Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Tình địch

Lời của tác giả:

Ồ quên note là truyện lấy bối cảnh ở Hà Nội nhưng cả trường Chuyên Gia Ninh lẫn trường Đông An đều là hàng tác giả pha kè. Tuy đã tham khảo các bài báo trên mạng nhưng tác giả vẫn chưa rõ cách tuyển chọn đội tuyển học sinh giỏi quốc gia ở Hà Nội cho lắm, thôi có gì viết nấy, còn lại lấy kinh nghiệm ở tỉnh tác giả để chắp vá vào vậy... Bạn nào ở Hà Nội xí xóa cho tui với nhé...

---------------------------------------------------------------------------

Để nói về Giáp Vũ Tuệ Nghi, Việt Hoàng có thể ngay lập tức hóa thân thành một diễn giả. Dù trong lần đầu gặp mặt (trong ấn tượng của cậu thì đó là lần đầu gặp mặt), sự tồn tại của con bé mờ nhạt đến mức Việt Hoàng còn chẳng buồn nhớ tên.

Kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố cũng chính là kỳ thi chọn đội tuyển dự bị cho cấp quốc gia, diễn ra vào cuối tháng 9. Top những người điểm cao nhất sẽ trải qua một thời gian đào tạo chung với nhau trước khi đến với kỳ thi chọn đội tuyển chính thức diễn ra đâu đó vào tháng 10. Ngoài trường cậu ra, cái đất thủ đô này cũng không thiếu nhân tài, nên đội dự tuyển đích thị là một cái tổ hợp bát nháo bao gồm N thành phần đến từ M trường khác nhau. Bộ não của Việt Hoàng lúc ấy chia làm năm phần, một phần cho mớ kiến thức hóa học khó nhằn, một phần cho ban nhạc mới thành lập của mình, một phần cho câu lạc bộ bóng rổ, một phần cho Lê Cẩm Ly, phần còn lại cho mấy thằng cha có ý với Lê Cẩm Ly, thành thử cậu đã không còn nơ-ron cho việc làm quen bạn mới.

Lần đầu tiên gặp Giáp Vũ Tuệ Nghi trong ấn tượng của Việt Hoàng là buổi học đầu tiên của đội dự tuyển ở trường Chuyên Amsterdam. Con bé đứng lạc lõng một góc bởi nó là đứa duy nhất của trường Đông An lọt vào. Mãi đến khi Cẩm Ly chủ động bắt chuyện và kéo nó lại gần, Việt Hoàng mới biết hai người nọ từng học chung lớp hồi cấp hai.

Lúc đó, Việt Hoàng cũng chẳng nghĩ nhiều. Lê Cẩm Ly vốn quảng giao và cực kỳ hướng ngoại, nên dù có bị quẳng vào giữa một đám đông xa lạ thì con bé vẫn "hòa tan" một cách dễ dàng. Nó có thể biến người câm thành người biết nói, biến người biết nói thành người nói nhiều, và người nói nhiều thành cái máy hát bị hỏng nút dừng. Giáp Vũ Tuệ Nghi khi gặp Lê Cẩm Ly thì trực tiếp nhảy hai nấc, từ người câm thành người nói nhiều luôn.

Dẫu rằng có hơi hụt hẫng vì bị lấy bớt một phần thời gian riêng tư với Lê Cẩm Ly, Việt Hoàng vẫn thấy tự hào về con bé. Cái vibe ánh mặt trời tỏa rạng, luôn luôn tích cực và tràn đầy năng lượng đó cũng chính là thứ khiến Việt Hoàng bị thu hút.

Người ta nói, giữa nam và nữ làm gì có tình bạn thuần khiết. Việt Hoàng thấy đúng ra phết. Song trước mặt Lê Cẩm Ly, cậu chưa bao giờ dám vượt qua giới hạn. Tất cả những gì Việt Hoàng có thể làm là kè kè bên cạnh cô bạn mọi nơi mọi lúc, âm thầm ngáng đường bất cứ thằng con trai nào có ý với nó, và làm cái gối cho người mình thương xả hết nỗi lòng mỗi khi thất tình, dẫu rằng trái tim cậu lúc ấy cũng chẳng vui vẻ hơn là bao.  

