Chương 57. Bại lộ (2)
Trần Minh Hiếu nhấn mạnh chân ga. Chiếc vô lăng cứng và lạnh như đá dưới đôi tay trần của hắn. Hắn đã chờ đợi suốt năm năm cho khoảnh khắc này – khoảnh khắc tự tay đặt dấu chấm hết cho tất cả mọi chuyện.
Năm năm là quá dài để con người ta gò ép bản thân sống cuộc đời vốn dĩ không phải của mình. Hắn đã quá đỗi mệt mỏi với những màn kịch dai dẳng, những mưu tính, sự dối trá và cả thù hằn. Trên hết, trái tim hắn đã gần đi đến giới hạn, bởi tất cả gánh nặng tội lỗi cùng những yêu thương hắn buộc phải đè nén, từng giờ từng khắc ở cạnh cậu trai kia. Qua đêm nay, cho dù kết cục có thế nào, cho dù phải nhận về cái chết – hắn nghĩ – ít nhất mình cũng có thể thanh thản, rằng đã bảo vệ được cậu, đã thành công giữ cho cậu được bình an.
Năm ấy, khoảnh khắc Trần Minh Hiếu nặng nhọc mở mắt tỉnh dậy trong màn trắng của bệnh viện và nhận ra mình còn sống, suy nghĩ đầu tiên hiện diện trong trí não vốn vẫn đang đờ đẫn tê dại sau cơn hôn mê tưởng như kéo dài vĩnh viễn của hắn, là "may thật".
Không phải vì vẫn bảo toàn được mạng sống.
Mà là, "May thật. Vẫn có thể gặp lại người ấy..."
Trong quãng thời gian đen tối dài lê thê phải oằn mình hứng chịu đau đớn khốc liệt giày vò – di chứng mà tai nạn để lại trên cơ thể đã bị tàn phá đến khó lòng khôi phục, cả những khoảnh khắc cơn tuyệt vọng kéo về bủa vây tâm trí nhuốm đẫm hận thù, mong ước được gặp lại anh biến thành nguồn động lực duy trì ý chí mạnh mẽ trong hắn, giữ cho hắn nguồn ấm áp nhỏ nhoi giữa thực tại lạnh giá tàn khốc đến không thể ngẩng đầu.
Bao nhiêu lần đổ gục trên sàn bệnh viện lạnh tanh trong nỗ lực rèn luyện và phục hồi lại cơ thể yếu nhược bao gồm cả nửa thân dưới gần như bất toại của mình, là bấy nhiêu lần hắn nghĩ đến anh. Bao nhiêu lần cắn chặt môi đến bật máu trong phòng vật lý trị liệu trắng toát, nghe mồ hôi quện cùng máu đắng chát khoé miệng, là bấy nhiêu lần hắn gọi tên anh.
Hắn có thể vứt bỏ thân phận vốn dĩ của mình, vứt bỏ cả quá khứ, thậm chí cả tương lai, chỉ không thể vứt bỏ tình yêu với anh, thứ tình cảm đã kết thành chấp niệm dai dẳng trong hắn từ những tháng năm còn ngây dại. Cho dù hận thù có đôi lúc che mờ đi lý trí, tình yêu này vẫn chưa một lần phôi phai trong trái tim hắn.
Trần Minh Hiếu liếc mắt nhìn tấm gương chiếu hậu trên đầu, hình bóng phản chiếu vọng lại khuôn mặt hắn đã bất đắc dĩ mang suốt năm năm – khuôn mặt của một người đàn ông đã chết gần ba năm sau khi tai nạn của hắn xảy ra, người mà hắn đã mắc nợ rất nhiều.
Khuôn mặt này, Bùi Anh Tú có một lần đã buột miệng khen ngợi, rằng nó mang một vẻ đẹp vừa tinh tế vừa ma mị, thật khiến người khác khó lòng rời mắt. Khoảnh khắc đó, Trần Minh Hiếu chỉ có thể nâng khoé miệng cười mà che giấu đi tâm tình phức tạp bên trong, bởi thực tâm hắn biết rằng lời khen đó nào có phải dành cho hắn. Khuôn mặt mà anh yêu thích, cuối cùng lại là chiếc mặt nạ hắn luôn khao khát được tháo bỏ.
Trần Minh Hiếu không hề cố ý lôi Bùi Anh Tú vào cuộc báo thù mà hắn cùng hai người anh em đã dựng lên. Thế nhưng, Nguyễn Hiền Mai nói đúng, khoảnh khắc hắn quyết định mang thân phận mới cùng khuôn mặt của người đàn ông này bước ra khỏi bóng tối gặp lại anh, hắn đã vô tình khiến anh bị cuốn sâu vào vòng xoáy tàn khốc này rồi. Vậy nên, cũng chính hắn sẽ là người sửa chữa sai lầm đó. Dù phải đi một nước đi liều lĩnh không có trong kế hoạch, nhưng Trần Minh Hiếu cho rằng thời gian vốn đã chín muồi.
