Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16

Nghe được tin này, Jungwon ngồi lặng đi.

Thật lâu sau cậu mới cắn muỗng ỉu xìu gật đầu.

Nhưng sau lúc buồn bã, Jungwon lại thấy mừng cho Derick.

Dù sao Derick cũng sinh ra và lớn lên ở Canada, lần trước giận dỗi bỏ nhà trốn đi cũng là vì muốn về Canada, giờ được về chắc Derick sẽ vui lắm.

Sau đó Jungwon nhờ ba Yang dẫn mình đi mua quà chia tay, nghiêm túc chọn cho Derick một đôi giày không rỉ nước.

Dù sao lần đầu gặp nhau, giày Derick đã phun nước xì xì nên cậu muốn tặng Derick một đôi giày không phun nước ra ngoài.

Trong lúc Jungwon tỉ mỉ chọn quà chia tay thì ở chỗ Derick đang gà bay chó chạy.

Park Yejun hết sức đau đầu, trước kia Derick cứ đòi về cho bằng được, còn giờ Derick lại hỏi ông có thể ở Canada một tuần và Hàn Quốc một tuần được không.

Park Yejun nói sân bay không phải do nhà mình mở, Derick nói ông ngoại có máy bay riêng.

Pẩk Yejun lại nói trẻ con không được đi máy bay nhiều vì sẽ không cao lên nữa.

Derick nói nhất định là do máy bay rồi, đổi máy bay khác sẽ không sao đâu.

Cuối cùng Park Yejun đành nói bằng tiếng Anh: "Derick, mẹ con nhớ con lắm đó."

Derick lập tức ỉu xìu.

Nói thật thì hắn cũng rất nhớ Canada, nhưng nếu hắn đi thì không thể đóng gói Jungwon mang theo mà chỉ có thể đi một mình.

Park Yejun cũng rất bất lực, mặc dù mẹ Derick bên kia đã đồng ý từ nay về sau Derick sẽ sống ở Hàn Quốc nhưng ông cũng không thể để Derick ở Hàn Quốc quanh năm suốt tháng được mà phải cho hắn về Canada thường xuyên.

Cuối cùng Derick đành thỏa hiệp, khi buồn rầu đi tìm Jungwon, hắn tưởng tượng ra cảnh mình ôm Jungwon khóc lóc sụt sùi như trong phim, kết quả đến nhà cậu mới phát hiện cậu đã chuẩn bị xong quà chia tay cho mình luôn rồi.

Derick: "! ! "

Hắn tức gần chết, hờn dỗi nói không thèm quà này đâu.

Jungwon nhất quyết đưa quà cho hắn, còn nghiêm túc nói nhất định hắn sẽ thích lắm.

Thế là Derick nổi giận đùng đùng xách quà chia tay về, mở ra thì thấy một đôi ủng đi mưa bằng nhựa.

Phía trên còn in hình bò sữa.

Hôm ra sân bay, Park Yejun đích thân đưa Derick đi, kết quả nhìn thấy dưới bộ vest chỉn chu đắt tiền của Derick là một đôi ủng đi mưa.

Park Yejun: "! ! "

Derick xụ mặt không nói lời nào, lúc lên xe giậm đôi ủng đi mưa xuống đất bịch bịch.

Park Yejun muốn bảo Derick về thay giày, nhưng khi biết đó là quà Jungwon tặng thì đắn đo không lên tiếng.

Hay là con trai mình muốn để món quà đầy tình hữu nghị này bay qua trời cao vạn dặm!!?

Jungwon chẳng biết món quà này có bay qua trời cao vạn dặm hay không mà chỉ biết hơn mười phút sau khi tiễn Derick đi, điện thoại nhà mình reo lên.

Cậu kiễng chân lên rồi lễ phép nói với người trong điện thoại: "A lô, xin chào."

Đầu dây bên kia lặng thinh, hồi lâu sau mới buồn buồn nói: "Là tớ, Derick đây."

Jungwon ngẩn người hỏi Derick xảy ra chuyện gì.

Derick ngang nhiên nói không có chuyện gì thì không thể gọi cho cậu sao?
Jungwon xoa mũi nói được chứ.

Derick hài lòng, một lát sau lại buồn rầu nói sau khi về Canada sẽ không có ai chơi đùa và đánh cờ với mình nữa, Jungwon an ủi hắn có thể tìm bạn thân ở Canada mà.

