buổi tối chúng ta hấp cua ăn… Ấy, cháu cũng mua à?”
Thái Sơn: “Lại còn mua nhiều như vậy!”
Nguyễn Thủ Lâm đi tới, vỗ vai hắn, “Đi vào đi, tối ăn cơm ở đây, chú làm cơm ngon cho cháu ăn.”
Thái Sơn lấy mũ bảo hiểm xuống, hướng dương đồ chơi trên mũ bảo hiểm toét miệng cười, còn đung đưa trái phải, giống như đang vui mừng nhảy nhót chào đón hắn.
Thái Sơn đi tới gần hắn, nhìn cua trong tay hắn hỏi: “Anh mua nhiều cua như vậy để làm gì?”
Minh Hiếu: “Con cua đáng yêu thế này, chắc chắn ăn cũng rất ngon.”
Thái Sơn ngẩn người, cười hỏi: “Anh thấy được new feed của tôi hả?”
“Ừ.”
“Cho nên anh cố ý mua cho tôi?”
Minh Hiếu nhướng mày, “Đúng vậy.”
“Không cần khách khí vậy đâu.”
Thái Sơn thích ăn cà ra, nhưng một con bốn mươi tệ, cậu không muốn mua quá nhiều, cậu còn phải góp tiền mua nhà nữa.
Minh Hiếu mua nhiều thế này thật sự đã làm cậu vui vẻ.
Chờ giúp Bảo Khang vẽ xong, thanh toán rồi, nhất định phải mời Minh Hiếu đi ăn đại tiệc.
Cậu không nhịn được hỏi: “Bao nhiêu cân? Có nặng không?”
Minh Hiếu cũng không biết bao nhiêu cân, dù sao thì hắn chỉ bảo người bán hàng gói cho hắn con nào to nhất.
“Có hơi nặng.”
Thái Sơn vô cùng tự giác nhận lấy chậu hoa trong tay hắn.
“Vậy tôi giúp anh cầm cái này.”
Thái Sơn một tay ôm mũ bảo hiểm, trên mũ bảo hiểm có hoa hướng dương lò xo, đung đưa theo nhịp bước của cậu, còn cái miệng đang cười toét ra.
Giống như Thái Sơn cười lên.
Minh Hiếu nhìn người nào đó ăn bơ làm biếng, cười cười không thành tiếng, trong đầu nghĩ sau này cây hoa hướng dương mình trồng nhất định cũng có thể là cây hoa hướng dương mặt mày tươi tắn.
Thái Sơn quan sát mầm nhỏ vừa mới nhú, tò mò hỏi: “Đây là cây gì?”
Minh Hiếu: “Hạt hướng dương.”
“Hạt hướng dương? Anh trồng hạt hướng dương làm gì? Để ăn à?”
“Ừ.”
“Trồng trong chậu ra hoa đã tốt lắm rồi, kết hạt chắc là có chút khó khăn đó.”
“Nở hoa thôi cũng được.”
Nguyễn Thủ Lâm bước vào trong nhà đầu tiên, trong phòng hơi tối, ông bật đèn, gọi Minh Hiếu vào.
“Tiểu Trần, ngồi tự nhiên đi, đừng khách sáo nhé.”
Minh Hiếu: “Chú Lâm ơi, cháu có một yêu cầu quá đáng.”
“Cháu nói đi.”
Minh Hiếu nháy mắt với Thái Sơn.
Thái Sơn: “?”
“Cháu chuyển nhà rồi, giờ chưa tìm được chỗ nào để ở, ở đây gần chỗ cháu đi làm, chú có thể cho cháu ở nhờ mấy ngày được không ạ?”
Nguyễn Thủ Lâm thấy thì cười nói: “Được, có gì đâu, phòng Sơn rộng, cháu ở với nó đi.”
Nghĩ đến chuyện phải ngủ chung với Minh Hiếu, Thái Sơn thấy không ổn chút nào.
“Ba! Giường của con là giường đơn, chỉ có mét hai thôi.”
Nguyễn Thủ Lâm: “Ai bảo hai đứa ngủ chung đâu, con nghĩ cái gì vậy, trong nhà còn một cái giường đơn dự bị, đến lúc đó ghép lại, Tiểu Trần ngủ ở đó.”
Thái Sơn thở phào nhẹ nhõm, “Vậy cũng được.”
“Vậy Tiểu Trần này, lúc nào cháu dọn nhà, nhiều đồ thì bảo Sơn giúp cháu nhé.”
Minh Hiếu đặt túi đồ xuống, “Đồ cháu đã mang tới rồi ạ.”