Trong vòng 2 năm qua, với trợ giúp tay trong từ Trần Đăng Dương và Nguyễn Hiền Mai, hắn đã triệt phá thành công tất cả những thương vụ lớn nhất của Trần Gia Long và thủ tiêu phần lớn thuộc hạ của gã, khiến gã mất đi hầu hết thân tín cùng những ngoắc nối thân cận nhất trong thế giới ngầm. Hiện tại quyền lực của Trần gia còn sót lại nằm hầu hết trong tay Trần Đăng Dương em trai hắn, muốn triệt hạ Trần Gia Long hiện giờ cũng không còn là việc quá khó khăn. Cảnh sát, dựa trên những cáo buộc nặc danh hắn gửi tới, cũng đã ráo riết vào cuộc, Trần Gia Long và tất cả ô dù của gã đều đang lao đao mất phương hướng bởi sự can thiệp này. Thời điểm này, hắn thấy rằng ra đòn quyết định là sáng suốt nhất.
Chưa kể, theo như thông tin mới nhất mà hắn nhận được nửa tiếng trước, Trần Gia Long đã lên kế hoạch tẩu thoát gấp rút trong đêm nay. Dù đã bị cảnh sát tạm khoá hộ chiếu trong quá trình điều tra, gã ta vẫn tìm được đường thoát thân dễ dàng qua tàu hàng lậu xuất phát từ cảng – nơi suốt vài năm qua đã được Trần Gia Lomg chọn làm địa điểm thực hiện hàng chục phi vụ làm ăn phi pháp, thay thế cho cảng Bạch Đằng vốn đã bị tai mắt của cảnh sát để ý từ lâu.
Điểm đến mà gã ta nhắm tới là Nhật Bản, nơi có thể dễ dàng ẩn thân dưới sự bảo hộ của băng Yakuza lẫy lừng đã ngoắc nối qua lại nhiều năm. Nếu không nắm lấy cơ hội hành động ngay lập tức, Trần Minh Hiếu sợ rằng sau này truy bắt Trần Gia Long sẽ càng khó khăn hơn. Và, mặc cho Trần Đăng Dương cấp thiết dặn dò không được phép ra mặt, Trần Minh Hiếu vẫn không thể cứ thế nghe theo mà mặc kệ nó một mình ứng phó.
Trần Minh Hiếu vừa lái xe với tốc độ bạt mạng vừa mải miết suy nghĩ, không hề hay biết phía sau mình có một chiếc xe âm thầm bám theo sát nút.
Ở phía sau, Bùi Anh Tú đạp mạnh chân ga, điên cuồng đuổi theo chiếc BMW bạc đang bạc mạng chạy phía trước, hận không để tông mạnh để con xe kia dừng lại.
Mọi thứ hôm nay ập tới với anh quá dồn dập, mọi thông tin mà anh nghe được, thấy được, tất cả khiến não anh muốn nổ tung. Người mà anh tưởng như đã chết, lại thật sự không chết. Người ở cạnh anh tưởng xa lạ, cuối cùng lại thân thuộc đến lạ.
Bùi Anh Tú không cho phép mình rơi nước mắt, dù trái tim anh đang quặn đau đến muốn chết đi.
Nhớ lại khoảnh khắc anh bước ra đối mặt với người đó, anh đã hy vọng sẽ có một lời giải thích, một câu trả lời thích đáng cho sự lừa dối.
Nhưng Trần Minh Hiếu lại chọn im lặng và rời đi.
" Lừa dối tôi như vậy, cậu vui lắm sao Trần Minh Hiếu? "
Làm sao Bùi Anh Tú không nhận ra được nét kinh ngạc trong ánh mắt người kia, đôi bàn tay siết chặt đến trắng bệt đốt ngón tay, hận không thể tát bản thân vì sự ngu ngốc của mình.
Sự xuất hiện của Bùi Anh Tú, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
" Trả lời tôi đi chứ! Cậu im lặng làm gì hả? "
" Tại sao lại lừa dối tôi? "
" Dắt tôi như một thằng ngu, nhìn tôi đau khổ vật vã vì cậu khiến cậu vui lắm sao? ""
" Trả lời tôi đi Trần Minh Hiếu. TRẢ LỜI TÔI! "
Tiếng quát của anh khiến Nguyễn Hiền Mai giật mình, cô không muốn phải làm gì trong tình huống này cả. Đây là một sự sai xót to lớn, nếu cô cẩn thận hơn không vì tức giận mà lỡ miệng thì bây giờ cũng chẳng khó xử như này.
Mà còn Trần Minh Hiếu, hắn như chết lặng đứng chôn chân ở đấy. Hắn...thấy anh khóc, anh đang khóc, trên gò má trắng bệch là hai hàng nước mắt nóng thổi. Tim hắn đau lắm, nhưng hắn không cho phép bản thân hắn bước lại anh, không có phép bản thân mình lau đi nước mắt cho anh.
Trừ khi hắn giải quyết xong Trần Gia Long, hiện tại hắn không có quyền ở bên anh.
" Anh muốn đi đâu? "
Nguyễn Hiền Mai cất tiếng, cô hốt hoảng khi thấy Trần Minh Hiếu đang đứng im đột nhiên bước nhanh lên xe, cô muốn níu lại hắn, nhưng bàn tay lập tức bị hắn hất ra.
Chiếc xe lập tức lăn bánh, mặc kệ tiếng hét của Nguyễn Hiền Mai, lạnh lùng chạy lướt qua Bùi Anh Tú.