Nghe xong Derick lập tức nổi quạu, tức giận nói mình không thèm tìm đâu, hai người đã là bạn thân nhất trên đời rồi, không thể có bạn thân nào khác nữa.

Jungwon hơi khó hiểu, nhưng nghe giọng quạu quọ của Derick thì vẫn đồng ý với cách nói này của hắn.

Mặc dù Jungwon đã đồng ý nhưng Derick vẫn hơi cảnh giác, dặn đi dặn lại Jungwon tuyệt đối không được thân với người khác, cũng không được xếp máy bay giấy cho ai nữa.

Jungwon lẩm bẩm đáp ứng, Derick mới bịn rịn cúp điện thoại.

Từ tháng Bảy đến tháng Chín, mỗi ngày việc Jungwon làm nhiều nhất chính là nghe điện thoại của Derick.

Lúc ăn cơm sẽ có điện thoại, trước khi ngủ sẽ có điện thoại, buổi chiều chơi xếp hình cũng sẽ có điện thoại.

Jungwon đoán chắc Derick đã đeo luôn điện thoại trên cổ, nếu không làm sao mỗi ngày có thể gọi cho cậu nhiều cuộc thế chứ?

Derick rất bất mãn với nhận xét này, hắn tự nhủ còn không phải vì Jungwon là nhóc vô lương tâm nhất trên đời sao, hắn rất sợ buổi chiều nào đó Jungwon ngủ một giấc tỉnh lại sẽ mơ màng quên sạch Derick như xóa file trong máy tính vậy.

Jungwon không hề biết ý nghĩ của Derick, cậu chỉ biết Derick ở Canada nhìn thấy một con cóc cũng hấp tấp gọi điện nói cho cậu biết.

Lúc trước cậu cứ tưởng Derick đi Canada mình sẽ nhớ hắn lắm, chờ Derick đi rồi mới biết thì ra ở Canada cũng có cóc, thì ra Derick nói nhiều như vậy.

Về sau, cạnh bàn điện thoại ở nhà Jungwon đặt một chiếc ghế nhỏ chuyên dùng để ứng phó với những cuộc điện thoại của Derick.

Từ tháng Bảy đến tháng Chín nói nhanh cũng không nhanh, nói dài cũng không dài, như ngày nào đó Jungwon vừa mở mắt thì nghe ba Yang nói mình sắp lên tiểu học rồi.

Thế là ngày khai giảng đầu tiên, Jungwon một mình đeo cặp đến trường tiểu học thí điểm.

Jungwon được xếp vào lớp 1/1 và có bảng tên của mình, khi lên bục giảng tự giới thiệu có không ít bạn học bên dưới nhìn cậu.

Lúc chọn chỗ ngồi, Jungwon chọn vị trí cuối lớp.

Trước bàn cậu là một nam sinh tóc quăn tên Lee Heeseung, bộ dạng hung hăng phách lối, tính nết cũng y chang, chung quanh có mấy tiểu tùy tùng đi theo hắn từ nhà trẻ lên tiểu học, giờ vẫn xúm xít vây quanh hắn như trước.

Lee Heeseung cũng chọn chỗ ngồi không có ai bên cạnh như Jungwon, bạn học chung quanh hỏi tới thì Lee Heeseung hừ lạnh một tiếng như sư tử con kiêu ngạo, vênh váo nói hắn cóc thèm ngồi chung với ai hết.

Kết quả đến lúc đi học, Jungwon mới phát hiện ngay cả bút chì Lee Heeseung cũng không biết gọt.

Hồi ở nhà trẻ, vì nhà Lee Heeseung rất giàu nên luôn có một đám tiểu tùy tùng đi theo, chưa bao giờ phải tự mình gọt bút chì, giờ đến lớp buồn chán lại cúi đầu cầm bút chì đâm cục gôm quên cả trời đất, đến khi kịp phản ứng thì cả hộp chì bấm đều bị hắn làm gãy.

Hắn muốn sai tiểu tùy tùng gọt cho mình một cây, kết quả ở tiểu học không được tùy ý nói chuyện như nhà trẻ, hắn vừa mở miệng đã bị giáo viên toán trên bục nhắc nhở.

Thấy bạn học chung quanh cầm bút chì, giáo viên toán cũng sắp xuống kiểm tra, Lee Heeseung đi học lần đầu không khỏi luống cuống.

