Bí mật (H+) #90
Trần Minh Hiếu vĩnh viễn không thể cho người khác biết cách hắn có được ngày hôm nay.
Không phải vì hắn ích kỷ hay tham lam, mà vì hắn cùng người kia đã ra thoả thuận, bọn họ mãi mãi không thể công khai lý do đến được với nhau.
Đơn giản vì cả hai đều là người của công chúng, những hành vi đằng sau ống kính đều không được phép để lộ.
Mỗi khi được hỏi cả hai gặp nhau lần đầu ở đâu, một trong hai đều đã lật sẵn trang kịch bản đã soạn từ lâu ra để dò đáp án.
"Repeat a lie often enough and it becomes the truth." - The Nazi Joseph Goebbels.
Dần dà những ý tưởng không thực kia như muốn rõ ràng hơn, nên đôi khi hắn phải gợi nhắc lại quá khứ.
Một xuất phát điểm không trong sạch.
---
Tám giờ tối, chung cư Y.
Tầng hai mươi, căn hộ số mười một.
Cửa lạch cạch mở ra, lập tức một bóng đen tràn vào.
Cửa rầm đóng lại, một người bị đè ở trên cửa sờ soạng đến mụ mị đầu óc.
Áo đã tốc quá ngực, quần bị tuột qua gối, làn da trắng ngần đang đỏ lên từng mảng khi môi ai đó lần lượt di qua.
Quần lót dần xuất hiện vết đậm ám muội, chất lỏng đặc nhờn rỉ qua lớp vải cotton, lách tách một giọt lại một giọt kéo dài đến tận khi chạm đất.
Thanh Pháp khổ sở tìm điểm để bấu vào cửa, nhưng vốn cửa là tấm gỗ phẳng, không có cách nào bám trụ, nên dù có cố ít hay cố nhiều cũng đều đổ sông đổ bể cả. Bất lực, em ngã ngồi trên đất, nức nở từng tiếng trong khi người kia vẫn không có ý định buông tha.
Minh Hiếu thẳng lưng đứng dậy, ánh mắt có phần khinh bỉ nhìn người vì dục vọng mà oặt ẹo dính vào cửa, không lên tiếng, trực tiếp xốc nách người, vác lên vai, quen thuộc lối đi đến thẳng phòng ngủ.
Thanh Pháp mạnh bạo bị ném lên giường, thần trí chưa hồi tỉnh, hoang mang sờ mó chăn gối của mình, không hề chú ý đến tên kia đang đến tủ đầu giường lục ra một dây bao cao su.
Minh Hiếu giật ra một cái, hướng ánh nhìn phức tạp về em.
Hắn xé bao, ngồi quỳ trên giường định đeo vào thì tay bị chặn lại.
Ngẩng đầu lên nhìn. Thanh Pháp bò đến trước hạ bộ Minh Hiếu, cầm lấy dụng cụ gây án của hắn, vươn lưỡi bắt đầu liếm.
Minh Hiếu thật lâu rồi mới có được góc nhìn này, bỗng chốc ngây người, mất một lúc sau mới chịu chấp nhận sự thật, nhưng ngay lập tức mất bình tĩnh.
Người nọ hôn từ đầu khấc đến tận đám lông mao rậm rạp, kiểu cách như cung kính quý trọng, tựa như vật đang cầm trong tay còn hơn cả một gia tài.
Người nọ đút vào miệng, nhưng kích thước của hắn quá lớn, người chỉ ngậm vào được phân nửa, nửa còn lại vụng về dùng lòng bàn tay mềm vuốt lên vuốt xuống. Dương vật được cả hai điểm mềm mại an ủi, nhưng Minh Hiếu vẫn có phần nặng nhẹ so sánh. Lòng bàn tay em thì mềm thật đấy, nhưng so với cái lưỡi ngọt kia thì cũng chỉ là con muỗi so với con voi mà thôi.
Thanh Pháp dường như đã mỏi, có phần tiếc nuối nhả dụng cụ ra, ánh mắt long lanh nước nhìn lên, vẻ có lỗi chiếm lĩnh tất thảy biểu cảm, áy náy khàn khàn hỏi nhỏ.
- C-Có sướng không ?
Minh Hiếu nắm tay thành quyền, cố sức không để bản thân thất thố mà bắn ra.
Nếu đứng vào vị trí của hắn lúc này, hắn tin những kẻ khác còn khoa trương xuất sớm hơn hắn nhiều.
