Khi Hikaru tiến tới chỗ chị thu ngân Harumi Ichikawa sau khi ván cờ kết thúc, thì ngoài trời cũng đã sẩm tối. Nó đã nói với cả ông và mẹ rằng nó sẽ đi tập luyện tại hội quán cờ, nhưng nếu nó la cà quá lâu thì chắc chắn họ cũng sẽ lo lắng không thôi.
Lần này khác với lần trước, nó đã có một khoảng thời gian dài để thảo luận về những nước đi thú vị của Akira sau ván cờ mà họ đấu. Cậu ta đã sớm nhận ra ý đồ nhường nhịn của Sai ngay từ đầu, nhưng cũng không thể ngờ là thực lực của Sai/Hikaru lại mạnh đến như vậy. Có lẽ do sự chủ quan ban đẩu, bởi Akira cho rằng Hikaru là người mới chơi, nên cậu ấy cũng không chơi hết sức, đòn đánh cũng không quá cố gắng, hiểm hóc.
"Tại sao cậu không thi lên chuyên nghiệp?" Akira thắc mắc "Ở trình độ của cậu, thậm chí còn có thể hướng dẫn cờ cho tôi như vậy, đỗ vào kì thủ chuyên nghiệp không phải là chuyện gì to tát hết."
Hikaru gãi gãi đầu. Akira hiện tại chỉ mới chơi với Sai, cậu ta chưa biết rằng nếu thực sự đối mặt với Hikaru thì sức cờ còn có thể khủng khiếp đến mức nào:
"Ừm, thi lên chuyên nghiệp cũng là ý định của tớ, nhưng không phải bây giờ."
Nó giơ một ngón tay ra phía trước:
"Này Akira, cậu nghĩ mục đích của tất cả những kì thủ cờ vây, cả chuyên nghiệp và nghiệp dư, thực chất là gì?"
Akira đưa tay lên cằm, nghĩ ngợi:
"Để chinh phục đỉnh cao mới của trí tuệ cờ vây, không phải vậy sao?"
Hikaru lắc đầu:
"Không phải. Nếu cậu cứ nghĩ như vậy, thì sẽ đến một lúc cậu cảm thấy thực sự thất vọng đấy." Giống như nó đã từng trở nên vô cùng thất vọng, khi AI mới là người đã phá vỡ bức thành trì mà con người đã xây dựng bao lâu nay.
Akira nhìn nó, cau mày khó hiểu.
Nhẹ nhàng xếp mấy quân cờ vào hộp, Hikaru từ tốn nói:
"Mục đích của những người chơi cờ vây, chính là đem thế giới cờ vây với càng nhiều người hơn nữa. Để cho mọi người hiểu được cái đẹp của cờ vây."
Sai ở bên cạnh nó, cây quạt che nửa mặt anh, nhưng nó có thể cảm nhận được anh cũng đồng tình với mình. Anh khẽ mỉm cười nhìn nó:
"Em nói đúng, Hikaru. Những con người chúng ta cố gắng vươn tới đỉnh cao và chạm tới Nước Đi Thần Thánh đôi lúc đã quên đi mục đích thật sự của cờ vây. Để tiếp tục mang cái đẹp mà chúng ta nhìn thấy cho càng nhiều người hơn nữa."
Hikaru đứng dậy khỏi ghế ngồi của nó, rồi rảo bước về phía bàn thu ngân của chị Harumi. Akira cũng đứng dậy, cậu hỏi nó:
"Cậu có đến đây chơi cờ nữa không? Để mình bảo chị Harumi cho cậu vào miễn phí nhé?"
Hikaru phì cười. Nó lắc đầu:
"Mình sẽ vẫn còn đến các hội quán, nhưng không phải ở đây nữa đâu." Rồi nó đưa tay lên miệng, nghĩ ngợi "Mình e rằng một lúc nào đó mình sẽ phải giáp mặt ba của cậu, và mình không muốn ông ấy coi mình như là một đối thủ quá sớm."
Sai ở bên cạnh nó ngay lập tức khóc ròng:
"Ế!!! Sao thế, Hikaru? Em không muốn đánh thì anh sẽ đánh mà? Hikaru~~"
(Anh trật tự một chút đi. Em đã nói không là không rồi. Chúng ta sẽ chỉ đánh với ổng khi em thành kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp thôi. Rồi anh sẽ có cả một đời để chơi cùng Kỳ Nhân Touya mà, đừng có nhõng nhẽo nữa.)
Hikaru khoanh hai tay lại. Không phải nó không muốn cho Sai chơi với Kỳ Nhân Touya, nhưng đâu đó trong lòng nó vẫn tồn tại một nỗi lo lắng vô hình, rằng Sai có thể sẽ biến mất khỏi cuộc đời nó một lần nữa.
Akira khẽ cúi đầu xuống để không thể hiện ra sự thất vọng của mình:
"Thế, làm sao mình có thể chơi tiếp với cậu đây? Cậu có tham gia giải đấu nào không? Hay đi học trung học chuyên về cờ vây? Trường Kaio thì sao?"
