Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bí mật #23

"Mẹ em yêu em nhiều năm như vậy, em vẫn cùng bà ấy cãi vã. Anh mới chỉ yêu em hai năm, em đã tự cúi đầu nhận sai. Em có lỗi với mẹ, anh có lỗi với em." - Khuyết danh.

"Mẹ tôi nói với tôi: Mẹ cố gắng dạy dỗ con thành người chính trực, không gây phiền phức cho người khác. Không ngờ thế giới sau khi con trưởng thành lại không thích hợp để kiểu người đó tồn tại." - Khuyết danh.

"Em không còn là người ở phía sau, đợi mong anh về hằng đêm nữa. Năm tháng sau này, hãy đi đúng đường, chọn đúng hướng, yêu đúng người và về nhà an toàn nhé." - Khuyết danh.

---

Obliviate

Chiếc đũa đung đưa trong tay người cầm, vẽ nguệch ngoạc vào không trung những đường chỉ vô hình. Dưới lăng kính vi mô, có lẽ đã phá đi vài nghìn tỉ liên kết, nhưng trong ánh mắt người thường, chỉ là một hành động mất trí.

Tôi nhìn khắp một vòng căn phòng, nơi mình đã gắn bó suốt một năm qua. Tôi chỉ còn nửa tiếng để đi đến sân bay, thêm chín tiếng nữa, tôi và anh sẽ cách nhau cả đại dương bao la.

Đây chẳng phải nhà anh hay nhà chúng tôi, đây là nhà tôi.

Nhà anh ? Tôi còn chưa có cơ hội được đến.

Nhà chúng tôi ? Ảo tưởng cũng phải biết giới hạn.

Tôi sẽ chẳng dông dài chi chuyện tình yêu của chúng tôi, vì thật sự mà nói, chỉ có mình tôi là dụng tâm.

"Tôi, chỉ vô tình trở thành một câu đề từ trong một quyển sách anh đọc. Anh ở cùng tôi vài giây, và cứ thế tôi bị quên lãng. Anh sẽ ghi nhớ nội dung, sẽ ghi nhớ câu cuối cùng, nhưng anh sẽ chẳng thể nhớ câu đầu tiên." - ParisJen, 23/08/2023.

Anh chẳng bao giờ thật sự lên tiếng khi chúng tôi bên nhau. Có lẽ do tôi nói quá nhiều lấn lướt anh, hoặc có lẽ do ngay từ đầu, anh ở bên tôi với tư cách là người nhận. Tôi cứ như vậy mà tự nguyện đeo lên cái xích "người cho".

Anh luôn cho tôi quyền lựa chọn, nhưng khi tôi đưa ra quyết định, anh sẽ luôn đưa ra phương án thứ ba, đôi khi chúng đẩy tôi vào tình trạng sốc phản vệ. Vậy mà tôi vẫn răm rắp nghe theo.

Tôi quá ngu ngốc rồi, phải không ?

Dẫu sao ngày từ đầu, tôi và anh cũng chỉ là hai đường thẳng song song, là Thượng Đế muốn thử tạo ra phép màu nên mới để chúng giao nhau. Đến bây giờ thất bại rồi, duyên còn nhưng phận không thì cũng quay lại vạch xuất phát, là hai đường thẳng song song, sống tiếp cuộc sống của mình, tiếp tục đối mặt với những phép màu mới.

Lần này tôi đi, là định cư.

Tôi chưa nói, và cũng không có ý định nói cho anh biết, cứ xem như đây là lời chia tay thầm lặng của tôi. Anh cũng chẳng quan tâm đâu, bớt đi một tôi, bớt đi cả nhiều muộn phiền.

Tôi kéo hành lý đi, để lại sau lưng một căn hộ trống vắng.

---

Tôi chạm mặt anh ở sảnh chung cư.

Anh tiến vào, tôi trở ra.

Anh đang bận bịu trên điện thoại, còn tôi, sau lớp kính râm, nuối tiếc nhìn anh lần cuối.

"Cứ như vậy, ta bình lặng bỏ lỡ nhau.
Cứ như vậy, ta dễ dàng buông tay."

- Tạm biệt, Trần Minh Hiếu.

Tôi rời đi rồi.

---

Dáng người cao ráo ngoảnh đầu lại nhìn bóng chiếc xe hơi đang lăn bánh rời đi, trong lòng dao động nhiều suy nghĩ.

"Mùi nước hoa vừa rồi .. sao giống ..."

---

Ồ, máy bay quốc tế có mời cả bữa ăn nữa sao ? Làm sao để tôi có thể mua nước được nhỉ ? Chết, tôi quên đổi tiền rồi.

Bay quốc tế thật sự rất phức tạp.