Nếu hỏi Việt Hoàng thích Cẩm Ly từ bao giờ, thì thực sự đến chính chủ cũng không biết. Chỉ biết rằng phần tâm tư này đã lẽo đẽo theo cậu đi dọc tuổi thanh xuân, lâu dài, bền bỉ và âm ỉ đến mức dường như đã hóa thành một phần máu thịt. Để vứt bỏ một phần máu thịt này, đương nhiên sẽ đau lắm. Việt Hoàng không nỡ, cũng không dám dứt khoát một lần rồi thôi. Người ta nói tình yêu sẽ khiến con người trở nên dũng cảm, song Việt Hoàng chỉ thấy mình càng ngày càng hèn và ngu dần đều đi.

Lê Cẩm Ly rất nhiệt tình, đúng. Song độ phũ phàng của nó cũng tỷ lệ thuận với độ nhiệt tình, thành thử Việt Hoàng luôn phải nơm nớp lo sợ. Cậu sợ rằng, khi mà phần tư tâm này bị phơi bày ra ánh sáng, thì tình bạn giữa hai đứa cũng không duy trì tiếp được nữa.

Tao với Việt Hoàng là bạn thân từ thuở còn nằm trong bụng mẹ đấy! Chẳng biết Việt Hoàng đã phải nghe cái câu giới thiệu chói tai ấy bao nhiêu lần rồi. Nhưng lần nào cũng như lần nào, cậu chỉ có thể gật gù hùa theo đóng vai người anh em tốt.

Việt Hoàng âm thầm dõi theo bóng lưng người mình thương trên con đường trưởng thành gập ghềnh của nó, trơ mắt nhìn nó lần đầu biết yêu, lần đầu được tỏ tình, lần đầu có người yêu, lần đầu chia tay, lần đầu mượn rượu giải sầu. Rất nhiều rất nhiều lần đầu tiên, nhưng trong những lần đầu tiên đó, chưa bao giờ có Việt Hoàng tham dự. Cậu chỉ là một người quan khán miễn cưỡng có chút đất diễn. Và nếu như cuộc đời của Lê Cẩm Ly được viết thành sách, có lẽ thằng bạn thân từ thuở còn nằm trong bụng mẹ này còn chẳng xứng trở thành dẫn truyện. Bởi vì suốt bốn năm cấp hai, tương đương với một phần tư tuổi trẻ, cậu và con bé học khác trường.

Dẫu rằng Cẩm Ly sẽ nhiệt tình kể lể những chuyện lông gà vỏ tỏi trên trường cho Việt Hoàng nghe, nhưng đôi lúc nó cũng sẽ giấu đi một vài. Tỉ như sự tồn tại của Giáp Vũ Tuệ Nghi. Có thể do nó thấy không cần thiết, cũng có thể là cố ý.

Ờ thì, Việt Hoàng thừa nhận, là do cậu quá khinh địch. Từ trước đến giờ, cậu chỉ chăm chăm coi chừng lũ con trai hay lảng vảng bên cạnh crush mà quên mất một sự thật rằng, vẻ ngoài của Lê Cẩm Ly cũng rất hút gái.

Thứ nhất, Lê Cẩm Ly cao một mét bảy lăm, ba vòng như một.

Nhưng nó thẳng. Là gái, và thẳng.

Thứ hai, Lê Cẩm Ly để tóc pixie từ hồi cấp hai, nhìn từ xa đếch khác gì một thằng con trai.

Nhưng nó thẳng. Là gái, và thẳng.

Thứ ba, Lê Cẩm Ly chưa bao giờ mặc váy. Nó thích những bộ unisex rộng thùng thình, tủ đồ cũng chỉ có đúng 3 tone: đen, trắng, xám.

Nhưng nó thẳng. Là gái, và thẳng.

Còn Giáp Vũ Tuệ Nghi thì sao? Ờ thì... thú thực mà nói, Việt Hoàng đã bỏ qua sự tồn tại của nó trong suốt một tháng đầu ở đội dự tuyển. Mắt cậu như gắn thêm filter, chỉ có Lê Cẩm Ly, thằng bạn trai trường Chuyên Nguyễn Huệ của Lê Cẩm Ly và cái thằng cáo già tóc vàng hoe trường Ams luôn cố bắt chuyện với con bé là rõ nét, còn lại đều được tự động làm mờ ngang hàng với background.