Dáng vẻ nóng bỏng quyến rũ nhưng thơ ngây, là minh chứng sống của viên kẹo mềm, bên ngoài ngon miệng, bên trong lại cay xé lưỡi, hoàn toàn có khả năng đánh lừa người khác. Hơn thế, hắn là nhìn từ trên xuống, thấy toàn bộ vẻ gợi dục qua biểu cảm, còn có cái mông ngọ nguậy tới lui theo từng nhịp liếm láp, vật nhỏ cứ chốc chốc lại rỉ ra dịch nhờn, cảnh này mà được xuất thành phim khiêu dâm thì khối thằng yếu sinh lý, trông nứng đến vậy mà.
Tuy nhiên, tất cả chỉ dừng ở "nếu".
Minh Hiếu là tên tiêu chuẩn kép. Hắn có quyền quen nhiều bạn tình, nhưng hắn quy định bạn tình của hắn chỉ được mỗi hắn ghé thăm.
Gia trưởng cũng được.
Nhưng thời gian gần đây, đúng hơn thì hai năm trở lại đây, hắn chỉ có mỗi mình Thanh Pháp để giúp hắn thoả mãn nhu cầu sinh lý, mấy liên lạc kia đã bị hắn đá đi từ lâu. Hắn chỉ dùng một mình Thanh Pháp, vì thế mặc nhiên người này cũng phải biết điều một chút.
Vậy nên, sẽ chẳng có chuyện "những kẻ khác" xuất hiện.
Đúng không ?
- Lần đầu blow ?
Thanh Pháp gật đầu, Minh Hiếu lại càng nảy sinh nghi ngờ.
Cất chất vấn ngược vào trong, thình lình hắn xoay người em lại, không nói không rằng trực tiếp đút vào mà "quên" đeo cả bao.
"Quên".
Bên trong tơi xốp kỳ lạ, còn trơn tuột, khiến hắn dễ dàng đâm đến lút cán, hai hòn bi theo quán tính đập đỏ cả một mảng mông.
Người bên dưới lập tức ré lên, hu hu ha ha cười khóc lẫn lộn trên giường, tìm vật gì đó để vịn vào, nhưng chăn gối khi nãy đã bị gạt xuống đất, bây giờ chỉ có hai người cùng tấm nệm ở lại.
- Tự chơi ? Sao mềm thế này ?
Thanh Pháp nức nở không ra hơi, dùng chút tỉnh táo còn sót lại đứt quãng từng từ mà lập thành câu trả lời.
- N-Ngh-Nghĩ kiểu gì .. cu-cũng .. cũng làm, nên ch-chuẩn bị ... chuẩn bị trước.
Gân xanh đỏ nổi đầy trán, Minh Hiếu không nhịn được nữa, đem người ôm chặt vào lòng, dùng sức thúc mạnh vào tận bên trong, tông giọng hung dữ gằn cả câu nhét vào màng nhĩ Thanh Pháp.
- Ở đâu ... Ở đâu ... Học ở đâu mấy thứ đó ? Thằng nào đã chơi qua ? Là đứa nào dạy ?
Càng nói càng hăng, dương vật giã nát lớp giác mút của hậu huyệt, khiến chúng tê liệt đi, chỉ còn biết chịu trận như chính chủ nhân của chúng, khóc cũng không còn nên hơi, để lại tiếng thở dốc đáng thương cùng dòng nước dãi trong suốt trên nệm.
- Kh-Không có ...
- Vậy tại sao chỉ còn bảy cái bao cao su, rõ ràng phải còn lại tám cái nếu chưa tính cái này ? Blow job làm sao lại biết ? Vụ tự nong này ai dạy ?
Hàng loạt câu hỏi vồ vập lấy em, Thanh Pháp mất thời gian rất lâu để đáp lời, không phải vì suy nghĩ, mà vì kẻ ở bên trên cứ không ngừng ra vào, mỗi lần nhấp hông đều đâm đến tận cùng, đến mức trên bụng em gồ ra một điểm tròn lạ lùng.
- T-Tự học ... Tự học trên mạng .. muốn tự thử nên m-m-mới lấy bao bọc vào ngón tay, nh-nhưng không biết bọc nên rá-rách mất rồi. Tất cả đều ... T-T-Tất cả đều tự học trên mạng, tự xem phim.
- Vậy nghĩa là chỗ này ...
- Ch-Chỉ .. chỉ của mình H-H-Hi- .. thôi.
Nói xong liền đứt hơi nằm rạp trên giường.
Minh Hiếu vỡ lẽ ra, cảm thấy trong tim một dòng nước tưới lên, ấm áp như được ôm lấy.
Hắn lật người em lại, tiếp tục lực đạo mạnh mẽ mà tiến công, gác hẳn hai chân em lên vai, mỉm cười quỷ dị.
- Má nó chứ, mọi thứ .. về .. thật sự quá dễ thương.