Jungwon thấy tóc quăn của Lee Heeseung khá giống Sim Jaeyun nên hơi có thiện cảm, thế là cầm một cây bút chì gọt sẵn gõ nhẹ vào vai Lee Heeseung.

Lee Heeseung quay đầu thấy bút chì như thấy cứu tinh nên vội vàng chụp lấy, khi giáo viên toán đi tới thì giả vờ giả vịt viết số.

Đến lúc tan học, Jungwon dọn dẹp hộp bút, nhìn thấy Lee Heeseung quay đầu vênh váo hỏi cậu học nhà trẻ nào.

Jungwon nói nhà trẻ Golden Sun.

Lee Heeseung và tiểu tùy tùng bên cạnh liếc nhau một cái, hoàn toàn chưa từng nghe tên nhà trẻ này, cũng chẳng biết là nhà trẻ tư thục ở xó xỉnh nào nữa.

Đầu vào trường tiểu học thí điểm rất khó nên hầu hết học sinh vào đây đều học chung một nhà trẻ như Lee Heeseung và đám tiểu tùy tùng bên cạnh.

Nghe tên nhà trẻ không biết ở xó nào, Lee Heeseung nhìn Jungwon từ trên xuống dưới một lượt, sau đó vành tai hơi đỏ lên, do dự nói cho phép Jungwon làm tiểu tùy tùng của mình.

Mặc dù học ở nhà trẻ không có tiếng tăm nhưng dáng dấp Jungwon lại khá vừa mắt.

Đồng phục của trường tiểu học thí điểm là áo sơmi sọc xanh trắng và quần soóc, rõ ràng cũng mặc đồng phục nhưng người trước mặt nhìn rất ngoan hiền, tóc đen mềm mượt, lông mi dài vô thực, tuy hơi xanh xao nhưng xinh đẹp cực kỳ.

Jungwon chậm rãi dọn dẹp hộp bút của mình.

Lee Heeseung tưởng cậu đồng ý nên vui vẻ ra mặt, khóe miệng nhếch lên, hắn uy nghiêm quét mắt nhìn mấy tiểu tùy tùng của mình rồi lại uy nghiêm phất tay cho chúng giải tán.

Chờ đám tiểu tùy tùng đi xong, Lee Heeseung nhìn chỗ trống bên cạnh Jungwon rồi ngẩng mặt lên nghiêm túc nói: "Xét biểu hiện của cậu lúc nãy không tệ, tôi có thể miễn cưỡng ngồi chung với cậu."

Thấy Jungwon vẫn không ngẩng đầu, Lee Heeseung nóng nảy nói: "Tôi chưa bao giờ ngồi chung bàn với ai đâu đấy."

"Cậu mau dọn đồ của tôi tới đây đi, sau đó cậu sẽ được thăng cấp làm tiểu tùy tùng số một của tôi! ! "

Jungwon lắc đầu rồi chậm rãi nói: "Không được đâu."

"Chỗ này có người rồi."

Vị trí này là của Derick, dù Lee Heeseung có tóc quăn như Sim Jaeun cũng không được.

Jungwon từ chối làm tiểu tùy tùng số một là điều hết sức chấn động.

Lee Heeseung bị sốc nặng.

Dù sao từ nhỏ hắn đã được cả đám người lớn nịnh nọt tâng bốc, bên cạnh còn có một bầy tiểu tùy tùng.

Sau lúc kinh ngạc Lee Heeseung lại nổi cáu, lần đầu tiên hắn hạ mình cho phép người khác ngồi chung bàn với mình, ai ngờ lại bị cự tuyệt.

Lee Heeseung tức giận thở hồng hộc ngồi phịch xuống ghế rồi hất mặt lên, hung tợn nghĩ thầm tiêu đời Jungwon rồi, cậu vĩnh viễn đừng mơ làm tiểu tùy tùng số một của hắn!
Dọn xong hộp bút chì, Jungwon chọc chọc Lee Heeseung trước mặt.

Lee Heeseung quay phắt lại rồi vênh mặt nói như sư tử con kiêu ngạo: "Tôi nói cho cậu biết, giờ cậu có hối hận cũng vô ích! ! "

Jungwon nghiêng đầu nói: "Bút chì."

"Trả lại tớ được không?"

"! ! "

Mặt Lee Heeseung đỏ bừng, chộp lấy mớ bút chì đủ loại của mình đưa hết cho Jungwon ngồi phía sau.

Đống bút của hắn quý hiếm lắm đấy, ở ngoài mua không được đâu!

