Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Đối mặt Touya Akira

"Chẳng có gì để làm hết á" Hikaru vừa ngước nhìn trời vừa nói.

"Ừ, chẳng có gì để làm hết ý" Sai cũng ngước nhìn trời than thở.

Đoạn cả hai anh em cùng thở dài.

"Hikaru, em không thể quay lại lớp dạy cờ của Shirakawa Thất Đẳng được nữa à?" Sai hỏi, anh vác bộ mặt buồn thiu như một con cún con mới bị bỏ giữa đường.

Hikaru nhảy tót vào trong giường, nó thả người phịch xuống tấm nệm trắng mà mẹ nó mới trải sáng nay:

(Em có muốn cũng không được ấy. Lớp của thầy Shirakawa chỉ được có buổi học đầu là miễn phí thôi. Hơn nữa, em cũng không thể đến Hội Quán cờ được, bố mẹ em cắt hết tiền tiêu vặt tại cái bài thi đợt trước rồi, làm sao mà đóng lệ phí vào chơi được.)

Vốn dĩ nó định chơi một ván với Shirakawa, để thầy ấy biết được thực lực của nó, rồi lấy cớ đó mà xin vào Hội Nghiên Cứu của thầy Morishita Cửu Đẳng. Ai dè...

Hikaru dộng đầu úp mặt vô gối một cách tức tối. Hikaru ngu ngốc! Ai biểu mày chạy vọt ra khỏi lớp thầy làm chi chứ?! Giờ thì hay rồi, biết lấy tiền đâu ra mà chơi đây.

Hikaru cứ nghĩ tình trạng túng thiếu của nó sẽ chỉ vài ngày là hết, nhưng nào ngờ đến gần một tuần sau nó vẫn không được cấp lại tiền tiêu vặt. Lần gần nhất nó dám thò đầu vào nhà bếp để xin tiền, mẹ nó đã nói ngay một cách nghiêm nghị:

"Con mà cứ được điểm cao bài thi môn xã hội sắp tới thì mẹ sẽ cho tiền ngay. Còn không thì đừng có xin nữa!"

Đến ngày thứ tư, Sai có vẻ rất bồn chồn:

"Hikaru, em thực sự không thể được điểm cao môn xã hội để được cấp tiền à? Chúng ta còn phải đi chơi cờ nữa chứ!"

Hikaru ngả người vào lưng ghế học tập, trong lúc cô giáo đang giảng về một đoạn văn Nhật Ngữ:

(Thực ra thì nếu để anh gà cho thì em được điểm cao ngay á, Sai. Nhưng mà bài kiểm tra sắp tới cũng phải tuần sau, nên chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi.)

"Không thể nào..." Sai tiu nghỉu lại bên cạnh Hikaru.

(Hay anh chơi một ván cờ mù với em vậy?) Hikaru gợi ý. Nó cũng cảm thấy tội nghiệp cho Sai không được chơi cờ chút nào.

Cái vành mũ ô sa của Sai đột nhiên vểnh lên:

"Thiệt không? Cờ mù á?"

Cô giáo trên bục đang giảng bài chợt thấy Hikaru cứ loay hoay mãi ở chỗ ngồi liền gọi nó:

"Hikaru, em cứ lẩm bẩm gì vậy ?Đứng lên đọc đoạn thơ cô xem nào."

Hikaru vội vã đứng lên, nó đỏ chín cả mặt mày vì ngượng. Nó giơ cuốn sách lên:

"Dạ...à... à..."

"Cầm ngược sách rồi đó, ông tướng."

Cả lớp được một trận cười khúc kha khúc khích, trong khi Hikaru loay hoay lộn ngược sách lại để đọc. Đến khi mọi người ổn định lại, và bài học tiếp tục, thì Hikaru mới lại nói với Sai:

(Em đi trước nhé. 16 - 4.)

Sai vui vẻ múa may quay cuồng:

"16-17!"

Hikaru chống tay vào cằm. Cậu vừa mỉm cười vừa nhìn vệt nắng nhảy múa trên cửa sổ:

(3 -3)

...

* * *

Vấn đề hóa ra lại được giải quyết dễ dàng hơn nó tưởng.

Vào ngày thứ bảy hôm đó, ông nội nó bê bàn cờ có chân mới đến nhà Hikaru. Mẹ

"Ôi, sao bố mua cho Hikaru bàn cờ đắt vậy làm chi?"

Ông Heihachi hào hứng:

"Gì chứ cho Kỳ Nhân tương lai của nhà ta thì nhiêu đây có là bao đâu chứ?"

Mitsuko hoàn toàn bối rối, bà không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Kỳ Nhân gì chứ?

"Ba à ba đang nói gì vậy? Con chỉ vừa mới không cho nó tiền chơi cờ để bắt Hikaru nó học hành tử tế thôi mà."