" Con mẹ nó! " Tiếng chửi phát ra từ miệng Nguyễn Hiền Mai, cô lập tức lấy điện thoại gọi điện, còn chưa kịp định hình thì đã thấy một chiếc xe khác lao ra nối đuôi theo chiếc BMW bạc kia.
" Má nó, hai tên này điên hết rồi "
Bùi Anh Tú lái xe đuổi theo xe Trần Minh Hiếu, hắn quẹo trái anh cũng quẹo trái, hắn vượt đèn đỏ anh cũng chẳng ngại vượt theo. Anh đuổi theo hắn đến ra ngoài đô thị, ngay khoảnh khắc anh muốn đạp ga đuổi theo, phía sau anh đã vang lên tiếng còi inh ỏi vô cùng.
Kéttttt
Gầmm!!!
Trần Minh Hiếu tắt máy, tiếng động cơ ngừng rền. Cảng biển hôm nay thoáng trông vắng vẻ hơn ngày thường, ánh sáng vàng vọt nhờ nhờ rọi xuống từ những cột đèn cách xa nhau, phủ lên những chiếc tàu chở hàng hoá im lìm neo đậu ngoan ngoãn trong khu cầu cảng vẻ tịch liêu cô quạnh. Hắn liếc nhìn đồng hồ, kim ngắn đã điểm số 12. Nửa đêm rồi, theo đúng kế hoạch mà Trần Gia Long đã lên, 1 giờ sáng tàu sẽ đón gã ta ở cảng. Hiện tại chắc chắn gã đã có mặt ở đây cùng những thủ hạ thân tín.
Trần Minh Hiếu vừa xuống xe, ánh đèn pha vọng đến từ một chiếc ô tô khác đã rọi thẳng vào đồng tử làm hắn loá mắt. Hắn đưa một tay chặn lại ánh sáng lỗ mãng kia, tay còn lại rờ vào thắt lưng, sẵn sàng rút súng. Ngay khi nhận ra chiếc xe quen thuộc, hắn mới bình thản ròi bàn tay khỏi chuôi súng mà thở hắt ra một hơi.
"Cô đi theo tôi?"
Nguyễn Hiền Mai mặt cau mày có ném cho hắn một khẩu súng màu bạc. "Chứ lại không à?"
"Hiền Mai..."
"Đừng có lắm lời nữa đi! Không có thời gian đâu. Hiện tại Trần Gia Long đã ở bên trong rồi. Người của nó giăng giăng khắp khu cảng, một mình anh thì làm được cái quái gì? Chân anh đến chạy nhanh còn không nổi nữa!"
"Lát nữa Đăng Dương cũng sẽ tới. Chúng tôi dù thế nào cũng sẽ bảo vệ anh, Trần Minh Hiếu, theo đúng chỉ thị ban đầu của Trần Gia Minh."
Khoé miệng người đàn ông vẽ lên một nụ cười có phần nhẹ nhõm. "Cảm ơn, Hiền Mai."
Nguyễn Hiền Mai không trả lời, cô rút trong người ra một khẩu súng và lên đạn sẵn, đoạn giắt thêm một khẩu khác vào bao da đeo bên hông. Khuôn mặt xinh đẹp tựa nữ thần mang theo sắc thái lạnh lùng băng lãnh đến rợn người, giống như cú lên đạn vừa rồi đã thành công đánh thức bản ngã của một sát thủ được rèn luyện từ tấm bé. Cô liếc đôi mắt hạnh sắc lẻm sáng quắc nhìn người đàn ông trước khi hất cằm về phía khẩu súng ngắn màu bạc hắn đang cầm chắc trên tay.
"Khẩu súng đó trước kia thuộc về Gia Minh. Tôi đã nạp đầy đạn. Anh dùng được chứ?"
Trần Minh Hiếu gật đầu, rất kiên quyết tháo chốt an toàn khẩu súng rồi lên đạn. Đôi mắt màu tàn tro khoảnh khắc ấy dường như sẫm lại. Nguyễn Hiền Mai thoáng rùng mình, nhận ra hàn khí bức người ào ạt toả ra từ người đối diện.
"Con tàu Trần Gia Long sẽ lên tên là Ambush 275. Màu trắng. Một giờ sáng sẽ cập bến khu cầu cảng phía Tây. Hiện tại hắn ta đã rình sẵn ở đó rồi, mang theo không dưới 30 kẻ chuyên nghiệp. Kế hoạch của chúng ta là bằng mọi giá ngăn ông ta lên con tàu đó.
"Đã rõ." Nguyễn Hiền Mai đáp rất gọn. "Ban nãy tôi đã điện cho Trần Thảo Linh, em ấy dù vô cùng tức giận nhưng vẫn dặn dò tôi phải theo sát để giữ an toàn cho anh. Đồng thời, em ấy cũng đã sắp đặt người làm gián đoạn lộ trình của con tàu đó. Nó sẽ không cập bến đúng như thời gian dự kiến, đủ thì giờ cho chúng ta hành động."
Trần Minh Hiếu cương quyết nhìn cô, lại một lần nữa gật đầu. "Lô hàng ngày hôm nay Trần Gia Long định chất lên con tàu đó để mang theo sang Nhật Bản, toàn bộ đều là hàng cấm. Nhiệm vụ của chúng ta là cướp lấy lô hàng ấy, giữ làm bằng chứng giao cho cảnh sát để có cơ sở buộc tội hắn ta. Suy cho cùng, bao nhiêu cáo trạng 'nguội' cũng không bì được với một lần bắt tận tay day tận trán phi vụ đen do ông ta thực hiện."