Jungwon nhìn đống bút trên bàn học rồi lựa ra bút chì của mình, sau đó trả chỗ còn lại cho Lee Heeseung.

Lee Heeseung tức nghẹn: "Cậu không lấy à?"

Jungwon lắc đầu, giờ cậu cảm thấy cậu bạn tóc quăn trước mặt này không giống Sim Jaeyun lắm vì hắn hơi dữ một chút.

Lee Heeseung xuống ghế rồi trừng mắt đi quanh cậu mấy vòng, mái tóc quăn rung rung.

Jungwon đang viết tên trên vở dừng tay lại, cảm thấy Lee Heeseung này giống Sim Jaeyun ở chỗ cứ thích đi vòng quanh cậu.

Sau đó mỗi lần nghỉ giữa tiết, Heeseung đều lấy từ trong cặp ra đủ loại đồ chơi đặt trên bàn học Jungwon để thu hút sự chú ý của cậu, kiên trì không biết mệt mỏi là gì.

Hắn không tin Jungwon chẳng có chút hứng thú nào với mấy món đồ chơi mới lạ này.

Jungwon kiên nhẫn trả lại rồi nghe Lee Heeseung đi quanh mình huyên thuyên nói đồ chơi tuyệt cỡ nào, cậu phiền muộn nghĩ sao bạn học mới này lắm lời thế không biết.

Jungwon thở dài như ông cụ non, quyết định ra sau phòng học lấy nước để bạn học mới nghỉ miệng một lát.

Thấy Jungwon định đi lấy nước, hai mắt Lee Heeseung sáng lên, lập tức ra lệnh cho tiểu tùy tùng của mình đi giúp Jungwon hứng nước.

Hắn đắc ý nghĩ thầm rốt cuộc lần này có thể để Jungwon đến từ nhà trẻ không biết ở xó nào kia nhìn xem hắn lợi hại đến mức nào, có thể sai bảo nhiều người như vậy.

Nếu Jungwon làm tiểu tùy tùng số một của hắn thì có thể ra lệnh cho tiểu tùy tùng số hai số ba, người bên cạnh hắn muốn thăng tiến phải cạnh tranh khốc liệt lắm đấy!
Nhưng Jungwon không đưa cốc cho tiểu tùy tùng của hắn mà tự mình ra sau phòng học lấy nước.

Lee Heeseung cảm thấy đám tiểu tùy tùng này thật vô dụng nên xắn tay áo lên hùng hổ đi tới.

Jungwon đặt cốc xuống để vào toilet, Lee Heeseung hùng hổ bám theo cậu kè kè.

Cậu vào nhà vệ sinh, Lee Heeseung cũng vào nhà vệ sinh, cậu rửa tay, Lee Heeseung cũng rửa tay, cậu về lớp, Lee Heeseung cũng về lớp.

Cậu chậm rãi cầm cốc nước, Lee Heeseung thấy ngứa mắt nên hung hăng giúp cậu bưng nước về chỗ ngồi.

Trong lớp, đám tiểu tùy tùng của Lee Heeseung băn khoăn nói thầm: "Sao tớ thấy đại ca mới giống tùy tùng của Jungwon y nhỉ?"

Một tiểu tùy tùng khác gãi đầu mờ mịt nói: "Hình như đúng vậy đó! ! "

Jungwon cũng rất băn khoăn, nhưng ba Yang đã dạy cậu khi người khác giúp mình phải nói cảm ơn, mặc dù Lee Heeseung hơi ồn ào nhưng nghĩ ngợi một hồi cậu vẫn nói cảm ơn hắn.

Lee Heeseung đắc ý nghĩ mình không bị Jungwon từ chối nên lợi hại hơn nhiều so với đám tiểu tùy tùng bị cự tuyệt kia, thế là càng thêm hăng hái, nói sau này hắn có thể miễn cưỡng giúp Jungwon hứng nước.

Jungwon nghĩ thầm thì ra cậu bạn tóc quăn này cũng xem giúp người là niềm vui như Sim Jaeyun, mặc dù hơi nhiệt tình quá mức.

Jungwon lắc đầu nói không cần nhưng Lee Heeseung hoàn toàn bỏ ngoài tai, chuông tan học vừa reo lên thì hắn đã chộp lấy bình nước của cậu chạy ù tới máy nước, nhanh đến mức đám tiểu tùy tùng không kịp phản ứng.

_____________________

update!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com