Thái Sơn và Nguyễn Thủ Lâm cùng nhìn cái túi duy nhất và chậu hoa trong tay này, cùng im lặng.
Nguyễn Thủ Lâm nghĩ, đứa nhỏ có tư vấn dinh dưỡng chuyên nghiệp, mỗi tháng tiêu mười vạn tệ đặt hàng ở chỗ ông, dọn nhà chắc không chỉ có một xíu đồ này thôi đâu nhỉ?
Một lúc lâu sau, Nguyễn Thủ Lâm dè dặt hỏi: “Tiểu Trần này, không phải là cháu cãi nhau với gia đình chứ?”
“Chú Lâm ơi, cháu không cha không mẹ.”
“Vậy bình thường tiền cháu tiêu đều là tiền tự kiếm hả?”
Minh Hiếu im lặng, không biết trả lời thế nào, nói là tiền tự kiếm thì sẽ lộ tẩy chỗ Thái Sơn.
Một lúc lâu sau, hắn mở miệng: “Tài sản bọn họ để lại ạ.”
Nguyễn Thủ Lâm tự biết là không nên hỏi, “Ồ… vậy, vậy đồ của cháu đâu?”
“Những thứ đó rất bẩn thỉu, cháu ném rồi.”
“Vậy cháu cũng không chỉ có một nơi ở đâu nhỉ…”
Thấy Nguyễn Thủ Lâm còn muốn hỏi tiếp, Thái Sơn vội vàng cắt lời ông, “Ba ơi, ba hỏi nữa thì người ta cũng ngại ở luôn ấy.”
Nguyễn Thủ Lâm cười ha hả nói: “Ba không có ý đó. Tiểu Trần, chú sợ nơi này của bọn chú quá đơn sơ, khổ cho cháu.”
Minh Hiếu lắc đầu, “Không đâu ạ, được ở cùng Sơn cháu rất vui.”
Thái Sơn nhíu mày, nghe lời này không có vấn đề gì, nhưng nghĩ kĩ lại thấy là lạ thế nào ấy.
Nguyễn Thủ Lâm: “Vậy hai đứa dọn dẹp đồ đạc đi, Sơn, cái giường nhỏ đó trong nhà kho ở sân, ba đi nấu cơm đây.”
Nguyễn Thủ Lâm vừa đi, Thái Sơn đóng cửa lại, nhỏ giọng nói với hắn: “Anh thật sự chuyển ra ngoài rồi hả?”
Minh Hiếu: “Ừa, không có tiền thuê phòng, xin thu nhận.”
“Sau này không cần truyền máu cho quỷ hút máu đó nữa hả?”
“Quỷ hút máu nào?”
“Anh trai cùng cha khác mẹ với anh đó.”
“Không cần nữa.”
Thái Sơn vui vẻ ra mặt, “Đúng vậy, tôi đã nghĩ trước kia có phải anh bị ngu không, chịu truyền cho anh ta nhiều máu như vậy.”
Minh Hiếu cười không nói.
Thái Sơn cho hắn một ngón tay cái, “Chúc mừng! Xem [F.R.I.E.N.D.S] chưa?”
“Đó là gì?”
“Là cái gì không quan trọng, có một câu thoại cho anh, ‘Welcome to the real world! It sucks, but you’re gonna love it’.” (Chào mừng đến thế giới thực, nó dở tệ nhưng bạn sẽ thích mê!)
Minh Hiếu nhìn người trước mặt thần thái sáng ngời, cười không nói.
Hắn biết thế giới này kinh tởm, cũng chưa từng nghĩ tới việc yêu thương nó, nhưng giờ lại có chút hi vọng rồi.
Thái Sơn để cho hắn một ngăn tủ, “Đồ của anh để đây đi, anh muốn ở bao lâu cũng không quan trọng, lúc nào bên kia xong thì anh dọn đi cũng được.”
Minh Hiếu lục đồ trong túi để ở trong ngăn kéo, bên trong chỉ có một bộ quần áo và một cái laptop.
Bộ quần áo kia lại là T shirt thủng hắn mặc hôm dầm mưa đó!
Thái Sơn: “Đồ này không phải là của tôi sao? Anh không ném đi hả?”
Minh Hiếu treo lên, “Giờ là của tôi.”
“Quần áo của anh đâu?”
“Không cần nữa.”
“Vậy mấy ngày nữa anh mặc gì?”
“Mua tiếp thôi.”
Hắn đã đặt xong hết rồi, hai ngày nữa stylist sẽ gửi đến cho hắn.