"Chú ý không được để lộ ra việc Thảo Linh có nhúng tay vào việc này. Tuyệt đối không. Đối với cả phía cảnh sát lẫn phía Trần Gia Long, chuyện này đều phải được triệt để giấu kín, giữ an toàn cho em ấy."
Đợi cho Nguyễn Hiền Mai gật đầu đồng thuận, Trần Minh Hiếu liền ra hiệu cho cô nối gót sau hắn. Hiện tại cần phải tìm đường lần đến khu cảng phía Tây mà không đánh động tai mắt của Trần Gia Long giăng giăng khắp nơi. Cũng may, Trần Minh Hiếu khi ở trên ô tô đã tranh thủ tìm hiểu về cấu trúc khu cảng vốn rộng bạt ngàn này, trí não kiệt xuất của hắn đã rất nhanh phân tích sàng lọc thông tin và ghi nhớ tường tận đường đi nước bước. Chưa kể những thùng container khổng lồ chồng chất khắp nơi cũng khiến cho việc ẩn núp được dễ dàng hơn.
Trần Minh Hiếu và Nguyễn Hiền Mai vừa áp lưng vào những thùng hàng vừa di chuyển nhẹ nhàng như mèo, vượt qua một toán áo đen vũ trang đầy mình đang đi đi lại lại canh gác. Không khó để nhận ra tất cả đều là dân gộc được đào tạo bài bản. Trần Minh Hiếu, chỉ bằng một cái liếc mắt, cũng có thể nhận ra một hai khuôn mặt khá quen – những kẻ đã từng rạp người trước hắn mà gọi hai tiếng "thiếu gia" từ nhiều năm trước.
Những kẻ đã ráo riết truy đuổi hắn vào cái ngày định mệnh hắn buộc phải bỏ lại cả thân phận mình dưới đáy vực sâu kia.
Hắn vô thức siết chặt cây súng trong tay.
Trên quãng đường lắt léo dẫn đến khu phía Tây, họ phải vượt qua vài tốp người như thế, cũng có lúc phải vòng đường khác dài hơn để giữ an toàn. Cuối cùng, cũng thành công tới được khu cầu cảng mà Trần Gia Long đã sắp xếp cho con tàu Ambush 275 kia cập bến.
Hai người nấp bên mé một container nhìn ra. Chồng chất ở khu vực này là những thùng hàng lớn bằng gỗ đang đợi được chất lên tàu. Bên trong chứa thứ gì, khỏi cần mở Trần Minh Hiếu cũng có thể biết rõ. Chính là thuốc phiện cùng vũ khí. Những thứ tên đó đã trắng trợn buôn lậu trong rất nhiều năm sau khi đã được hợp pháp hoá dưới sự bảo hộ của quan chức lớn.
Khoảnh khắc bóng lưng to lớn của người đàn ông kia lọt vào tầm mắt, Trần Minh Hiếu khẽ nheo mày, ngón tay siết chặt hơn khẩu súng màu bạc lạnh lẽo. Ánh mắt phút chốc vằn lên hận ý, máu trong huyết quản cũng theo đó mà sục sôi.
"Trần Gia Long..." Cái tên thoát ra khỏi kẽ răng nghiến chặt của người đàn ông.
Trần Minh Hiếu lia mắt, nhận ra Trần Thảo Linh, em gái ruột của Trần Gia Long đang đứng sát kề gã. Họ trao đổi điều gì, hắn không thể nghe được. Chỉ thấy Trần Thảo Linh khe khẽ gật đầu, khuôn mặt dù chỉ một biểu hiện nhỏ cũng không có. Xung quanh họ, thủ hạ đứng dày đặc, tất cả đều được trang bị súng.
Có một chuyện Trần Gia Long vốn tính toán đủ thứ, nhưng thứ khiến gã không bao giờ lường trước được chính là sự phản bội của kẻ mà gã gọi là em gái và kẻ được coi là tình nhân của mình.
Người mà gã xem trọng nhất, cuối cùng là người muốn giết gã nhiều nhất.
"Mẹ nó chứ, thằng nào cũng có súng!" Như thể sợ Trần Minh Hiếu không nhìn ra điều đã rõ rành rành như ban ngày đó, Nguyễn Hiền Mai thì thào bồi thêm một câu.
"Của nhà trồng được mà!" Trần Minh Hiếu buông một lời bỡn cợt.
"Anh cũng vui tính đấy chứ nhỉ, Trần nhị thiếu gia?"
"Đã bảo đừng có gọi như thế nữa."
Nguyễn Hiền Mai kỹ càng nghiêng đầu quan sát đám người, cố gắng tìm một cách tiếp cận hợp lý. Người từng được rèn giũa bài bản như cô có thể giữ vững bình tĩnh trong hầu hết mọi tình huống, nhưng hiện tại cũng phần nào cảm thấy ớn lạnh sống lưng bởi mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ họ đang đối mặt.
"Kiểm tra kỹ xung quanh." Trần Gia Long ra lệnh cho đám thủ hạ. Ngay lập tức chúng tản ra tứ phía soi xét.
