Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

THÔNG BÁO DROP



Chuyện là Wuin hiện tại đang khá stress và bí idea trong việc viếc fanfic như thế này nên mình xin phép drop truyện một thời gian ạ

Tuy đã đồng hành cùng mọi người trong vài tháng qua nhưng cá nhân mình thấy mình vẫn chưa đủ hoàn thiện để có thể cho ra những sản phẩm chất lượng hơn

Hy vọng một ngày nào đó mình sẽ comeback và cho ra đời nhiều tác phẩm chất lượng cũng như là hấp dẫn hơn

Cảm ơn mọi người đã đồng hành với mình trong suốt khoảng thời gian vừa qua

Cảm ơn mọi người rất nhiều

Chúc mọi người có một ngày tốt lành ạ♡

Hẹn ngày gặp lại~








































Ừ thì nhạt với xà lơ thật nma chúc m.n cá tháng tư vui vẻ =)))))))

Zô truyện nè

___________________________

SMOKY X READER






Warning: Ooc





Công việc của em vẫn tất bật và bận rộng như mọi khi

Cả núi hợp đồng cần phải ký

Những cuộc họp cần có mặt

Và cả những nhân viên cần em quản lý



Mọi thứ cứ dồn dập đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của em và cũng vì cứ cắm đầu vào sự nghiệp đã đôi phần khiến em trở nên dần lạnh lùng và vô cảm đến mức đáng sợ.


Tất cả những gánh nặng ấy đều xuất phát từ vài tháng trước lúc em vẫn còn đủ cả bố lẫn mẹ, chỉ vì cả hai người họ muốn tự mình mua bánh kem để tặng em vào ngày sinh nhật mà họ đã vô tình bị tai nạn xe và họ đã tử vong ngay tại hiện trường, vào lúc đó em hệt như rơi thẳng xuống vực sâu mà không có cách nào thoát ra được


Cứ như một cái xác không hồn, đôi mắt to tròn tràn đầy sức sống đã bị thay thế bởi những quầng thâm và sự hốc hác đến đáng sợ. Em đã gần như tuyệt thực sau cái chết thương tâm của bố mẹ mà đi lang thang khắp nơi trên đất nước Nhật Bản đầy cô đơn và lạnh lẽo này



Ngồi trầm ngâm tại một khu phố đổ nát, em đưa mắt ngắm nhìn vầng trăng sáng tỏ giữa trời đêm đen tối mà suy nghĩ về tương lai mờ mịt không còn ai để nương tựa của mình. Đôi mắt cứ thế ngấn lệ mà rơi dài trên đôi má


Tiếng thút thít của em đã vô tình khiến cho một chàng trai lạ mặt ở gần đó chú ý mà lẵng lặng tiến tới không chút tiếng động, bộ dạng khóc đến tức tưởi đã khiến anh có chút đồng cảm lấy chiếc khăn tay trắng tinh trong túi áo của mình và nhẹ nhàng đưa đến trước mặt em. Khuôn mặt hoang mang với biểu cảm khó hiểu đã làm anh không khỏi ngại ngùng mà nhỏ giọng an ủi lấy tâm hồn đang mong manh của em



"...C-cô có chuyện gì phiền lòng à?"

"Muốn tâm sự với tôi một lúc cho tâm trạng khá hơn không..."

"X-xin lỗi vì đã làm phiền anh vào lúc tối muộn như vậy"

"Tôi sẽ nhanh chóng rời đi ạ..."

"Tôi không có ý muốn đuổi cô đi đâu"

"Cứ ngồi đây cho tới khi ổn định lại cũng được"

Thật khó tin khi hai người chỉ gặp nhau mới lần đầu tiên mà lại muốn tâm sự với đối phương nhưng suy đi nghĩ lại thì em không còn gì để mất, vả lại bên cạnh em cũng chẳng còn ai nên em đành vứt hết sự phòng bị mà ngồi trò chuyện với anh trong suốt đêm dài đằng đẳng



Trong suốt khoảng thời gian cả hai ở bên nhau, anh đều im lặng và lắng nghe từng câu từng chữ được thốt ra từ khuôn miệng nhỏ xinh đang cố mím lại để kiềm nén sự nghẹn ngào trong cuống họng. Và thế là trời cũng dần chuyển sang bình minh, em đã nhanh chóng cảm ơn cũng như xin lỗi vì đã làm phiền anh và hứa sẽ báo đáp một cách hoành tráng nhất có thể



Và cứ thế ngày nào em cũng ghé sang chỗ cũ mà hẹn gặp anh, mỗi lần như thế em đều cố gắng hỏi hang và nhờ điều đó em mới biết được anh là một thủ lĩnh của khu phố Vô Danh này. Bất chợt trong đầu em liền nhảy số mà liên tục đưa ra đề nghị rằng nếu anh ở đây và nghe em tâm sự thì mỗi lần như thế em sẽ đưa cổ phần để đầu tư khu phố này trở nên đỡ khắc khổ hơn, ban đầu anh vẫn còn e dè lắm nhưng sau vài lần tiếp xúc cũng như quan sát cách em trò chuyện và thái độ quan tâm với mọi người dân trong khu vực đã khiến anh xem xét lại và nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của em



