Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bí mật #128

Những ngày gần đây GERDNANG không còn giữ được cái tên của chính mình nữa. Kể không phải ngoa, nhưng thật sự Minh Hiếu lấy việc công dùng vào chuyện riêng, lợi dụng nhân lực dồi dào mà mình có để thực hiện mưu đồ bất chính.

Mà mưu đồ bất chính kia là đi tìm tài khoản ẩn danh của Thanh Pháp.

Đinh Minh Hiếu nhìn thanh tìm kiếm, thở dài, ngay giây sau lập tức bùng nổ cảm xúc.

- Công ty nhạc cái tổ sư bố nhà nó à, cái này là biệt đội thám tử rồi chứ nhạc nhẽo mẹ gì nữa.

Phúc Hậu nhìn một trăm lẻ một cái tên Pháp Kiều, day day thái dương.

- Ăn có một đầu lương mà còn phải làm không công mấy task còn phải OT ...
- Rời đi, tao với mày rời.

Phúc Hậu quay sang nhìn Thành An, không gian như ngưng đọng. Một giây sau, Thành An đã trầy trụa khắp người.

- Có lớn mà không có khôn bằng một góc của Kiều luôn á.

Bảo Khang ra vẻ đăm chiêu, nheo mắt nhìn vào màn hình. Trước sự nghi hoặc của ba người còn lại, anh chàng reo hò như trúng số độc đắc.

- Tao tìm ra rồi !!! Á tao tìm ra rồi !!!

Cả hội bâu đầu vào màn hình mày tính. Thành An săm soi tài khoản đó một lúc, lại nhìn Đinh Minh Hiếu, thấy anh ta gật đầu, cậu mới lặng lẽ leo lên vai Bảo Khang, giơ mười ngón tay bấm vào da đầu người anh lớn hơn hai tuổi.

- Cái đó là cái chính mà !!!!

Bảo Khang thấy trời thành đất đất hoá trời, tưởng một trong Tam Đại Phản Thần dùng binh khí chưởng lên đầu, đớn đau đến mức tới di chúc cũng soạn xong rồi, khi này Thành An mới hài lòng nhả ra, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Đinh Minh Hiếu.

Bất chợt cửa phòng bị xô mở, cả đám rợn người bấu vào nhau. Xông vào là Minh Hiếu, bẽn lẽn ngồi xuống ghế.

- Hihi ~

Phúc Hậu nhìn thằng bạn thân ẻo lả, ngứa mắt, hất cằm ra hiệu. Thành An gật đầu, lại bổ nhào lên đầu anh lớn mà cào. Đôi bạn thân 99 trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ một đứa 01 như trâu như bò đu lên cổ như Ngạ quỷ, sợ đến tim đập chân run.

Phải đến khi Phúc Hậu ra hiệu, Thành An mới thu về chỗ ngồi chơi điện thoại, mặc kệ hai ông lớn khổ sở tự băng bó cho bản thân.

- Rồi mắc gì lao vô phòng rồi ngồi cười như thằng khùng vậy ?

Minh Hiếu nhớ ra, lại tiếp tục cười ngại ngùng.

- Mày hi một tiếng nữa là thằng An nó xé bung cái nắp não mày liền. Giờ có nói không ?

Đinh Minh Hiếu ngày thường vô cùng bất cần, hôm nay thấy Minh Hiếu như vậy cũng không giữ nổi bình tĩnh, như khỉ ăn ớt một hai đòi cho một trận.

Minh Hiếu thấy bốn thằng bạn đứa nào cũng đòi đánh mình mới cố gắng bình tĩnh mà hít vào, thở ra, mãi mới rặn được một câu.

- Tao tìm ra rồi ~
- Tìm ra gì ?
- Tìm ra cái tài khoản kia rồi.

Bốn người kia tròn mắt ngạc nhiên, Thành An vẫn là nhanh chân nhất, chọn chỗ ngay trên đầu Minh Hiếu mà ngồi, rướn người nhìn xuống.

Điện thoại hiện ra hình đại diện là Thanh Pháp, nhưng tên người dùng lại là "minhtun829".

- Ủa ? Nhưng đây là tên nam mà ?

Minh Hiếu, Phúc Hậu, Đinh Minh Hiếu, Thành An đần mặt nhìn Bảo Khang.

- Mày có thật sự hiểu danh từ "tài khoản ẩn danh" không ?

Khi này Bảo Khang mới ồ lên như bò trong sự ngán ngẩm của anh em.

- Sao mà .. Tao thấy cái nhóm mình nó cứ đần đần đi kiểu gì ...
- Đần thật mà ! Nè ! Ngu cả bọn luôn. Có ai đi vô tiệm bán gạch lát phòng tắm để hỏi mua gạch ống bốn lỗ như thằng này không ?