Trần Minh Hiếu nheo mắt nhìn, ra hiệu cho Nguyễn Hiền Mai cùng vòng về phía sau chiếc thùng container đang nấp, tránh bị phát hiện.
Một kẻ áo đen xuất hiện trong tầm nhìn, tiến vào ngách nhỏ giữa hai thùng container. Gã khua khua chiếc đèn pin trong tay, ngày một tiến gần về phía họ. Khoảnh khắc ánh đèn pin lướt qua mặt, Trần Minh Hiếu cùng Nguyễn Hiền Mai không ai bảo ai nhất tề xông lên, cùng lúc tung đòn hiểm hạ gục gã đàn ông trong nháy mắt, đến tiếng "hự" cũng phát ra thật khẽ không đánh động bất cứ kẻ nào bên ngoài.
Trần Minh Hiếu rất nhanh nhẹn lật người gã lại, lột đồ.
"Khoan! Anh muốn đóng giả làm một trong số bọn chúng?" Nguyễn Hiền Mai dường như rất thảng thốt nắm chặt cổ tay ngăn hắn lại. "Sẽ rất dễ bị phát hiện, những kẻ này đều là thân cận. Trần Gia Long không chừng nhớ mặt từng tên một cũng nên!"
"Bọn chúng đều đội mũ đen, thấy không? Để tránh CCTV ở bến cảng. Yên tâm, tôi kéo sụp mũ xuống là được." Trần Minh Hiếu rất bình tĩnh đáp lời.
"Hiền Mai, tôi có ý này!"
Thủ hạ của Trần Gia Long tản mạn tứ phía xem xét kỹ càng không bỏ sót một ngóc ngách nào. Bỗng, một tiếng "hự" vang lên rất lớn, tiếng thân người nặng nề đổ xuống mặt đất, sau đó là hai tiếng súng đinh tai nhức óc.
Bọn chúng lập tức chia thành hai tốp, một tốp quây lấy Trần Gia Long và Trần Thảo Linh nhằm bảo vệ ông chủ, một tốp ráo riết chạy về phía có tiếng động, súng trong tay cũng đồng loạt chĩa về phía đó.
Người đàn ông vận đồ đen, đội mũ đen che kín nửa khuôn mặt, vừa ôm chân khập khiễng lết ra từ ngách tối vừa chỉ về phía có bóng người lẩn khuất. Sắc thái giọng nói dường như có chút hoảng sợ. "Có kẻ theo dõi! Mau bắt lấy hắn!"
Đám người áo đen nhất tề cầm súng chạy về phía tay hắn chỉ, người đàn ông cũng nhân cơ hội đó nhanh chóng hoà vào đám người nháo nhác ăn vận đồ giống hệt nhau, và thành công luồn ra đứng phía sau hàng ngũ khi có lệnh tập trung, chiếc mũ đen kéo sụp vẫn che kín nửa khuôn mặt.
"Đã bắt được kẻ khả nghi, lão gia. Là một đứa con gái."
Nguyễn Hiền Mai bị hai kẻ áo đen giữ tay, đè chặt, ép quỳ xuống trước mặt Trần Gia Long. Dù chỉ trong nửa giây thoáng qua, nhưng Trần Minh Hiếu có thể thấy đầu mày Trần Thảo Linh khẽ nhíu lại dẫu cho biểu hiện trên khuôn mặt không hề suy suyển.
Trần Gia Long bước lên một bước, lia đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng quan sát cô gái, không nói một lời. Khí tức băng lãnh tàn khốc ào ạt toả ra từ đôi mắt tối sẫm làm Nguyễn Hiền Mai không tự chủ mà cảm thấy lạnh người.
Một tên nắm tóc cô kéo giật ngược về phía sau. "Mày là ai? Cảnh sát?"
" Thả cô ấy ra! " Người lên tiếng lần này là Trần Thảo Linh, cô đanh giọng nói tên thủ hạ đang nắm tóc Nguyễn Hiền Mai. Vẫn không quên quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình, " Anh hai, là chị Mai "
Trần Gia Long vẫn không rời mắt khỏi người con gái tóc vàng kia, mãi một lúc sau, gã mới chậm chạp lên tiếng : " Sao em lại chạy tới đây? "
Nguyễn Hiền Mai ném ánh nhìn ngang bướng về phía Trần Gia Long, khoé miệng xinh đẹp hạ xuống, cố rặn cho nước mắt rơi xuống, giọng có chút uỷ khuất nói : " Nếu em không chạy tới đây, chẳng lẽ anh định bỏ rơi em sao? "
" Haa " Đột nhiên Trần Gia Long thở thắt ra một tiếng, sắc mặt lạnh lùng nhìn thấy người phụ nữ của mình không hề tỏ ra vui mừng, ngược lại có phần âm trầm xuống hơn nữa : " Vốn dĩ định tha em một mạng, xem ra em lại tự muốn đâm đầu vào chỗ chết "
Gương mặt Nguyễn Hiền Mai bỗng chốc cứng lại, trước ánh mắt của Trần Gia Long, cô nhận ra bản thân mình đang run rẫy. Gã...biết rồi sao?
" ANH HAI! "
Giọng kinh ngạc của Trần Thảo Linh vang lên khi cô nhìn thấy nòng súng lạnh lẽo của Trần Gia Long đang ghim thẳng vào thái dương của Nguyễn Hiền Mai. Cô đưa tay nắm lấy tay gã, muốn tìm đường giải thoát cho người con gái kia.