Tôi nhìn đám mây lửng lờ trôi bên ngoài, thấy hơi chán ngán. Tại sao có những nhà thơ hay nhà văn có được cảm hứng từ việc ngắm mây nhỉ ? Cá nhân tôi chỉ thấy đấy là một đám trắng xoá, hình như tôi hơi thèm kẹo bông gòn rồi. Bên đấy có kẹo đấy không nhỉ ?

Mớ bánh kẹo tôi mang theo đã bị giữ lại ở sân bay hết, chỉ còn có thể chờ tiếp viên đến để mua thôi, nhưng vẫn không có vị ngọt của đồ Việt Nam.

Tôi nhớ Việt Nam rồi, mà mới chỉ bay được bốn tiếng. Hay tôi quay về được không ?

Nhưng quay về rồi .. thì ở đâu ? Làm gì ?

Quan trọng hơn, sao tôi dám đối mặt với anh ?

Hay tôi về quê ? Nhưng làm gì ? Lại làm sáng tạo nội dung sao ? Rồi cũng sẽ lại gặp anh, bằng cách này hay cách khác. Tôi đã làm được một lần, cũng đã gặp được anh, vậy thì có điều gì chắc chắn tôi sẽ tránh được anh ?

Nhưng tôi định cư thế này chỉ có một mình, liệu tôi sống được không ?

Tôi khóc rồi, chợt nhớ nhà quá. Hay tôi về ? Về rồi thì xới đất bới rau cũng có cái sống, cũng chẳng chết ngay được. Sang đất người, tôi nghĩ chắc tôi ngất ngay ở sân bay mất.

Tôi lại trông ra mây, và lần này tôi thấy mây cũng buồn buồn. Hoá ra các ông ấy thấy mây trời muôn hình vạn trạng là vì thế, vì ông nào cũng buồn, buồn thối đất thối cát hết cả, thảo hèn văn thơ lúc nào cũng sầu bi.

Ồ, thế tôi cũng có máu thi sĩ trong người rồi. Tôi tự hào về mình đấy.

Tôi mở điện thoại lên xem giờ, lại thấy hình nền. Chẳng là gì to tát, chỉ là hình chụp mờ mờ anh ngồi cạnh tôi, anh đang ăn. Còn tôi chỉ hiện lên với hai con mắt và chiếc trán.

Chúng tôi chẳng bao giờ chụp hình chung, vì anh bảo anh không thích chụp hình. Này là tôi chụp vội, anh cũng không biết. Hai năm, chỉ có tôi là biết chúng tôi bên nhau, anh không quan tâm, còn báo giới chẳng ai biết.

Anh giảm thiểu tối đa tương tác với tôi, đến mức họ còn nghi ngờ anh ghét tôi. Các bạn chẳng cần đặt nghi vấn nữa, hôm nay tôi giải đáp luôn, anh ghét tôi thật.

Anh chưa bao giờ nói thế, nhưng cử chỉ bài xích của anh đủ tát tôi tỉnh ngộ vài chục lần. Vẫn là tôi ngu muội cứ lần lữa bỏ qua cho anh.

"Sự nuông chiều tạo ra một kẻ vô ơn."

Anh đúng là vô ơn, tôi đúng là có nuông chiều. Tôi cuối cùng đã có thể thành thật một lần, sắm vai phản diện, trách cứ anh.

Bấy nhiêu chì chiết là đủ rồi, tôi nên đổi hình nền đi thôi.

Hình nền Thần Tài.

Tình yêu có thể không thành, nhưng tiền tài hãy đến với tôi.

Nếu có buồn, tôi vẫn rất sẵn lòng lau mặt bằng tiền. Hơi trơn và không thấm nước, nhưng tiền mà, ai chê thì thiệt người ấy, tôi không.

Tôi tháo SIM, thay bằng SIM quốc tế.

Tôi nên ngủ thôi, ăn no quá rồi.

---

- Tút. Tút. Tút. Thuê bao quý khách vừa gọi ...

"Đi đâu rồi ?"

- Alo ?
- Khang, Kiều có bên chỗ mày không ?
- Không.
- An ?
- An đang ở với tao nè. Sao vậy ?
- Không có gì.

Trước khi bấm phím "Kết thúc trò chuyện", bên kia đầu dây vang lên giọng nói có phần giận dữ.

- Đừng tìm nữa. Muộn rồi.
- Hả ? Mày nói gì ? Alo ? Alo ? Alo !!?

---

"Điều khó khăn nhất mà George không thể làm sau khi Fred ra đi chính là soi gương.

Điều mệt mỏi nhất tôi không thể làm sau khi biến mất chính là buộc chính mình phải quên đi." - ParisJen, 18/10/2023.

- Obliviate.

16|08|2024|Lluvia
Are people naturally evil or are they simply forced by the circumstances of their lives to become bad ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com