Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bí mật #41

Minh Hiếu mỉm cười nhìn vô số người đang ngồi trước mặt mình, trong lòng phấn khởi như đứa con nít. Làm sao mà không vui vẻ cho được, sắp đến sinh nhật hắn rồi, hắn có hai mươi lăm hay bảy mươi lăm vẫn thích sinh nhật, vẫn có tâm trạng ngóng trông ngày đặc biệt này.

Những năm trước hắn còn thấp thỏm chờ đợi được chúc, năm nay thì không cần nữa rồi.

- Where are you my baby ? Nghe anh mà quay lại ngay đi. Bao nhiêu tình yêu em cần để đừng buông bàn tay đi. Ta đã làm sai điều gì, em ? Anh đã phải thức thật nhiều đêm. Anh anh tự yên lòng mình là chẳng còn duyên, là maybe. Sao ông trời, không cho mình yêu ở một đoạn sau trong đời. Ngày mà mình không hay mơ mục tiêu xa vời. Hãy quên đi anh là ai. Miễn là em sẽ không nhìn anh như là một trong những lựa chọn sai. Ghìm giọt lệ đằng sau mi. Dành một ngày cho nhau đi. Thật lòng là anh không cam tâm ngày mai ta không gặp lại .Vì mặt trời và mây lên. Sẽ chẳng cầm được tay em. Liệu bầu trời kia mưa rơi có phải đang giữ chân mình lại.
- Em muốn nắm tay anh lần cuối cùng.
- Hãy làm ngay đi. Cho anh được ôm em một lần cuối thôi.
- Mau ôm rồi em đi.
- Hôm nay thật ra là anh đây không dám nhắm mắt dù chỉ một lần.
- Em đi và sẽ ôm lấy những phút cuối đặt tận vào trong lòng. Em cũng đâu có nói gì. Lặng nhìn anh đấy anh cứ nói đi. Baby, I'm not crying. Nhưng nói ra sợ nước mắt ở trên khóe mi. Chẳng còn giống y như lần đầu. Em có muốn em như vậy đâu. Không đi tiếp thôi đừng đợi, đồng hồ đang quay chẳng biết ngừng đâu. Đếm giờ lại đếm giờ và em không muốn giải thích. Cho anh thêm thời gian để rồi có lỗi đó là tại mình. Người lặng nhìn vấn vương.
- Người nặng tình vẫn thương.
- Dừng lại đây là do khoảng cách hai ta ...

Đặt micro xuống, cảm nhận từng giai điệu lướt qua bên tai.

Thật sự năm nay không cần thiết nữa.

---

Minh Hiếu trở về nhà, quy củ một đường vào thẳng nhà tắm để vệ sinh cá nhân. Quay ra với bộ đồ ngủ hình trái cam trông có vẻ trẻ con, hắn thả phịch người lên ghế sofa. Hôm nay hắn đi event sinh nhật do người hâm mộ tổ chức, về đến nhà liền đâm ra lười biếng, dứt khoát nghỉ ngơi một hôm.

Hắn mở YouTube, không biết nên xem gì, ấn bừa vào video đầu tiên xuất hiện ở mục Gợi ý.

- Em không phải Cá Bống. Trong Tấm Cám đó, thì có mẹ Cám đúng không, thì chị là mẹ cho nên em phải có hiếu nha cưng.

Minh Hiếu đang vừa xem vừa nghịch điện thoại, nghe đến đây vội vàng ngẩng đầu lên xem. Không ngờ chị Trang Anh vậy mà chơi chữ với Thanh Pháp, đã vậy còn gặp anh Trấn Thành nhấn mạnh hơn, hắn không ở đó nhưng cũng thoáng hây hây đỏ đôi má.

Cửa phòng mở ra, theo sau là người đang khệ nệ mang vác vô số thứ. Người vừa ngẩng lên đã giật bắn mình, giống như kẻ gian bị bắt tại trận, chột dạ giấu hết mớ đồ ra sau lưng, lắp ba lắp bắp.

- A-Anh về rồi.
- Anh về rồi nè !! Nay anh về sớm lắm, về sớm hơn em !!

Hắn hai ba bước nhảy xuống ghế, phóng ào ra cửa, muốn ôm nhưng người né tránh hắn, ỡm ờ tìm cách lảng sang chuyện khác.