“Anh có tiền hả?”
“…” Sơ ý rồi.
Một lúc lâu sau, Minh Hiếu mới nói: “Truyền máu cho Trần Cẩm Dịch, anh ta đưa tiền, tôi có tiền để dành.”
“Đó là tiền mồ hôi nước mắt mà, anh nên chuyển nhiều đồ hơn mới phải, quần áo giày dép, thêm ít đồ đáng tiền nữa.”
Thái Sơn thở dài thườn thượt, xem ra đứa nhỏ này từ bé chưa từng thiếu thốn tiền bạc, không có khái niệm tiền bạc.
Minh Hiếu: “Nhưng tôi không cần những thứ đó.”
Thái Sơn hối hận thở dài, “Không muốn có thể bán đi lấy tiền mà.”
“…”
“Được rồi, đến nhà kho dọn giường với tôi đi.”
Hắn khẽ nói với Thái Sơn: “Giường một mét hai, hai người ngủ vẫn được mà.”
“Làm sao được? Hai chúng ta cộng lại cũng gần 4 mét, đi thôi, chuyển đồ đi.”
Minh Hiếu yên lặng đi sau lưng cậu, đi tới ngoài cửa nhà kho, hắn không đi vào với cậu.
Thái Sơn: “Vào giúp đi.”
Minh Hiếu: “Bật đèn.”
“Không có đèn vẫn nhìn được.”
Minh Hiếu không nhúc nhích.
“Anh sợ tối hả?”
Thái Sơn không nhận được câu trả lời của Minh Hiếu.
Một lúc lâu sau, Minh Hiếu ung dung nói: “Nằm ngang không được thì nằm chồng lên nhau đi.”
Thái Sơn giễu cợt, “Nằm chồng lên nhau kiểu…”
Đợi đã.
Nằm chồng lên nhau?
Thái Sơn nhìn vẻ mặt cười như không cười của người nào đó, nhất thời ngượng đến mức đỏ bừng mặt.
“Anh đang nghĩ cái kít gì vậy!”
“Nghĩ thôi cũng không được hẻ?”
“…”
Thái Sơn dùng sự yên lặng để kháng nghị, để cho hắn tự cợt nhả một mình.
Minh Hiếu: “Là tôi sợ cậu dọn giường vất vả, cho nên nghĩ chen chúc một chút cũng được.”
Thái Sơn liếc hắn một cái, “Không đi vào giúp thì ngậm mồm.”
Nguyễn Thủ Lâm dọn dẹp nhà kho rất gọn gàng, giường đơn được bọc lại, rất sạch sẽ, may mà giường không lớn, Thái Sơn có thể tự lấy ra được.
Vừa mới bê ra ngoài, Minh Hiếu nhận lấy đồ trong tay cậu, “Cậu vất vả rồi, nghỉ ngơi đi, còn lại để tôi.”
Thái Sơn quay đầu nhìn nhà kho chật hẹp, lại nhìn bóng lưng của Minh Hiếu, chẳng lẽ hắn thật sự sợ bóng tối sao?
Xem ra nhà kho cũng phải lắp thêm đèn rồi.
Thái Sơn vung cánh tay không còn sức nữa, hai chân vắt chéo ngồi phịch trên ghế sofa đang ăn cái gì đó, Minh Hiếu dọn ra dọn vào, Nguyễn Thủ Lâm không nhìn nổi, “Sơn này, sao con có thể để Tiểu Trần làm một mình vậy hả?”
Thái Sơn nhún vai, “Anh ta không để cho con làm.”
Nguyễn Thủ Lâm: “Tiểu Trần, cháu nghỉ một chút đi, lát nữa chú làm cho, đừng có bận bịu tối mắt tối mũi nữa, cứ như ngày đầu tiên con rể đến chơi nhà ấy.”
Thái Sơn đang ăn khoai tây chiên, nghe vậy thì vô tình cắn một miếng.
Ba lại đang dùng thủ pháp hình dung gì vậy?
Minh Hiếu cười cười: “Không sao đâu ạ, mấy ngày tới cháu còn phải làm phiền Sơn chăm sóc nữa.”
Nguyễn Thủ Lâm: “Xem đứa nhỏ hiểu chuyện quá đi này.”
Thái Sơn: “…” Phụ huynh toàn thế giới đều giống nhau.
Thái Sơn giễu cợt, “Ba đi làm đồ ăn đi ba, đừng có mà giống như cha vợ lần đầu gặp con rể nữa, nhìn thấy người nào cũng tốt.”