" Anh điên rồi à? Đó là chị Mai đó "
" Thảo Linh, đừng ngu ngốc như vậy. Em không nhận ra sao? Con đàn bà này đã phản bội chúng ta "
" Nhưng..."
" Nói, là bọn nó bảo mày tới đã cản tao sao? "
Nguyễn Hiền Mai ném ánh nhìn ngang bướng về phía gã, lặng thinh không thèm trả lời, khoé miệng xinh đẹp vương vất một áng cười thách thức.
Khoảnh khắc đó, Trần Gia Long cảm nhận nòng súng cứng cáp lạnh lẽo kiên quyết áp sát sau đầu mình.
"Thả cô ấy ra, Trần Gia Long."
Tất cả những kẻ xung quanh đồng loạt giương súng về phía người đàn ông này. Tuy nhiên, chuyển động của người này vẫn nhanh hơn một nhịp. Hắn lập tức kéo Trần Gia Long về một bên, ghì chặt vào người mình, một tay thít chặt cổ ông, nòng súng đen ngòm dí sát vào thái dương đe doạ.
"Chúng mày bước lên một bước, ông trùm của chúng mày sẽ nhận một cái lỗ trên sọ đấy! Bỏ hết súng xuống! Giơ tay lên!"
Trần Minh Hiếu cảm nhận Trần Gia Long dường như căng cứng trong cái siết của mình, thế nhưng rõ ràng ông không hề hoảng sợ hay lo lắng.
"Lũ người đó, sẽ chỉ làm theo lời của ta mà thôi." Lời nói chẳng mang theo chút âm sắc nào, nhưng trọng lượng nặng nề dường như đè nặng tâm can đối phương.
"Không sợ chết sao? Trần Gia Long? Bảo bọn nó bỏ hết súng xuống, nếu không mạng mày không giữ nổi đâu." Nòng súng đặt trên huyệt thái dương dường như dí chặt hơn.
Khoảnh khắc đó, ông trùm hé miệng nở một nụ cười. Nụ cười này vô hình trung khiến tất cả những kẻ xung quanh cứng người.
"Thật đáng thất vọng!" Chất giọng ồm ồm đầy áp lực nặng nề của Trần Gia Long vang lên, có chút nhạo báng. "Ta đã kỳ vọng sẽ được thực mục sở thị thứ gì đó ngoạn mục hơn thế này cơ đấy!"
Trần Minh Hiếu còn chưa kịp kinh ngạc, một tiếng đạn đanh và sắc đã vang lên.
ĐOÀNG!!!
Bả vai đau nhói, hắn bất giác buông người trong tay ra, trước khi khuỵu một chân xuống nền đất lạnh cứng, vẫn kịp xoay người tránh đi viên đạn tỉa thứ hai. Viên này dường như được nhắm thẳng vào đầu hắn.
ĐOÀNG!! ĐOÀNG!!
Hai viên đạn khác liền sau đó sượt qua tay Trần Minh Hiếu, ghim chặt xuống đất. Trần Gia Long phất tay, kẻ bắn tỉa núp từ trên cao kia lập tức dừng lại cơn mưa đạn của mình.
Chỉ trong một giây, gần như toàn bộ nòng súng đều chĩa vào hắn. Chỉ trừ hai chiếc.
Một chiếc vẫn chĩa vào Nguyễn Hiền Mai nãy giờ.
Chiếc còn lại...
...chĩa thẳng vào đầu Trần Thảo Linh.
Trần Thảo Linh không kịp phản kháng, càng không kịp nói bất cứ điều gì. Đôi mắt lạnh mở to, dán chặt vào Trần Minh Hiếu, vào vết máu đang dần loang rộng trên vai hắn.
Cô rất nhanh chóng ngộ ra.
Trần Gia Long đã biết tường tận kế hoạch của bọn họ. Thậm chí đây rõ ràng là cái bẫy gã ta giăng ra nhằm tóm gọn một mẻ cá. Những thùng hàng kia rất có thể không chứa gì cả, và danh tính con tàu Ambush 275 có lẽ cũng chỉ là một cái tên được phịa ra.
Sẽ không có cuộc đào thoát nào trong đêm nay hết. Hoặc là, cuộc đào thoát đó sẽ xảy ra, sau khi Trần Gia Long thanh trừng toàn bộ những kẻ phản bội mình.
Nhưng vì sao? Và từ khi nào? Kế hoạch kéo dài nhiều năm của họ rốt cuộc đã có kẽ hở từ giai đoạn nào? Trần Gia Long đã biết được những gì?
" Anh hai..." Trần Thảo Linh nâng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, gọi gã bằng cái cách cô đã gọi suốt quá nhiều năm.
"Vẫn còn dám gọi tao như thế?" Trần Gia Long ung dung rút khẩu súng có chuôi cầm nạm bạc mà gã yêu thích, hướng về phía người đang khuỵu gối dưới đất. Dù vậy, ánh nhìn của gã không hướng về Trần Minh Hiếu. Thay vào đó, gã ném một cái nhìn như xuyên thấu tâm can về phía Trần Thảo Linh.
"Hạ màn được rồi, em gái."