Hikaru mỉm cười:
"Mình sẽ không đến học một trường vốn đã nổi tiếng về cờ vây đâu. Mình sẽ đến một ngôi trường trung học không hề có sự tồn tại của cờ vây, và hướng dẫn mọi người ở đó cách chơi cờ vây, và tiến tới giải trung học toàn quốc. Mình sẽ đến học ở trường Haze." Nó đưa tay về phía Akira "Nếu cậu muốn, cậu có thể đi tạo dựng clb cờ vây cùng mình."
Sai chêm vào bên cạnh nó:
"Hikaru à, em quá trời giỏi đi. Nếu em mà tham gia giải đấu thì những trường khác sẽ bị chèm bẹp hết đó."
Hikaru nhướn mày:
(Hả? Anh nói gì vậy? Em không có tham gia đâu. Trừ trường hợp họa hoằn lắm thôi. Em sẽ là cố vấn của clb cờ vây, anh hiểu không?)
Akira có vẻ lưỡng lự trước lời mời của Hikaru, bởi vậy mất một lúc lâu cậu mới cất tiếng hỏi:
"Nếu mình đến học ở trường Haze, thì mình vẫn có thể chơi cờ cùng với cậu chứ?"
Hikaru ngạc nhiên. Trước kia, nó đã từng nghĩ rằng Akira bị thu hút bởi sự bí ẩn của nó, khi mà lúc thì nó tỏ ra là người chơi cờ vượt trội hơn, và cho cậu ta đo ván, lúc thì sức cờ của nó trở nên yếu ớt một cách đáng thất vọng, rồi sau đó cậu ta lại bị buộc phải thừa nhận khả năng của Hikaru khi nó rốt cuộc cũng đã đuổi kịp cậu ta.
Nhưng không, Akira vẫn sẽ luôn muốn chơi cờ cùng với nó, kể cả khi nó có sức cờ cao ngay từ đầu đi chăng nữa. Cậu ấy chỉ đơn giản là muốn có một con người đồng điệu tâm hồn, có thể coi là đối thủ, và là người bạn cờ với cậu mà thôi.
Hikaru phá lên cười lớn. Nó vừa quệt nước mắt vừa nói:
"Được thôi. Nếu rảnh, tớ vẫn sẽ chơi cờ cùng với cậu, vậy được rồi chứ?"
Akira trông hớn hở như thể ông già Noen mới xông vào nhà cậu mà tặng cho cậu một món đồ chơi khổng lồ. Cậu nhóc gật đầu ngay:
"Ừm!!"
* * *
Mùa xuân năm nhất của trường sơ trung Haze.
"Này, cậu có chắc là thứ này sẽ giúp chúng ta tuyển được thành viên không thế?" Akira vừa nhìn tấm poster vẽ nguệch ngoạc mấy đường kẻ, vài cái chấm đen trắng tượng trưng cho những quân cờ đen trắng, vừa nản chí nói.
Hikaru viết thêm một tấm poster nữa, rồi đặt nó chung vô chồng giấy mà tụi nó tính phân phát đi các lớp, vừa nhe răng cười. Akira đã nhất quyết đi theo nó vô học trường này, mặc dù gia đình của cậu không thể hiểu được lựa chọn kì quặc của con trai.
Mặc dù vậy, do trường Haze không phải là trường chuyên về cờ vây, lại càng không có đội tuyển mạnh, nên hai đứa nó chật vật lắm mới xin được giáo viên phụ trách cho phép thành lập câu lạc bộ, với vỏn vẹn ba thành viên: Nó, Akira, và một đàn anh khóa trên có tên là Kimihiro Tsusui.
"Cậu nên nhớ là chúng ta sẽ cần phải có đủ người để tham dự thi đấu đồng đội, và cậu và tớ đều sẽ không tham dự, trừ phi thực sự cần thiết." Akira khoanh tay "Cậu tính cứ thả tờ rơi vậy cho đến khi chúng ta bắt được một con cá nào vào lưới sao?"
"Yên tâm đi, tớ đã có kế hoạch cả rồi." Hikaru nói vui vẻ "Đội nam và đội nữ năm nay chắc chắn sẽ đủ để dự giải liên trường đó mà. Mặc dù trình độ của họ thì..." Hikaru gãi gãi đầu "...không đảm bảo được cho lắm."
Akira đặt tập giấy đánh bụp xuống bàn, cậu bé nhổm hẳn người dậy:
"Thiệt hả? Sao cậu không nói là cậu đã tuyển được người chứ?"
Hikaru vừa lấy ba lô đeo đi học, một tay vừa cầm xấp giấy poster:
"Ai bảo thế đâu, bây giờ chúng ta mới đi tuyển người nè. Nơi chúng ta cần đến là một câu lạc bộ cờ vây đánh ăn tiền đó, cậu đi không?"
(Chương sau là đến màn chiêu mộ Mitani r nha.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com