- N-Nay anh về sớm vậy ?
- Các bạn kêu anh về sớm nghỉ ngơi.
- À ...
- Bé cầm gì đó ?
- À không có gì.
- Cho anh xem đi mà ~

Thanh Pháp thở dài tiếc nuối, cầm tay hắn kéo đến bàn, buộc hắn ngồi ngay ngắn rồi mới chậm chạp mở hộp bánh. Bên trong là chiếc bánh sinh nhật chỉ lớn bằng một gang tay, phủ lên lớp kem đỏ loang với màu trắng, không quá gắt gao sắc đỏ nhưng không quá lạnh lẽo sắc trắng, bên trên được cắm lên cây nến uốn hình trái tim.

- Em định tạo bất ngờ sớm cho anh vì ngày 28 anh bận đi ghi hình, nhưng anh về trước nên ...
- Vậy anh đi ra ngoài lại rồi anh vào.
- Thôi, ngố quá à.

Em vội can hắn, phì cười với sức ấu trĩ của tên to đầu này, chạy đi tắt đèn, thắp nến, nhỏ giọng cất lên bài hát ai cũng từng nghe một lần trong đời.

Minh Hiếu xuyên qua ánh lửa lốm đốm nhìn ngắm người đang hát chúc mừng mình, không kiềm nổi lòng, chồm qua bàn nâng cằm em lên hôn xuống.

- Cảm ơn em.

Còn chưa để em kịp hiểu, hắn ngồi ngay lại để thổi nến, quẹt lấy một miếng kem phết lên mặt em, hi hi ha ha cười chê. Thanh Pháp không lấy làm khó chịu, ngược lại đem cả chiếc bánh cất vào tủ, móc từ túi ra hai chai xịt tuyết xịt trắng đầu hắn rồi bỏ chạy. Cả hai hoá trẻ con rượt đuổi nhau khắp nhà, cuối cùng mệt mỏi ngồi dựa vào nhau ăn bánh.

Bất chợt, điện thoại Minh Hiếu kêu lớn.

- Alo nghe nè Khang ?
- Mình phải chia tay thật sao ? Còn nhiều lời hứa từng trao. Giờ đây anh phải thế nào? Đứng nhìn em cùng người ta sao? Chẳng muốn phải ôm khát vọng. Rồi lỡ buông tay bỏ mặc em ở lại phía sau. Ước cho kim đồng hồ kia ngưng. Để ta sẽ mãi đứng im. Chẳng phải đuổi theo điều gì.

Hắn ôm trán thở dài, thấy người trong lòng đang ăn bánh, mỉm cười vừa mở loa ngoài điện thoại vừa véo má nựng yêu em.

- Biết trước kết thúc ta sẽ xa. Nhưng bao đêm suy tư anh dặn lòng đừng đau quá. Ngày mình chẳng thể ở bên nhau chưa một giây trôi nào anh có thể nghĩ đến được. Tại sao phải là hôm nay ? Cứ biến mất thôi sẽ chẳng thể đau như này. Đã bao giờ cuộc tình này nằm đầu dòng và điền vào mai sau của nhau ?
- Hát xong chưa ?
- Xong rồi.
- Muốn gì ?
- Chúc mừng sinh nhật mày.
- Hôm nay mới 25.
- Tao chúc trước.
- Chứ không phải mày thấy người ta đăng video event sinh nhật nên mày tưởng hôm nay sinh nhật tao chứ gì ?
- Không hề ...

Thanh Pháp đút cho Minh Hiếu một muỗng kem, nụ hôn cảm ơn hắn tặng còn chưa kịp tan trên môi thì điện thoại em cũng reo lên ầm ĩ.

- Em nghe nè Gíp ?
- Ước gì, đây không phải là ngày cuối cùng, mà là ngày đầu tiên mà hai đứa mình gặp nhau. Không phải là để thay đổi điều gì cả, mà chỉ đơn giản là anh muốn yêu em thêm một lần nữa thôi, một lần. Sorry ...

Em bất lực dựa đầu vào vai hắn, mở loa ngoài để hắn cùng nghe. Cả hai nhìn nhau phì cười, để hai chiếc miệng nói kia hoà ca.