"Tất cả những gì mày âm thầm làm sau lưng tao ngần ấy thời gian, ngươi thực sự cho rằng tao không biết gì hết? Mày nghĩ rằng, những gì tao đã làm từ trước đến nay đều là do may mắn? Cho rằng ta ngu ngốc đến thế?"
Trần Thảo Linh lặng thinh, nghe rõ từng lời từng lời người kia nói.
" Mày kể ra cũng giỏi lắm! Nhận về của tao vô số ân huệ lẫn tín nhiệm, năm lần bảy lượt thề thốt sẽ trung thành với tao, thế nhưng sau lưng tao lại âm thầm gây dựng lực lượng riêng của mình nhằm đạp đổ tao."
"Tao dường như đã quá xem thường con em ngu ngốc hèn mọn năm nào rồi thì phải."
" Nếu không phải năm xưa tao nhặt mày về từ bãi phế liệu sau khi bị bố mẹ vứt vì mày là con phế vật, thì bây giờ mày còn đứng được ở đây mà phản bội tao à? "
"Đúng là cứu vật vật trả ơn, cứu người người trả oán. Trần Gia Long ta sống ngần đó năm trên giang hồ, đến bây giờ mới thấm thía câu nói này."
" Anh gọi việc ép một đứa trẻ 10 tuổi cầm dao giết người là cứu vớt? Việc đầu tiên sau khi anh nhặt tôi về là ném tôi vào một cái lồng sắt, vứt cho tôi một con dao và bắt tôi chiến đấu với 5 thằng khác, để chứng minh tôi có đủ tiềm năng trở thành em gái của anh."
Trần Thảo Linh bật cười, giọng cô khản đặc, cổ họng gần như nghẹn ứ.
" Anh huỷ hoại một đứa trẻ, rồi nói rằng anh cưu mang nó?"
Đôi mắt màu tàn tro luôn lạnh lùng điềm tĩnh khoảnh khắc đó thuần tuý chỉ là căm hận và bi phẫn. Cô hướng cái nhìn sắc lẻm như dao về người suốt gần 30 năm cô đã gọi là anh, nở ra một nụ cười chua chát, khoé mắt hằn lên những sợi tơ máu đỏ ngầu.
Trần Gia Long vẫn đủng đỉnh nói với một chất giọng không mặn không nhạt.
"Hồi đó mày tỏ ra thích thú với việc giết chóc lắm kia mà, xoay sở giết sạch 5 thằng đô con chỉ trong vòng chưa đến một tiếng. Còn khiến tao đặt không biết bao nhiêu kỳ vọng ở mày, rốt cuộc hoá ra lại không thích? Nếu nói sớm hơn thì tao đã giải thoát cho ngươi rồi."
"Giải thoát? Bằng cách xua tôi xuống vực chết thảm? Giống như cái cách anh làm với người thân của mình ư? Thủ đoạn độc ác như vậy trên đời này chỉ có một mình con quái vật là anh dám làm thôi "
"CÂM MIỆNG!" Trần Gia Long gầm lên.
ĐOÀNG!!!
Đạn từ khẩu súng ông cầm trên tay xé gió lao tới, ghim thẳng vào đùi Trần Thảo Linh, khiến cô lập tức quy ngã. Trần Gia Long trước đó vẫn giữ nguyên nét mặt điềm nhiên, nay ngược lại không giấu được vẻ giận dữ.
" Mày còn dám nói à? Còn không phải tại mày, cái con em ngu ngốc vô dụng lúc nào cũng bị người khác ức hiếp. Mày vô dụng tới mức bị đuổi ra khỏi nhà, vô dụng tới mức tao phải mang về và làm ra những điều tồi tệ để mày mạnh mẽ. Tất cả những gì tao làm, là vì bản thân tao, vì mày, vì cái gia đình của chúng ta "
" ANH IM ĐI! Anh đừng nói ra những lời khiến tôi buồn nôn. Vì tôi sao? Vì gia đình sao? Con mẹ nó anh làm tất cả vì anh thôi Trần Gia Long! Anh tham vọng, anh ích kỷ, anh chỉ muốn chiếm đoạt đồ của người khác! "
Trần Thảo Linh như gào lên.
" Anh đừng tưởng tôi không biết, người xúi giục bố mẹ đuổi tôi chính là anh, sau đó anh sẽ nhặt tôi lại để tôi mang ơn anh, xem anh như tính mạng của mình. Anh làm vậy chỉ để tôi tự nguyện phục tùng và nghe lời anh "
" Từ nhỏ anh đã là con thú dữ, vì muốn chiếm đoạt vị trí của Trần Gia Minh, anh là người đã lừa Trần Gia Minh đến nhà kho nơi anh để bình khí nén tạo ra vụ nổ hại anh ấy suýt mất mạng. Nghĩ thử xem, năm đó anh bao nhiêu tuổi, Trần Gia Minh bao nhiêu tuổi? Hai người chỉ mới có 12 tuổi thôi đấy. Trần Gia Minh đã đắc tội gì với anh mà anh đã hại anh ấy suýt mất mạng, vụ nổ đó đã huỷ hại anh ấy như thế nào hả? "
" Rồi thì sao? Anh biết Trần Gia Minh vẫn chưa chết, nhưng thay vào đó là đổi người thừa kế, Trần Minh Hiếu xuất hiện. Xui cho anh là anh chưa kịp làm gì thì tất cả những tội ác sai trái của anh và bố anh đã bị Trần Minh Tuấn bắt được rồi tống bố vào tù còn anh bị đuổi ra khỏi gia tộc. Chính anh một lần nữa cố ý hại chết Trần Minh Hiếu "
" Anh biết Trần Gia Minh vẫn chưa chết, một lần nữa chính anh là người đã giết anh ấy "
Ngay lúc này, tội ác của Trần Gia Long đã bị chính em ruột của mình phơi bày ra hết.