Thái Sơn nói xong mới cảm thấy không đúng lắm, mình đang nói bậy bạ cái gì đấy nhỉ?
Minh Hiếu nhướng mày, “Có cảm giác đó đấy.”
Thái Sơn cắn miếng khoai tây chiên rộp rộp, bản thân tê liệt trên ghế sofa.
Minh Hiếu dọn giường xong, Thái Sơn đi vào trong phòng thì trợn tròn mắt.
Người nào đó đã kê sát mép chiếc giường ghép kia với giường của cậu, không để thừa một khe hở nào.
Đáng sợ là giường ghép và giường của cậu cùng một kiểu dáng, ráp lại với nhau có cảm giác là một cái giường đôi.
Căn phòng này hệt như một phòng giường lớn.
Minh Hiếu còn dương dương đắc ý nói với cậu: “Ráp được không?”
Thái Sơn: “Anh nói cho tôi xem được chỗ nào?”
Nguyễn Thủ Lâm tranh thủ đến xem có thể phụ một tay không, thấy Minh Hiếu sắp xếp xong rồi thì vui vẻ hớn hở nói: “Được lắm, Tiểu Trần vất vả rồi.”
Thái Sơn: “?”
Cái gì gọi là được, ba nhìn lại lần nữa đi.
Nguyễn Thủ Lâm: “Cái giường này vốn là một với giường của Sơn, trước kia lúc nó còn nhỏ, chú ngủ với nó thì ráp hai mảnh lại, giờ không cần dùng nữa thì cất đi.”
Thái Sơn: “…” Quả nhiên là cùng loại.
Thái Sơn dời sự chú ý của Nguyễn Thủ Lâm đi, “Ba, đồ ăn khét rồi, ba tập trung nấu ăn đi.”
Nguyễn Thủ Lâm vừa đi khỏi, Thái Sơn đóng cửa lại hỏi Minh Hiếu, “Anh không cảm thấy có gì sai sai sao?”
Minh Hiếu đi tới chỗ ráp giường: “Ở mép giường của cậu có một chỗ lõm, cái của tôi có chỗ lồi ra, dùng lí luận điện khí học của các cậu, gọi là một trống một mái, kết hợp hoàn mỹ.”
“Một trống một mái, đó không phải sinh học hả?”
Minh Hiếu nhíu mày, “Thái Sơn, điện khí cũng có trống mái, không chỉ nói về mấy chuyện sinh lý kia đâu.”
Thái Sơn: “Ai chỉ nói về sinh lý…” Bỏ đi, không nói nữa, người này tuyệt, bội phục, siêu vl.
Thái Sơn không thể theo suy nghĩ của hắn nữa, bị hắn đẩy vào trong rãnh.
Thái Sơn đi tới kéo mép giường, định tách hai cái giường ra, vừa kéo còn vừa nói luyên thuyên, “Tôi cảm thấy á, căn phòng này phải là một căn phòng tiêu chuẩn, chứ không phải là phòng giường đôi.”
Nhưng dù có kéo như thế nào, mảnh giường cũng không nhúc nhích.
Minh Hiếu khoanh tay nhìn cậu, không đến giúp.
Thái Sơn: “Đến giúp tí đi?”
Minh Hiếu ngân nga, trong câu nói có ý khác: “Đã dính lấy nhau như vậy, chắc là gắn bó keo sơn rồi, không tách ra được đâu.”
“Anh có giúp không?”
Minh Hiếu nhún vai, tỏ vẻ không còn cách nào.
“Được, tôi đi tìm rìu.”
Minh Hiếu vươn tay, ngăn người đang muốn đi tìm rìu.
Thái Sơn không để ý, xông ra ngoài.
Minh Hiếu thu tay lại, siết chặt lấy eo Thái Sơn.
Thái Sơn: “?” Làm cái gì vậy?
Minh Hiếu sát lại gần bên tai cậu nói: “Chậc, Thái Sơn này, cậu đang muốn dùng gậy đánh… ấy không, rìu bổ uyên ương hả?”
Thái Sơn tức cười, quả thực cậu không biết trong đầu Minh Hiếu lại đang nghĩ linh tinh cái gì, “Trải giường thôi, anh nói đùa nhiều thế làm gì chứ!”
Minh Hiếu nhìn tai cậu đỏ bừng, thấp giọng cười cười, buông cậu ra.
Hắn thong thả đi tới mép giường, vừa di chuyển nhẹ nhàng, chiếc giường gắn bó keo sơn trong miệng hắn lập tức tách ra.
“Đừng tức giận mà, tôi gỡ ra là được rồi chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com