Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đồ ngọt

Sốp đã quay trở lại rồi đâyyyyyyy

Lúc thì lười bà cố, lúc thì chăm hú hồn ha 🥲

Cảm ơn các babi vì đã ủng hộ truyện của sốp nha, thực ra ban đầu là sốp không nghĩ là sẽ có người đọc đâu, còn tự lập nick clone để tự thẩm ủng hộ chính mình ☺️, cũng xàm xàm ha 😔

Và chúc mừng chiếc fic nhỏ này đã đạt 1k lượt xem nhooooo, cảm ơn mấy bạn vì đã dành thời gian để đọc những chap truyện mà tớ đã viết, thực ra tớ cảm thấy là cái việc không vote nó cũng không hẳn là quan trọng lắm, mọi người chịu dành thời gian để đọc những dòng mà tớ đã viết là tớ đã mừng lắm rồi, đương nhiên là mọi người vote cho thì mình cũng rất là vui luôn nèeee, cảm ơn mọi người rất nhiều nhé 🫶🏻🫶🏻🫶🏻

Hoi giờ thì mình vô truyện nhe

...

Mỗi khi say rượu, Trần Minh Hiếu đều cần một chút đồ ngọt để tỉnh táo lại.

.

.

Ding dong

...
Ding dong

Ding dong

Trần Minh Hiếu không kiên nhẫn khủng bố chủ nhân của căn hộ trước mặt bằng tiếng chuông cửa inh ỏi.

Cạch

Chủ nhân của căn hộ cuối cùng cũng mở cửa, khi thấy cậu, người đó trông cũng không có vẻ là ngạc nhiên lắm, chỉ cau mày lèm bèm:

"Gì vậy hả Hiếu? Em lại uống rượu hả? Tui đã nói với em bao nhiêu lần rồi mà sao em vẫn cứ..."

"Ồn ào quá."

Trần Minh Hiếu mơ màng nghĩ. Cậu mất kiên nhẫn nuốt hết những lời càu nhàu kia vào trong, đầu lưỡi ngang ngược càn quét khắp nơi, người kia cũng rất phối hợp nghiêng người để mặc cậu làm càn. Vị ngọt nơi khoé môi kia khiến đầu óc cậu lâng lâng, cổ họng khô nóng càng thèm khát mà tìm đến đầu lưỡi người kia, tham lam như muốn nuốt hết sạch người kia vào bụng, không để lại một mảnh xương nào.

Nữa.

Nhiều hơn nữa.

Cho đến khi người kia không chịu nổi nữa mà đập liên tục lên ngực cậu, Minh Hiếu mới tiếc nuối dừng lại, kéo theo một sợi chỉ bạc khiến người ta nhìn mà đỏ mặt.

Nụ hôn mãnh liệt vừa rồi đã khiến Trần Minh Hiếu tỉnh táo lại đôi chút, tầm nhìn của cậu cũng dần trở nên rõ ràng hơn, gương mặt lo lắng của người nọ hiện rõ trước mắt cậu, cậu bỗng cảm thấy muốn bật cười. Rõ ràng anh mới là người bị làm phiền giấc ngủ ngay vào lúc nửa đêm, còn bị cậu hôn cho mặt mũi tèm lem hết cả lên, vậy mà lại không có chút nào giận giữ mà còn lo lắng cho cậu.

"Em có làm sao không? Người em lạnh quá, mau vào nhà đi."

Anh nhanh chóng kéo cậu vào rồi khoá cửa lại, vừa khoá cửa xong anh đã bị cậu nhấc bổng lên đi thẳng vào phòng ngủ. Trần Minh Hiếu cẩn thận đặt anh ngồi trên giường, cậu cúi xuống cọ má vào đùi anh nũng nịu:

"Anh ơi, em lạnh quá, anh sưởi ấm cho em với được không anh?"

Phạm Lưu Tuấn Tài cứ thế ngơ ngác bị cậu dụ lên giường. Áo anh nhanh chóng bị lột ra, quần cũng không cánh mà bay đi mất, toàn bộ cơ thể anh cứ thế trần trụi để mặc người tình nhỏ của anh tự tung tự tác.

Cậu âu yếm lấy từng tấc da thịt ấm áp, để lại vô số dấu vết rậm rạp. Miệng cậu tìm đến hai quả anh đào xinh đẹp trước ngực anh, ra sức chiều chuộng nó để đổi lại từng tiếng nỉ non ngọt ngào của người đẹp. Giọng anh ngọt nị, dính dính, như thể lớp kem đường tan ra nơi đầu lưỡi cậu, thứ thức quà mà hồi nhỏ ngày nào Trần Minh Hiếu cũng ngóng chờ để được thưởng thức.

Không, còn hơn thế.

Trần Minh Hiếu biết rõ, anh không chỉ là món đồ ngọt mà cậu ngóng chờ chỉ để được thưởng thức. Anh là nỗi niềm mà cậu mang theo mỗi khi đêm về, là cảm hứng bất tận, là "chàng" thơ của cậu, là tất cả những khao khát, những dục vọng dơ bẩn nhất sâu thẳm trong cậu, cũng là tất cả những gì mà cậu tôn thờ, là tình yêu và là "nhà" của cậu. Phạm Lưu Tuấn Tài là tất cả những gì mà Trần Minh Hiếu mong cầu.

