Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mẻ điên: y

Một bầu không khí căng thẳng bao trùm lấy trường quay ngay cả khi tiếng hô "Dừng" đã vang và mọi người đã lục tục thu dọn đồ đạc.

Đức Phúc đánh ánh mắt về phía đám người đứng trước mặt mình, cảm giác chơi vơi dần hoá thành sự giận dữ, tất cả đều cháy đen, hoá tro đi vì giờ đây đội của anh ta chẳng còn điểm để sống sót trong cuộc đua.

Luật chương trình quá khắc nghiệt, nhưng nó sẽ chẳng là vấn đề nếu không có sự nhúng tay của nhiều nhân tố.

Trần Minh Hiếu.

Anh ta ngàn tính vạn tính, chết đặc quánh trong lớp keo nặng do chính mình giăng ra, trở thành miếng mồi béo bở cho cái tôi của mình, để rồi giờ đây tám người bọn họ như đứng ở bờ vực, chỉ một làm hơi cũng có thể khiến tất cả họ phải tạm biệt chương trình.

Anh ta quá cáo già, thật sự quá cáo già, nhưng lần này anh ta lại vô tình chạm trán phải một con sói. Con sói cô độc.

Nó sẽ chùn khi cần, hung khi có cơ hội, và ngoạm chết con mồi khi nó cảm thấy đã đến lúc. Minh Hiếu là một tên như thế, quá thông minh, thông minh đến mức phải khiến người khác lùi một bước.

Đức Phúc thầm thì với mọi người cùng đội, trách số phận họ quá hẩm hiu, cũng trách rằng ván cờ này họ đã quá liều lĩnh.

- Được ăn cả, ngã ăn ***.

Họ chẳng có ý nói bậy đâu, nhưng những tình huống thế này, đối xử thảo tính lại thành ra quá lừa dối chính mình.

---

Thanh Pháp ái ngại nhìn Phong Hào. Em chẳng dám lên tiếng trong cuộc đua này, em vốn dĩ đến với tinh thần học hỏi, thế này có hơi quá sức đối với em, tuổi đời em cũng không hơn ai, có khi là áp út trong tất cả, nên em không góp ý có lẽ là lựa chọn sáng suốt.

Em vốn sống cuộc sống đơn giản, vô tư chứ chẳng vô tâm, những thứ phức tạp thế này cả đời này em chẳng dám mơ được chạm vào, đừng nói đến chuyện trực tiếp đàm phán, nên những gì em có thể, chỉ là âm thầm quan sát, nhìn nhận và ghi nhớ cách mọi người ra đối sách.

Cách một người nói, ăn, nhìn, cho người khác biết rất nhiều về họ. Một kẻ ăn mặc rách rưới chưa chắc gì đã nghèo, nhưng kẻ ăn mặc bảnh bao chưa chắc gì đã là đại trượng phu. Nhân gian lắm kẻ lắm người, không thể nhìn nhận một ai đó chỉ qua vài lần tiếp xúc. Tuy nhiên, một kẻ hiểu và biết vờn cuộc chơi để phần lợi về mình, ắt là kẻ liều lĩnh. Kẻ liều lĩnh thì có thể là đại gia kếch xù, cũng có thể là tên nghèo rách mồng tơi, nhưng điều đáng sợ ở thành phần ấy là họ có ý chí tiến thủ, và họ biết cách để biến cái ý chí ấy thành điều khiến người khác phải dè chừng nhưng không đọc vị được.

Thanh Pháp nhìn đến Minh Hiếu, tình cờ chạm mắt khi hắn quay đầu ra sau.

Em mỉm cười gượng gạo khẽ cúi chào, luống cuống quay đầu hoà vào cuộc trò chuyện của mọi người, không biết rằng đã để lại ánh mắt từ dịu dàng hoá hung tàn.

- Thật đáng sợ.

Em nghĩ nghĩ, âm thầm tự nhủ phải tránh xa người này càng sớm càng tốt.

Hắn là con cá voi lưng gù, em chỉ là con tôm con tép, biển lớn còn chưa nếm đủ vị mặn, đầu còn chưa lọc được sạn nào, nếu cứ dính với hắn, sớm muộn gì cũng tai bay vạ gió, em cứ như vậy chết chìm cùng mớ tham vọng của người khác.

Hắn là hố đen, hắn sẽ nuốt trọn. Hố đen không trực tiếp hút cạn một thứ gì, nó mời gọi thứ ấy tò mò về nó, và khi tiếp cận đủ gần, chỉ còn có thể trách tò mò hại thân.

---

Hải Đăng cụp mắt, gã xoa cổ.

Một cảm giác bất an dâng lên. Gã chưa bao giờ thấy sợ như thế, khí tức kia, hắn là quỷ thần đầu thai hay sao, hay là điên rồi, hay hắn đang mưu tính gì, gã đều không thể nắm được. Gã còn quá trẻ, hơn nữa còn nhỏ hơn hắn, chết tiệt chỉ hai điều kiện ấy thôi cũng đủ khiến gã thua xa trong cuộc chiến này. Gã muốn thắng, nhưng gã thật sự đã chủ quan khi nghĩ rằng Minh Hiếu là thằng trẻ dễ chơi.

Gã chưa bao giờ nghĩ khoảng cách một tuổi sẽ tạo ra khác biệt lớn đến thế, lớn đến mức khiến gã ngộp thở, phải nới nới cổ áo liên tục khi nhìn cách hắn ung dung nâng giá bài hát, trong khi những đội khác đang xì xì xầm xầm. Hắn cứ thong thả tô vẽ cho cái bảng, thành viên cùng đội thì thoải mái đi lượn, trong khi những đội còn lại đang vò đầu bứt tóc cách để chừa đường lui cho mình.