Nguyễn Hiền Mai mắt nhìn người đàn ông trước mắt, nước mắt cô đã vô thanh vô tức chảy tràn trên khuôn mặt tự lúc nào. Suốt nhiều năm sát vai Trần Gia Minh với tư cách là cánh tay phải đắc lực, cô chưa một lần biết, chưa một lần tìm hiểu về quá khứ của anh. Bức màn quá khứ đau thương mà anh vừa hé lộ khiến cô bất giác nhận ra bản thân đã ích kỷ và thiển cận nhường nào. Cô luôn nghĩ chẳng gì bất hạnh và đau khổ hơn việc bị chính mẹ đẻ của mình vứt bỏ ở cô nhi viện. Thế nhưng, so với nỗi đau đớn và thống hận khi bị huỷ hại cả một con người, thì việc cô bị bỏ rơi đã là gì cơ chứ?
" Vậy là mày đã biết hết. Tao vẫn không hiểu, nếu hận ý mày sâu như vậy, mày đã muốn giết tao như vậy, thì tại sao khi mày có cơ hội, mày lại không làm? "
"Vì tôi vốn không định phản bội anh, Trần Gia Long. Sát thủ, vệ sĩ, quỹ riêng, cũng như những móc nối riêng mà tôi gây dựng nhiều năm, không phải với mục đích phản bội anh. Tôi chỉ muốn sau này khi đã củng cố được quyền lực sẽ có thể tách biệt khỏi Trần gia, không liên hệ đả động gì tới anh nữa. Tôi chỉ muốn trả ơn người mẹ đã mất của chúng ta, trước khi qua đời, bà ấy đã nói với tôi tất cả, nhưng bà lại kêu tôi không được hận anh, phải ở bên cạnh trợ giúp anh"
"Thế nhưng... anh lại hại chết Trần Gia Minh, và hại Trần Minh Hiếu. Anh khiến anh ấy chết một cái chết đau đớn tàn khốc đến không thể tha thứ. Tôi phải bắt anh trả giá vì điều đó!"
Trần Minh Hiếu lặng thinh. Trần Gia Long rõ ràng chưa biết đến sự thật về việc hắn vẫn sống sót sau vụ tai nạn, mà Trần Thảo Linh dường như không hề muốn hé lộ về chuyện này.
Trần Thảo Limh cúi thấp đầu, mục quang đen le lói một tia thống hận vẫn hướng về Trần Gia Long không rời, thế nhưng lời buông xuống lại xen lẫn chút van lơn cầu khẩn.
" Tại sao anh lại muốn hại họ chứ? Tại sao anh lại không muốn yên phận sống ở gia tộc nhỏ và nhận đủ phần lợi ích của mình? "
" Tại sao lại giết Trần Gia Minh, anh ấy đã đối xử tối với tôi như vậy mà "
Mảnh ký ức bổng vụt qua trong trí não Trần Thảo Linh, hình ảnh cô gái nhỏ 5-6 tuổi đang bị đám anh em họ bắt nạt đánh đập chỉ biết ôm đầu chịu đòn. Nơi mà một cậu thiếu niên với nụ cười tựa ánh nắng chiếu rọi xuống nơi tăm tối, đã đưa tay kéo cô ra khỏi vùng tối. Là anh đã cứu cô khỏi đám bắt nạt, là anh đứng ra bảo vệ cô, đánh mắng lũ bắt nạt cô và luôn cho cô những chiếc bánh ngọt vừa thơm vừa ngon mà cô chẳng bao giờ được đụng tới.
So với Trần Gia Long chỉ biết cáu gắt và mắng chửi, thì Trần Gia Minh tuy chỉ là anh họ, nhưng lại xem cô chẳng khác gì em ruột.
Anh chính là người khiến cô cảm nhận được hơi ấm của tình thân.
Thế nhưng, chính Trần Gia Long đã kết thúc tất cả, gã đã hại anh, nổ nhà kho khiến anh bị thương nặng, Trần Minh Tuấn buộc phải đưa anh sang nước ngoài điều trị và định cư. Tưởng chừng anh sẽ an toàn, nhưng tên khốn kia lại một lần nữa giết anh, giết chết đi người anh trai của cô.
"Tất cả mọi kế hoạch đều do một mình tôi dựng lên, anh muốn giết tôi bằng cách nào cũng được, phanh thây, tùng xẻo, treo cổ hay thiêu sống, tôi đều sẽ chấp nhận hết. Tôi hứa sẽ không phản kháng."
"Nhưng cô gái này, và cả người kia... Họ vô tội. Họ thậm chí còn chẳng biết anh là ai, chỉ hoàn toàn làm theo lời tôi. Hãy tha cho họ."
"Làm ơn... coi như đây là cầu khẩn cuối cùng từ tôi, với tư cách là em gái anh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com