Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bí mật #50

Trời Thu Hà Nội chưa bao giờ dễ chịu với bất cứ ai. Năm nay Thu đến sớm, sớm đến mức chính người dân Thủ Đô còn không kịp phòng bị, tất bật đua nhau đến trung tâm thương mại mua quần áo rét.

Vậy mà trong tiết trời bắt đầu biết cắt da cứa thịt ấy, có ba người co ro nằm trong túp lều lớn, ôm nhau run rừ rừ như mèo. Dẫu đã chìm vào cơn mơ, nhưng giấc nông, nên Minh Hiếu, Bảo Lâm, Vy Thanh vẫn chưa ngủ được.

Bảo Lâm là khổ nhất. Tuy nhiên đây chẳng phải cái khổ anh ta muốn than, chỉ là anh tự nguyện đeo lên, vì anh còn hai đứa bé nhất nhà.

Bảo Lâm nằm ngoài cùng, lưng đối với cửa lều, chắn gió cho hai em, nhường luôn hai áo khoác cho hai đứa, chính mình chỉ độc một chiếc áo tay dài lót nỉ mỏng trên người.

Vy Thanh cũng không ổn hơn. Nhận áo của Bảo Lâm, nhưng nhường tấm chăn mỏng cho Minh Hiếu, đeo cho hắn chiếc bịt mắt có miếng chườm nóng, đeo luôn cho hắn chiếc khẩu trang để tránh đau họng.

Hai anh lớn đôi khi có lắm lời lắm chuyện, nhưng thật tâm vẫn cưng út nhất, mà út ấy giờ đây đang rơi vào cơn mê man như muốn sốt.

Sự việc này đâu phải chuyện gì quá khó đoán. Đúng vậy, đội em nhỏ lại thua đội anh lớn, lại chiếm suất ngủ ngoài. Ba ông già thì chăn ấm nệm êm trong khách sạn, ba đứa nhỏ thì lẩy bẩy như cò đói trong lều trên tầng thượng.

Bất chợt, cửa lều được mở ra.

Thanh Pháp chui vào, đem ba người kéo ra, không nói tiếng nào, chuyên chú dẫn cả ba đến trước căn phòng khách sạn lớn.

- Sao vậy Kiều ? Sao không ngủ ?
- Em ngủ không được. Mấy anh lạnh lắm rồi, vào đây nằm đi, mai em xin chị Thắm cho.
- Không được, bọn anh thua mà.
- Thắng thua không quan trọng, điều lớn ở đây là sức khoẻ. Em thấy anh Cris chảy mũi rồi, còn anh cứng người hết rồi kìa. Hai anh vào phòng ngủ sớm đi, xíu nữa dậy rồi.
- Hiếu ngủ với em nha. Anh với Cris ngủ là đá nó đi đó.
- Dạ.

Bảo Lâm nhìn theo bóng em dìu hắn đi khuất rồi mới lục tục cùng Vy Thanh vào ngủ. Vừa đặt lưng xuống giường đã ngáy o o.

Bên này, Thanh Pháp đỡ Minh Hiếu nằm lên giường, tém chăn kĩ lại, áp trán mình lên trán hắn, khẽ lay.

- Lượm ơi.
- Hmmhh ..
- Lượm ơi dậy uống nước được không ?
- Kh-Khát.
- Đây, nước ấm đây rồi. Em đỡ Lượm dậy.
- Ấm quá.
- Ừm, Lượm trong phòng em rồi, Lượm uống rồi thì ngủ đi.

Minh Hiếu uống được ngụm nước liền tỉnh đi mấy phần, cầm lấy tay em kéo lại.

- Em đi đâu ?
- Em đi lấy thuốc cho Lượm, Lượm sốt rồi.
- Em ở đây.
- Nhưng Lượm uống thuốc đã.
- Uống rồi thì em phải ở đây.
- Ừm.

Minh Hiếu ốm vào như trẻ con lên ba, khó chịu khó chiều mà đặc biệt hay làm nũng, nói một câu thì ứ lại ba câu, đề nghị một chuyện thì làm bộ làm tịch, ra vẻ ta đây vẽ ra chuyện khác. Vậy mà cũng có người tình nguyện chiều, chiều đến mức tính khí ấy càng lúc càng quá đáng hơn.

- Anh uống rồi, em lên nằm với anh.
- Em lên ngay.

Thanh Pháp ngồi lên giường, vừa cởi dép xong đã bị kéo tuột vào vòng tay rộng của ai kia, ôm ghì em vào ngực.

Minh Hiếu hít sâu một hơi, thoả mãn tận hưởng cảm giác có em bên cạnh.

- Em thơm.
- Lượm, anh thấy ấm chưa ?
- Ấm lắm rồi. Em ấm lắm.
- Lượm ngủ đi.
- Chưa ngủ được.