Lại tiếp tục ra vào. Lần này, hắn cúi người, ngậm lấy môi em triền miên không dứt.
Thanh Pháp trợn lớn mắt.
Hai năm là bạn tình, lăn lộn trên giường biết bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào cả hai hôn nhau. Minh Hiếu không thích điều đó, Thanh Pháp cũng vì thế mà tự biết, giữa họ từ đó tự có luật bất thành văn là không hôn nhau.
Bạn tình thì chỉ nên dừng ở bạn tình.
Em luôn quan niệm như vậy, luôn nhất nhất tự dạy dỗ chính mình như vậy.
Nên nụ hôn này ...
- Anh thích em.
Thanh Pháp chết máy.
Em không đáp. Lần này không phải vì mệt, mà vì em bận nhớ lại quãng thời gian hai năm.
Thích hắn khi chỉ mới lăn giường vài lần, đem những suy tư riêng cất gọn vào tim, im lặng trở thành búp bê tình dục cho hắn, cái gì cũng bỏ ngoài tai, cuộc sống quanh đi quẩn lại chỉ có lịch trình và hắn. Đem những câu nhớ nhung và lời yêu đắp vào những lần làm tình, mong một ngày hắn sẽ chú ý, nhưng như dã tràng se cát, cứ như vậy đằng đẵng đã ngót nghét sang năm thứ ba.
Hôm nay đánh liều một lần, nếu không được nữa thì chấp nhận buông bỏ, từ chỗ hắn xin kết thúc mối quan hệ này, xem như hai, gần ba năm vừa thật sự rất vui, nói mấy lời tử tế sau cuối rồi ai lại về nhà nấy, tiếp tục cuộc sống riêng.
Nào ngờ ... hôm nay hắn lại đánh úp.
- Em là ... của anh.
Dứt câu, một dòng ấm nóng cắn chặt vào lớp thịt bên trong, xối bỏng đám giác mút tham ăn, đẩy Thanh Pháp vào câu ú ớ cuối cùng để rồi nằm sõng soài ở giữa giường.
Minh Hiếu nhìn người nọ, ánh mắt khinh bỉ ban đầu đã hoá yêu thương, ôn nhu nằm xuống bên cạnh em, giam em vào lồng ngực vững chãi.
- Xin lỗi em ... Vì lúc nãy đã lớn tiếng nghi ngờ em.
- Kh-Kh-Không sao.
Giọng em khàn đục, khó khăn thốt ra từng âm tiết.
- Anh ngh-nghi ngờ như vậy cũng đúng mà, em c-cũng không đáng tin ..
Tim hắn nhói một đòn, nhíu mày càng ôm chặt em hơn.
- Không phải không tin em, mà anh không tin chính mình có đủ khả năng để em tình nguyện trở thành của anh.
Dùng thủ đoạn hèn hạ bắt buộc người ở bên mình như chó chờ chủ, vậy mà người vẫn tình nguyện làm theo. Là hắn tồi hay người tồi, không cần suy xét cũng biết rõ.
Nhưng hắn chợt giật mình.
- Như vậy thì em có thích anh không ?
Thanh Pháp bỗng khi này sững người, nửa ngày trời cũng không lên tiếng, im lặng hít thở núp ở trong ngực hắn. Minh Hiếu lại càng truy cứu táo tợn, đẩy em ra, nhất nhất hôm nay phải đòi được từ trên người em câu trả lời xác đáng.
- C-Cu-Cun-Cũng lâu ...
- Lâu là khi nào ?
- L-Lâu rồi.
- Là khi nào ?
- Th-Tháng mười một ...
- Mười một ... Sinh nhật em ?
Người kia ngượng ngùng gật đầu.
- Bữa đó hình như chỉ mua bánh thôi mà.
- Đó là lần đầu tiên em được nhận bánh kem sinh nhật.
Minh Hiếu không ngờ chút tuỳ tiện của mình lại gây sức ảnh hưởng lớn đối với người khác như vậy.
Hắn ôm chặt em, mổ hôn khắp mặt.
- Xin lỗi, đã để em chờ lâu rồi. Sinh nhật những năm sau sẽ chú ý hơn.
- Kh-Không cần cầu kỳ ...
- Người của anh không thể bị uỷ khuất được. Chỉ có anh mới có thể bắt nạt em ...
Cắn cắn vành tai em.
- ... ở trên giường.
Đỉnh một cái, đạo cụ tiếp tục trượt sâu vào bên trong.
- Anh không kiềm nổi ~
Thanh Pháp ôm lấy mặt hắn, thẹn thùng hôn lên môi.
- E-Em .. Em có bao giờ từ chối anh đâu ...
Round 2. Start !
02|12|2024|Lluvia
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com