Hikaru đang từ trong phòng nghe thấy tiếng ông nội liền phóng vọt ra ngoài. Phải rồi, nếu có ai đó có thể giải thích tình huống hiện tại và ủng hộ nó thì chỉ có thể là ông mà thôi. Hơn nữa, nó cũng nợ ba mẹ nó một lời giải thích về việc nó sẽ dự thi kỳ thủ chuyên nghiệp. Lần trước họ thực sự không biết điều đó có nghĩa là gì, và đã lo lắng sốt vó lên về tương lai của nó.

Hikaru chạy xuống, kêu to vui vẻ:

"Ông nội! Mẹ!"

Ông nội nó cũng cười hề hề khi nhìn thấy cháu trai:

"À, Hikaru đấy à. Ông tặng cho cháu bàn cờ vây đây này."

Hikaru ôm lấy ông nội:

"Wa! Cháu cảm ơn ông!" Đoạn nó hào hứng mở hộp và lôi hết đám xốp ra, Bên trong là hai hộp cờ bằng gỗ mới cóng, cùng một bàn cờ vây mỏng (dày tầm 6cm) có bốn chân. Đám quân cờ được để trong một hộp riêng, có vẻ là cờ bằng kính thôi, bởi chúng không có đường vân như loại cờ mài từ vỏ trai.

Hikaru nhìn giá tiền mà suýt thì té ngửa. Trời đất ạ. Bộ này những 50,000 yên lận. Có vẻ ông nó thực sự rất muốn cháu có hứng thú với bộ môn này đây.

Hikaru đặt hai bộ cờ xuống sàn gỗ. Đã đến lúc để nó nói chuyện nghiêm túc với ông và mẹ rồi.

"Ông à...Mẹ à..."

* * *

"Anh không nghĩ là em lại có thể thuyết phục được ông và mẹ em nhanh vậy đấy." Sai nói với Hikaru khi cả hai đi ngang giao lộ Tokyo chật ních người qua lại.

Hikaru đút hai tay vô túi quần, thở hắt ra.

(Em thì không nghĩ là họ lại biết ít về giới Cờ Vây đến vậy. Em gần như phải giải thích từ đầu đến cuối trước khi có thể hỏi xin lệ phí thi lên chuyên nghiệp. Kể cả nội cũng chỉ biết tên có 5, 6 kỳ thủ chuyên nghiệp. Geez.)

Sai ngó lên đằng trước từ một bên vai của Hikaru:

"Nhưng mà em thực sự chưa có ý định thi lên chuyên nghiệp năm nay à?"

Hikaru lắc đầu. Cậu giơ mấy ngón tay của mình lên tính toán:

(Chưa đâu. Theo như em tính toán, thì có lẽ là em sẽ đăng ký vào kỳ thi năm sau, hoặc sau khi học xong năm nhất sơ trung, nhưng hiện tại thì thời cơ chưa đến.)

Sai nhìn Hikaru với vẻ khó hiểu, nhưng anh cũng không nói thêm gì. Hikaru thì hiện tại trong đầu đều tràn ngập những dự định sắp tới. Thực chất không phải là nó không muốn gặp lại Akira, hay mọi người trong giới cờ chuyên nghiệp, nhưng nếu đích đến của nó là chỗ đó thì không cần phải vội, sớm muộn rồi thì họ cũng gặp lại nhau.

Hiện tại, Hikaru muốn có thể thành lập được câu lạc bộ trường Haze, muốn mời Mitani, anh Tsutsui, anh Kaga, Akari và những thành viên khác tham gia giải đấu đồng đội liên trường. Câu lạc bộ trường Haze, theo một cách nào đó, cũng là một trong những kỉ niệm đẹp đẽ năm xưa mà nó muốn giữ lại.

Cuối cùng, trước khi Hikaru nhận ra, đôi chân nó đã đưa nó đến Hội quán cờ vây của Kỳ Nhân Touya. Sai có vẻ hào hứng lắm:

"Nè nè, Hikaru~~ Chúng ta sẽ chơi cờ ở đây à? Ei!"

Hikaru giải thích:

(Phải đó, Sai. Đây gọi là Hội Quán cờ vây. Những người chơi cờ khá thường hay đến chỗ này để chơi đó. Em đã nói với ông và mẹ là sẽ xin tiền đến đây thường xuyên luyện tập để chuẩn bị cho kì thi chuyên nghiệp rồi, nên chúng ta sẽ được chơi tẹt ga luôn đấy.)

"Hurray!!Hikaru~~"

Nhìn thấy Sai tung tăng như một con cún con, Hikaru lại cảm thấy hơi áy náy khi đã nói dối ông nội. Ở trình độ của nó với Sai thì đâu cần luyện tập với người ngoài. Ngồi nhà đánh với nhau thôi cũng dư sức thắng tất cả các trận trong kỳ thi chuyên nghiệp rồi.

Tuy nhiên, đây là thời điểm bắt đầu, cũng là lần đầu tiên nó đối mặt với Touya Akira. Hikaru không thể nào thôi mong chờ giây phút ấy.

Lời tác giả: Hikaru tự tỏ ra mạnh mẽ nên mới bảo sớm muộn gì cũng gặp nhau thôi, chứ thực chất thì chờ người yêu muộn 1s thôi là đã nóng máu lắm rồi :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com