Lần này mọi ánh mắt đồng loạt nghía về Minh Hiếu.

- Cũng cái não đó mà đi làm giám đốc á.

Thế là năm mạng đều quá tuổi hai mươi nhảy vào đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Thảm nhất vẫn là Minh Hiếu, bị Thành An phục kích đến năm lần, người không ra người, quỷ không ra quỷ, ôm cái thây trầy trụa trở về.

Vừa mở cửa ra liền bắt gặp Thanh Pháp cầm áo đi đâu đó.

- Ủa ?
- Ủa ?
- Em đi đâu vậy ?
- Em đi tìm anh. Lâu quá chưa thấy anh về, gọi thì không được.

Minh Hiếu nghe thấy, lập tức nhào vào lòng em gào khóc đến thê thảm, vừa khóc vừa mách tội từng người, đặc biệt nhấn mạnh trọng tội của Thành An, cứ nằng nặc đòi Thanh Pháp hôm sau gặp cu cậu phải làm cho ra chuyện.

Thanh Pháp vốn cưng người yêu như cưng trứng, dẫu đôi khi lớn tiếng nhưng chung quy vẫn thương, nhìn thấy người của mình bị bắt nạt thì xót không thôi, dìu hắn trở vào giường, nhẹ nhàng băng bó cho.

Minh Hiếu ra đường làm con chó dữ, về nhà liền thành chú cún, hí hửng được người yêu chăm sóc, trở thành vua chúa kênh kiệu với đời. Còn Thanh Pháp một bên dỗ người yêu to xác, một bên âm thầm ghi thù với đồng niên.

- Mà tại sao em lại đặt là "minhtun829" vậy ?

Thanh Pháp ngừng tay, song tiếp tục lau tay cho Minh Hiếu.

- Em không biết nữa, tự nhiên lúc đó em muốn đặt cái gì đó phải liên quan đến anh.

Minh Hiếu mỉm cười, véo má Thanh Pháp.

- Em cũng gan lớn quá rồi, dám đặt tên ba chồng luôn ha ?

Thanh Pháp ngẩn ngơ, lập tức mặt đỏ lựng, xấu hổ không biết chui vào đâu mới tốt.

- A-A-Anh ... Anh ... Chú biết chưa anh ?
- Ba gửi cho anh mà. Ba nói em cũng gan quá rồi, nhưng ba cũng khen dễ thương. Vừa đặt theo tên ba mà còn để ngày tháng sinh của anh nữa.

Minh Hiếu giơ đoạn hội thoại cho em xem. Cả hai cha con chỉ đối đáp vài câu, người cha còn dặn Minh Hiếu khi nào cả hai được nghỉ thì dẫn em về ăn cơm cùng.

Thanh Pháp mấy ngày sau đó như ngồi trên đống lửa. Em muốn đổi tên người dùng nhưng lại chưa đủ ngày để đổi, nghĩ nghĩ mấy đêm liền mới dám đề bạt ý kiến cho hắn. Minh Hiếu nghe xong liền vui vẻ đáp ứng em. Hai người trở về nhà cùng người lớn ăn bữa cơm, ba mẹ hắn cũng thực lòng ưng em, cứ luôn miệng khen đứa nhỏ vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện.

Thanh Pháp sau mấy ngày cũng đổi được tên người dùng, gỡ được khối tạ trên đầu mới thảnh thơi nghĩ đến chuyện khác.

Mà chuyện khác ở đây chính là trả thù Thành An.

Thành An trời sinh ai cũng phải sợ một phép, nhưng gặp Thanh Pháp lại rụt cổ bỏ chạy bán mạng.

Hôm ấy người ta thấy Thanh Pháp mang giày thể thao, mặc quần lửng, dùng hết sức bình sinh rượt đuổi theo Thành An. Chẳng mấy chốc đã bắt được người. Cu cậu chíp hôi suốt hai mươi mấy năm chưa bị ai đánh, bây giờ hai mươi ba tuổi đầu bị đứa đồng niên đè ra vừa cào vừa cấu, xong còn đánh, còn cắn. Tay thì trầy, chân thì bầm, tóc thì bị trụi mất một mảng, mắt thì thâm, thê thảm đến mức mấy chục anh trai còn lại phải xuýt xoa.

Cuối cùng Minh Hiếu phải lôi Thanh Pháp về, còn mấy anh trai đô con lại khệ nệ vác Thành An đến lều y tế.

Các anh trai khổ sở nói Thanh Pháp nặng tay, ấy là chưa biết một mình Thành An lủm mấy mảng lông đầu của bốn ông 99 nhà GERDNANG rồi.

12|02|2025|Lluvia
Chững chạc & Chích choè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com