Một tuổi, chết tiệt, chỉ là một tuổi, nhưng cái đầu hắn quá nhiều sạn đi, gã không thể theo kịp, ngay cả bạn thân của hắn cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn kịch hay, vì có lẽ anh ta biết một khi máu hơn thua của hắn đã lên, hắn sẽ tất tay.

Minh Hiếu cảm nhận được ánh mắt ai đó nhìn mình, ngẩng đầu nhìn lại.

Hắn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn, trong đầu lặp đi lặp lại năm từ.

"Bằng bất cứ giá nào."

Ngay khi Hải Đăng thấy khó làm lùi, cúi đầu nhìn đi chỗ khác, một ánh mắt hả hê xuyên qua mắt Minh Hiếu, cùng thanh âm thầm thì.

- Bằng bất cứ giá nào.

---

- Kiều ơi.
- Dạ ?
- Em ra đây anh nhờ chút được không ?

Thanh Pháp ngơ ngác quay đầu lại để xem ai gọi mình, khi nhìn thấy đối phương, tâm trí hỗn loạn, ánh mắt phức tạp hiện rõ. Cảm giác bài xích người này toả ra xung quanh, không phải vì chán ghét, vì bản năng con người là sợ cái chết, và hắn là tác nhân khiến sợi dây bản năng sinh tồn của em rung lên.

"Chạy đi."

Tất cả những gì em nghe là lời thúc giục mau chạy đi của tâm trí, nhưng đôi chân như bị trì lại, vì nỗi sợ cũng làm con người ta cứng người, em thì liễu yếu đào tơ như vậy, sức nào mà thoát ra.

- À ...
- Chỉ một chút thôi. Em giúp anh chút được không ?

Minh Hiếu làm ra biểu cảm nũng nịu nhờ vả Thanh Pháp. Ai kia vốn tim mỏng, bị gãi một chút liền nhột, ngu ngu đem cái đầu gật mạnh một cái, không hề biết rằng mình đang giao trứng cho ác.

---

"Rầm."

Thanh âm bàn tay đấm vào tường, chọc cho người bị doạ tái xanh mặt, lệ đảo quanh viền nóng hổi, không chống đỡ được nữa, tí tách rơi.

- Đừng sợ anh.

Minh Hiếu nói bằng giọng khàn đặc. Hắn đang cố để không run rẩy, nhưng chết tiệt, hắn khó chịu quá. Hắn phải nói nhanh thôi, vì hắn sắp bị nổ tung bởi sự bức bối này rồi.

Hắn giam em ở giữa hai cánh tay, cúi gằm đầu xuống đất thở dài.

- Đừng sợ anh.
- D-Dạ ...
- Anh không có ý làm hại em, xin đừng xa lánh anh như vậy.

Một tuần.

Con mẹ nó một tuần rồi.

Người thấy hắn như thấy ma, chạy bán sống bán chết núp sau lưng các anh, chỉ giương đôi mắt to tròn ra nhìn đầy hiếu kỳ. Trông thì đáng yêu thật, nhưng hắn cũng có giới hạn, hắn không muốn hắn vì để lộ tính cách thật mà khiến người sợ dù cả hai chưa thật sự tìm hiểu nhau.

Hắn ích kỉ như vậy, nên hắn cực kì khó yêu ai. Một khi đã yêu là đem hết, là cho hết, là dâng hết, là nguyện chết, là nguyện hi sinh, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với yêu là chiếm hữu, là giam cầm nếu cần thiết.

Hắn sống với lý tưởng tình yêu lệch lạc như thế, nên hắn cực kỳ khó chịu khi thấy em thân thiết cùng người khác mà không phải hắn, còn bỏ chạy khi thấy hắn, hắn có nhịn nhục cỡ nào cũng chỉ đến đấy mà thôi.

Hôm nay hắn chẳng bỏ qua nữa.

Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy nước của em, đi một đường từ đôi mắt thiếu ngủ đến chiếc môi xinh. Đôi mắt hằn tơ máu của hắn dính chặt lên làn môi ấy, nó bóng một cách kỳ lạ, nó đỏ một cách mất tự nhiên, nó ngon một cách không lành mạnh, và con mẹ nó, hắn thì cần quái gì sức khoẻ nữa khi yêu.

Minh Hiếu ngậm lấy đôi môi của em, dùng lực mút mạnh hai cánh môi, đưa đầu lưỡi vào cạy mở hàm răng trắng đều. Bên trong, chiếc lưỡi rụt rè y hệt chủ nhân, bị hắn một phép dụ ra khỏi, cùng nhau trao đổi khúc vũ đạo kích tình, với bản hoà ca chầng chậc của hắn viết ra.

Mãi đến khi em đuối sức vì thiếu dưỡng khí, hắn mới buông người. Hắn để em dựa vào ngực mình, trầm thấp nói nhỏ.

- Xin đừng sợ anh. Anh sẽ không hại đến em, sẽ không làm em đau, nên xin em đừng sợ anh, đừng xa lánh anh. Em liệu có thể cho anh câu trả lời ngay ngày quay Liveshow 2 được không ?

Càng nói, hắn càng siết em chặt vào lòng.

Hắn của phiên đấu giá và hắn của hiện tại như hai người khác, khiến em chật vật cố gắng nghe từng từ, cố gắng đoán ra ẩn ý của nó. Còn chưa kịp hiểu câu đầu, hắn đã chêm thêm một câu cuối.

- Anh sẽ loại bỏ những thằng thích em, bằng mọi giá.

30|06|2024|Lluvia
25|07|2024|Lluvia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com