Tưởng rằng mọi chuyện chỉ đồng ý dựa trên lời nói nhưng không, em đã đưa ra cả núi giấy tờ để anh đọc các điều khoảng và cả yêu cầu anh ký tên trên giấy trắng mực đen cho thêm phần uy tín. Nhờ như vậy mà hiện tại, người dân của khu phố cũng dần có thêm sức sống hơn, người trưởng thành thì có công ăn việc làm đoàng hoàng còn trẻ em thì được Y/n đây cho đi học ở các trường uy tín nhất trong khu vực




Mấy đứa nhỏ rất thích Y/n đến chơi, mỗi lần như vậy các em ấy đều vây quanh em như một người nổi tiếng thật thụ. Đứa thì khoe thành tích học tập, đứa thì mua vài món quà nhỏ như bánh kẹo để tặng cho em như một lời cảm ơn chân thành. Mỗi khi thấy cảnh tượng như thế, Smoky chỉ đứng im lặng ở một góc gần đó mà nở nụ cười dịu dàng trên môi mà nhìn về phía của em


Tần suất gặp nhau của cả hai dần dần được tăng lên và cũng vì thế mà số tiền đầu tư cũng tăng đến mức chóng mặt khiến cho Smoky đôi lần hoa mắt vì con số dài không tài nào đến nổi, nhưng vì đột ngột phất lên như diều gặp gió nên vị thủ lĩnh cũng gặp không ít những lời đồn không hay về mối quan hệ giữa anh và Y/n



Họ truyền tai nhau rằng anh đã được Y/n dụ dỗ đến nổi đánh mất chính mình nên mới sở hữu khối tài sản khổng lồ ấy trong tay. Những lời nói ấy cũng đã khiến anh mất ngủ không ít lần nhưng vào ngày hôm nay dường như mọi hiểu lầm ấy lại ngày càng đi xa hơn nữa khi..


"Smoky à"

"Hôm nay anh rảnh chứ"

"Thử đi hẹn hò với em không ạ♡"

"Đương nhiên tiền công cũng rất hậu hĩnh luôn ấy hehe~"

"...T-tôi không phải bán thân nên phiền cô đừng nói những lời nghe hiểu lầm như thế nữa"

"?"

"Bán thân?"

"Pfff anh đang nghĩ cái gì vậy hả Smoky bé nhỏ~"

"Bộ có ai nói gì đó không mấy thiện cảm với anh sao♡?"

"..."

"Tạm thời...chúng ta đừng gặp nhau nữa"

"Hả?"

"A-anh nói gì thế? Đừng giỡn nữa"


"Mau đi thay đồ rồi đi chơi thôi nào"

"Tôi không muốn"

"H-hể?"


Smoky vội vàng gỡ lấy bàn tay đan chặt lấy những ngón tay của anh ra và nhanh chóng quay người rời đi, để Y/n hoang mang mà chưa kịp ú ớ câu nào đứng như trời trồng trước nơi mà hai người thường hẹn với nhau.


Người thân duy nhất của em...cũng đã rời đi mất rồi

Mọi thứ như vượt khỏi tầm kiểm soát của em khiến cho em ngày càng suy sụp hơn nữa...


Cũng chẳng mong đợi gì hơn, Y/n đành cúi gầm mặt xuống mà từng bước rời khỏi khu phố của anh. Cứ như một thứ gì đó rất thảm hại, Y/n cố kiềm nén nước mắt của mình lại và cố gắng an ủi trái tim đang vỡ nát ra thành từng mảnh nhỏ của mình


Nhưng không may thay, trên đường đi về em bỗng bất ngờ bị mấy tên lạ mặt chạy chiếc xế hộp đen tiếp cận và...


Bốp*



Đôi mắt dần trở nên mơ hồ, ý thức cũng dần biến mất cùng với cơn đau thấu xương ở ngay sau đầu, em đã mất đi ý thức mà ngất lịm đi



"S..S-smoky.."











Đã được 3 ngày kể từ lần cuối em và anh gặp nhau, sau khi suy nghĩ cũng như nghe được những lời khuyên từ Takeshi và P đã khiến cho Smoky như giác ngộ ra một điều gì đó mà liên tục tìm cách liên lạc với Y/n với ý định là sẽ xin lỗi vì những lời nói không hay trước kia nhưng em cứ như bốc hơi khỏi Nhật Bản vậy.