Ngón tay hư hỏng cũng không rảnh rang mà tìm đến nơi trái cấm, ra sức mà chiều chuộng, khai phá vùng đất mới ấy. Cậu cảm thấy mình đến giới hạn rồi, nhưng nếu không nới rộng đủ, cậu sợ rằng cậu sẽ vô tình mà làm tổn thương anh mất.

"Hức...a, e-em hãy cứ... cho vào đi mà...a"

"Anh ngoan nào, nếu mà như vậy anh sẽ bị thương mất."

Cậu vươn tay còn lại giữ chặt lấy eo anh, các ngón tay vẫn cứ trêu đùa nơi lỗ nhỏ mấp máy thèm khát, để mặc cho người đẹp khóc lóc cầu xin.

"A...ư, em đừng...trêu anh nữa mà, mau cho...a... vào đi..."

Thôi thì người đẹp đã mở lời cầu xin, cậu cũng không nỡ trêu đùa anh nữa, cự vật nóng bừng cứ thế đâm vào xỏ xuyên mạnh bạo, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào cả.

"Aaa"

"A, ra là ở đây à."

Khi dương vật cậu xoẹt qua một điểm gồ nào đấy, anh bỗng giật nảy người lên, hai điểm đỏ sưng tấy trước ngực cứ thế dâng lên tận miệng cậu. Trần Minh Hiếu một bên hết cắn rồi liếm, để mặc cho bên còn lại dựng đứng lên biểu tình cậu chạm vào.

"Em...hức...cứ bắt nạt anh thôi, em chạm vào bên kia nữa đi mà"

Anh lớn cứ thế bù lu bù loa khóc oà lên, cả miệng trên miếng dưới đều bị hành hạ cho sưng tấy lên, một bên ngực thì bị gặm cắn không thương tiếc, để lại trên lồng ngực trắng nõn muôn vàn dấu răng, vậy mà cậu nỡ lòng nào bỏ quên bên còn lại cơ chứ.

Trần Minh Hiếu nhếch mép cười đắc chí, trêu chọc nói:

"Anh phải đưa bên kia đến miệng em thì em mới hầu hạ nó được chứ."

Tuấn Tài cứ thế mà ngoan ngoãn dâng nốt bên còn lại đến bên miệng cậu. Ngon quá, ngoan quá đi, thật muốn nhốt anh lại, ngày nào cũng làm cho cả miệng trên, miệng dưới của anh sưng phồng lên, sau đó ngoan ngoãn ngậm chặt lấy nòi giống của cậu mà thôi.

"Hiếu, Hiếu ơi, anh sắp..."

Tuấn Tài có vẻ tới giới hạn rồi, nhưng Trần Minh Hiếu nào có cho anh được như ý nguyện, bàn tay to lón vươn ra chặn đứng hết mọi ý đồ của anh.

"Anh đợi em cùng ra với nào, anh Tài hư quá, chả đợi em gì cả."

Trần Minh Hiếu cũng đã sắp đến giới hạn, cậu mạnh bạo nhấp thêm vài cái nữa rồi bắn ra, cùng lúc đó tay cậu cũng đã giải thoát cho dương vật tội nghiệp của Tuấn Tài. Nơi đấy của anh được giải phóng liền ngay lập tức bắn hết mọi tinh hoa lên hết người anh.

Cậu mãn nguyện nhìn thành quả của mình, anh lớn bây giờ toàn thân không một chỗ nào nguyên vẹn, từ cổ tới chân đều tràn ngập những dấu răng nhìn mà nóng mắt, lỗ nhỏ ướt đẫm bởi tinh dịch của cậu, toàn thân anh bây giờ chỉ toàn là dấu vết thuộc về Trần Minh Hiếu.

Tuấn Tài lúc này cũng đã thấm mệt mà ngủ thiếp đi, để mặc cậu làm càn trên người mình. Thôi được rồi, nhìn anh mệt mỏi như thế, cậu cũng không nỡ hành hạ anh thêm. Cậu đành bế anh đi tắm rửa rồi bế anh sang phòng dành cho khách ngủ.

Ngày mai, ngày mai nhất định cậu sẽ đòi nợ lại cho bằng hết. Anh Tài Cần Thơ cứ ở đó mà đợi đi. Trần Minh Hiếu ác ý nghĩ rồi ôm chặt lấy anh vào lòng ngủ.

.

Trong lúc mơ màng, Tuấn Tài chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc thầm thì bên tai anh kèm theo một nụ hôn phớt trên trán như sợ anh thức giấc:

"Anh ngủ ngon nhé, em yêu anh."

...

Không biết là mình đang viết cái gì nữa .-.

Mong rằng mọi người có những giây phút đọc truyện vui vẻ nhé ạ, như vậy thì tui mí có thêm động lực để viết tiếp fic này 💪🏻

Văn lủng củng, mong mọi người thông cảm nhe 🥲

Love all <333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com