- Ủa ? An ? Mày ở đó hả ?
- Ủa Khang ? Sao mày ở đó nữa ?
- Tao gọi cho Hiếu mà.
- Tao gọi cho Kiều mà.
- Mày gọi Kiều làm gì ?
- Chứ mày gọi Hiếu làm gì ?
- Tao chúc mừng sinh nhật.
- Tao cũng chúc.
- Sinh nhật Hiếu mày gọi Kiều làm gì ?
- Sinh nhật chồng thì gửi qua vợ đúng rồi.
- Hai đứa bay là nhớ nhầm sinh nhật ông nên mới chúc cùng lúc thế này chứ gì ?
- Không hề nha, tao có ghi sinh nhật mày rõ ràng.
- An không có như thằng Khang đâu, An nhớ sinh nhật Hiếu mà.
- Vậy tao sinh nhật ngày mấy ?
- 26 !
- 27 !
- Bậy ! Tao nhớ 26 !
- 27 cha ơi cha, bữa đó thứ Tư cả đám đi diễn xong đi ăn mừng luôn mà.
- 26 !
- 27 !
- 29, anh nhớ vậy.
- Ủa mày đang ở với ai vậy An ?
- Bé Hùng.
- Hello mấy đứa, anh vote 29 nha.
- Hiếu, mày sinh ngày 26 đúng không ?
- Tao block số hết. Bạn bè còn thua con thiềm thừ !!
- Ủa ? Ê n-

Minh Hiếu giận dỗi tắt cả hai cuộc gọi, dụi vào người em uất ức.

- Tụi âm binh đó không nhớ sinh nhật của anh ~
- Em nhớ nè.
- Chỉ có bé nhớ sinh nhật anh thôi.

Thanh Pháp vuốt tóc hắn, Minh Hiếu được vuốt như mèo được gãi cổ, rừ rừ kêu lên, càng dụi sâu hơn vào người em.

- Bé ơi.
- Em đây.
- Bé rap cho anh nghe đi.
- Rap ? Rap bài gì ?
- Bài công khai của mình.
- Em muốn nắm tay anh lần cuối cùng.
- Hãy làm ngay đi. Cho anh được ôm em một lần cuối thôi.
- Mau ôm rồi em đi.
- Hôm nay thật ra là anh đây không dám nhắm mắt dù chỉ một lần.
- Em đi và sẽ ôm lấy những phút cuối đặt tận vào trong lòng. Em cũng đâu có nói gì. Lặng nhìn anh đấy anh cứ nói đi. Baby, I'm not crying. Nhưng nói ra sợ nước mắt ở trên khóe mi. Chẳng còn giống y như lần đầu. Em có muốn em như vậy đâu. Không đi tiếp thôi đừng đợi, đồng hồ đang quay chẳng biết ngừng đâu. Đếm giờ lại đếm giờ và em không muốn giải thích. Cho anh thêm thời gian để rồi có lỗi đó là tại mình. Người lặng nhìn vấn vương.
- Người nặng tình vẫn thương.
- Dừng lại đây là do khoảng cách hai ta ...

Đoạn rap đã kết thúc, trả lại cho không gian hai người bầu không khí tĩnh lặng không lời. Thanh Pháp vẫn ôm Minh Hiếu. Hắn vẫn vùi mặt vào người em, ôm ghì. Cả hai không ai lên tiếng, chỉ chậm rãi tận hưởng không gian có nhau.

- Chúc mừng sinh nhật sớm, Trần Minh Hiếu của em.
- Cảm ơn em.
- Hi vọng năm sau, năm sau đó và nhiều năm nữa sẽ được cùng anh đón sinh nhật.
- Đừng nói gở, anh không buông em ra đâu.
- Hiếu.
- Dạ.
- Cảm ơn anh.
- Vì chuyện gì ?
- Vì đã đến bên em.

---

Thanh Pháp bật dậy khỏi cơn mơ, vội vàng kiểm tra điện thoại.

- Chết rồi, qua mười hai giờ rồi.

Gấp gáp soạn một lời chúc dài gửi cho hắn, nhưng chỉ vừa gửi đi vài giây, em đã bị một lực kéo tuột lại giường, Minh Hiếu biếng nhác dịch người về phía em trong ánh nhìn ngạc nhiên.

- Ủa ?
- Bé ... anh về rồi nò ~

Chất giọng ngái ngủ chẳng nói ra chữ nào nên âm càng khiến hắn trông giống một chú Golden Retriever bị làm phiền.

- Em tưởng anh đi ghi hình ?
- Anh đẩy lịch lên sớm hơn òi, hôm nay anh đi quay quảng cáo hoi, anh cố gắng xong sớm để về nhà với iem ó.
- Hiếu.
- Hmm ...
- Qua ngày mới rồi.
- Humm.

Thanh Pháp mỉm cười. Hắn ngủ được tám phần rồi, chắc chẳng nghe ai nói gì đâu.

Em khẽ đặt lên trán hắn nụ hôn cầu chúc phước lành, ngọt ngào thủ thỉ bên tai.

- Chúc mừng sinh nhật chồng.

---

Inspiration:



26|09|2024|Lluvia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com