Hắn cọ mũi lên chóp mũi em.

- Vẫn còn áy náy.
- Áy náy chuyện gì ?
- Đoạn chiều có lỡ đá vào chân em.
- À. Không sao đâu mà.
- Có sao mà, em bầm đen hết cái ống đồng rồi.
- Em không cảm thấy đau mà.
- Nhưng bầm rồi, xấu em.
- Em xấu vậy Lượm bỏ em sao ?
- Không có bỏ. Em đừng nói.

Hắn hậm hực chun mũi, cắn má em day day trách cứ.

- Vậy sao lo như vậy ? Em còn không lo.
- Xót chứ. Em đau một thì anh đau mười. Anh xót.
- Ừm, em biết Lượm xót rồi. Lượn giỏi nh- Khoan đã.

Thanh Pháp nheo mắt trừng Minh Hiếu.

- Vì anh xót em nên mới cố tình thua trò cuối để ngủ khổ đúng không ?
- Kh-Khô-Không .. Không có.
- Cái mặt kìa, nói dối lồ lộ ra. Lượm tồ !!
- Anh không có tồ.
- Không tồ mà anh cố tình thua hửm ?
- Anh thấy có lỗi ...
- Nhưng Lượm sai rồi.
- Anh sai ?
- Sai chứ. Anh đang bệnh này, anh còn ngủ trời sương, anh không có chăn để đắp, anh càng bệnh nặng thêm. Hơn nữa anh thua kéo theo cả anh Lâm với anh Cris ngủ khổ cùng, như vậy thì sao ?
- Như vậy thì vô trách nhiệm.
- Đúng vậy. Minh Hiếu, em xót anh, em cũng không muốn anh hỗn với anh lớn.
- Anh hiểu rồi.
- Tự em cũng chơi bằng hết sức mình, anh Giang, anh Tuấn, anh Huy cũng đều thế. Nên sau này Lượm cũng vậy nhé, tất nhiên là trừ những lúc anh đuối.
- Dạ.
- Lượm.
- Dạ.
- Em có phải quá khó khăn rồi không ?
- Không ...

Minh Hiếu gục đầu vào vai em, lí nhí phát ra âm thanh.

Thanh Pháp thở dài, nâng mặt hắn, hôn lên miếng hạ sốt trên trán.

- Em xin lỗi.
- Không !

Hắn nhíu mày, dẩu môi ôm chặt em hơn.

- Sao vậy ?
- Sao em không hôn anh mà hôn miếng dán ? Trán anh sốt thì kệ, em phải hôn anh ! Môi em phải dính trên da anh cơ !!

Em bất lực phì cười, vỗ bem bép vào vai hắn, mổ hôn khắp mặt người em thương sâu đậm, còn không quên trách cứ.

- Hư quá à ! Nũng còn hơn em nữa !!
- Hứm !! Trinh mà, Trinh cỡ này không đó.
- Diễm Trinh bèo nhi quá đi.
- Hứm, tất nhiên rồi.
- Diễm Trinh đi ngủ được chưa ? Còn mấy tiếng nữa phải dậy rồi.
- Em hôn nữa đi rồi anh mới ngủ.
- Hôn lần cuối thôi nhé, không xin xỏ thêm, phải đi ngủ đấy.
- Hai lần cuối đi.
- Được.
- Thôi ba.
- ...
- Bốn đi.
- ...
- Anh chốt, năm ! Năm ! Sáu !
- Lượm !!!

Minh Hiếu bị quát liền cụp đuôi, mất mát vùi mặt vào hõm vai em trốn tránh, chọc cho Thanh Pháp dở khóc dở cười lại vỗ bẹp lên vai hắn.

- Cái đồ Lượm tồ !!
- Hựm !!
- Em hôn sáu lần thôi, sau đó em sẽ ngủ đấy.
- Dạ ...
- Dạ to lên.
- Dạ !!

Em hài lòng hôn khắp mặt, cuối cùng in trên môi hắn một nụ hôn lâu thật lâu, giống như lời chúc ngủ ngon, giống như lời trách cứ, càng giống như một bài giảng mà cuối bài là một câu khích lệ.

Ừm, Thanh Pháp xót người yêu chẳng ai biết đâu, nhưng một khi biết rồi thì chỉ biết khoanh tay đứng nhìn. Vì em xót người ta còn ấu trĩ hơn người ta xót em nhiều. Minh Hiếu xót Thanh Pháp thì có cương cũng sẽ có nhu, Thanh Pháp mà xót Minh Hiếu chỉ được cái miệng, thật ra vẫn bao dung cho hắn tác oai tác quái đấy thôi.

---

Inspirations



05|10|2024|Lluvia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com