Anh đã thử đến nhà em để xin lỗi trực tiếp nhưng lạ thay trong nhà lại không có bóng dáng của ai cả, anh vội vàng chạy đến thẳng công ty mà em đang điều hành thì khung cảnh ở nơi đó như một mớ hỗn độn vậy. Mọi người ai ai cũng cuống quýt hết cả lên vì không thể liên lạc với giám đốc của công ty, nhận thấy tình hình dần tồi tệ hơn, Smoky không khỏi lo lắng mà tìm kiếm em khắp nơi nhưng cũng chẳng có chút thông tin gì cả





Bất lực tột độ, Smoky như muốn sụp đổ mà liên tục nói lời trách móc chính mình, tất cả những chuyện không may xảy ra như thế cũng đều bắt nguồn từ anh mà ra, giá như lúc đó anh đồng ý, giá như anh không lạnh lùng bỏ đi, giá như anh chịu giữ lấy tay của em lại thì...



"SMOKY!"

"ĐÃ TÌM ĐƯỢC VỊ TRÍ CỦA Y/N RỒI!"



"!!"




Bị trói lại ở một góc của căn phòng tối đen như mực, đã 3 ngày trôi qua em đã bị đánh đập một cách dã man bởi bọn xã hội đen được thuê từ một công ty đối thủ của em. Bọn chúng bắt em phải rút hết cổ phần mà em đã đầu tư cho khu phố Vô Danh để giám đốc của bọn chúng triển khai dự án sòng bạc bất hợp pháp của mình, vì sự an nguy của mọi người em đã chọn cách giữ im lặng không hé nửa lời khiến cho bọn rác rưởi kia không khỏi thức giận mà liên tục đánh đập em bằng gậy bóng chày, xương sườn của em bị đánh đến mức nứt xương còn tay trái thì cũng bị gãy nốt. Cơn đau đớn thấu tận trời xanh đã làm cho em như mất hết niềm tin mà cầu xin hắn hãy giết chết mình




Ngay giây phút khẩu súng vừa giơ lên cao thì cũng là lúc Smoky kịp thời đến ứng cứu cùng với đồng đội của mình, anh đã thành thục cướp lấy khẩu súng từ tay hắn mà vứt sang một bên và để lại tên đó cho đàn em của mình giải quyết còn mình thì vội vàng chạy tới chỗ của em mà ôm lấy em vào lòng. Đôi tay anh thì run rẩy cố gắng cởi trói cho em, miệng thì liên tục an ủi và xin lỗi em vì đã đến muộn




"Y/n!"

"Y/n không sao rồi..."

"Anh đến với em rồi đây"

"Xin lỗi vì đã đến trễ khiến cho em ra nông nổi như thế này..."

"Xin lỗi...thành thật xin lỗi em..."

"Smoky...cuối cùng anh cũng đến bên em rồi..."

"S-smoky...em đau quá.."

"Hức...em sợ lắm Smoky à..."

"Ổn rồi ổn rồi...hãy cố thêm chút nữa"

"Chúng ta sẽ đến bệnh viện né..."

"Làm ơn....Đừng xảy ra chuyện gì hết né"


"Y/n...."





Lờ đờ tỉnh dậy sau 4 ngày hôn mê sâu
Cơ thể em bây giờ đang đau đớn vô cùng khiến cho em không tài nào di chuyển nổi, cứ như sắp tàn tật đến nơi vậy nên em đã cố gắng đưa đôi mắt vẫn còn mơ hồ của mình mà nhìn ngắm xung quanh nhưng mọi lo lắng dường như đã dừng lại ở bóng hình quen thuộc của cậu trai đang ngủ say bên cạnh mép giường của mình. Tay anh vẫn đang nắm chặt lấy em không nỡ buông ra khiến cho em đã đôi phần bớt đi chút hoảng sợ





"..."

"Y/n!"

"Em tỉnh rồi à!?"

"Có thấy đau ở đâu không!?"

"Anh gọi bác sĩ đến nhé!"

"Ưm Smoky aaaaaa"

"Em đau quá trời quá đất luôn huhu"

"Không tài nào nhúc nhích nổi"

"Không lẽ em đã bị liệt thật rồi hả hic hic"


"K-không có chuyện đó đâu!"


"Nếu em trở thành như thế"

"Anh hứa sẽ ở bên cạnh em đến cuối đời!"

"Nên là đừng lo lắng quá nhé-"

"Pff-"

"Em đùa thôi à hehe~"

"Này! Đừng có mới tỉnh dậy mà dọa người khác như thế nhé!?"


"Nhóc con nghịch ngợm"

"Vậy mà có người tin sốt vó đòi bên em cả đời cơ đấy"


"///"

"A-anh đi gọi bác sĩ đây-"

"Nhưng mà..."


"Nếu như em nói em muốn bên cạnh anh cả đời"

"Thì chi phí sẽ tốn là bao nhiêu đây?~"

...




"Một nụ hôn...được chứ"

"..."

"HAHAHA SMOKY ANH ĐÁNG YÊU QUÁ ĐI MẤT ÁAAAA"

"Suỵt im lặng nào! Đang là 2h khuya đấy ngốc à!?"










___________

Ảdu sắp tới sinh nhật của mình rùi á ae =)))))

Lúc đó tui sẽ ăn mừng bằng 2 chap Murayama luon cho tráyyy



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com