Cẩm Ly hỏi bài Tuệ Nghi nhiều hơn cậu ư?

Không có gì đáng lo ngại. Đều là con gái với nhau cả.

Cẩm Ly chủ động rủ Tuệ Nghi đi thư viện ư?

Không có gì đáng lo ngại. Đều là con gái với nhau cả.

Cẩm Ly ôm eo, khoác vai, xoa đầu Tuệ Nghi ư?

Không có gì đáng lo ngại. Đều là con gái với nhau cả.

Tình bạn giữa bọn con gái là thế, suốt ngày dính lấy nhau như hình với bóng, ôm hôn thân thiết là chuyện bình thường.

Việt Hoàng vẫn luôn nghĩ rất giản đơn như thế.

Cho đến cái ngày chết tiệt đó.

Chiều thứ bảy không có lịch học, nhưng Việt Hoàng có lịch sinh hoạt câu lạc bộ, nên tiện đường đến trường thì ghé qua chở Cẩm Ly tới thư viện Quốc gia luôn. Con bé có hẹn làm đề chung với Giáp Vũ Tuệ Nghi.

Trong khi Việt Hoàng chỉnh lại gương chiếu hậu, Cẩm Ly lướt mục dự báo thời tiết, hơi lo lắng nhắc nhở cậu:

"Đài báo chiều tối nay có mưa. Khi nào thấy trời chuyển mây đen thì về đón tao, tao không muốn bị ướt."

Nhìn thần sắc có phần mỏi mệt của đối phương, Việt Hoàng nổi hứng trêu chọc:

"Ai bảo mày nằng nặc đòi đi thư viện làm gì? Nếu đã ngại trời mưa thì sao không hủy hẹn với con bé Tuệ Nhi kia đi?"

"Là Tuệ Nghi, Giáp Vũ Tuệ Nghi." Cẩm Ly nhíu mày sửa lại. "Thằng chó khốn nạn, học cách tôn trọng người khác tí đi. Bình thường đếch take care người ta thì thôi, đến tên cũng nhầm ngược nhầm xuôi? Đ*o hiểu bọn con gái thích gì ở cái thằng thô lỗ như mày."

Bị crush mắng cho một tràng xối xả, Việt Hoàng cứng họng, tuy bực chết mẹ nhưng không dám hó hé gì. Chứ chẳng lẽ cậu lại khai: tại tao nghe nói con gái thích được làm trung tâm của sự chú ý nên mới cố tình dìm con bé kia xuống để lấy lòng mày? Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu Việt Hoàng nói vậy thật thì thứ cậu được ăn sẽ là vài cái bạt tai chứ không chỉ mỗi mấy câu chửi đơn giản như thế này nữa.

Thế là Việt Hoàng đành lủi thủi quay đi trong ấm ức. Đương nhiên, cậu không hèn đến mức đem lòng thù hằn con bé vô tội bị chính cậu đem ra làm mồi để nịnh crush. Nhưng qua lần này, bốn chữ "Giáp Vũ Tuệ Nghi" đã thành công để lại một vài gợn sóng rất khẽ trong đầu Việt Hoàng. Như một loại điềm triệu không lành.

Và đúng là nó không lành thật.

Cuối chiều, khi trời bắt đầu có dấu hiệu chuyển mưa, Việt Hoàng chối phắt kèo đi ăn với câu lạc bộ, lật đà lật đật phóng xe tới thư viện Quốc gia để đón Cẩm Ly. Đã sớm quen đường quen nẻo, cậu cứ thế để đôi chân dẫn bước đến cái góc khuất quen thuộc mà hai đứa kia thường ngồi. Một nơi đủ yên tĩnh để tập trung làm bài, cũng đủ yên tĩnh để nhen nhóm những tâm tư không mấy đơn thuần.

Nhìn thấy cảnh tượng trong thư viện lúc đó, Việt Hoàng vô thức thả nhẹ bước chân.

Trong cảnh tranh tối tranh sáng, Cẩm Ly nằm gối lên tập đề chi chít những dòng nháp vội hai bên lề, nhắm mắt thiu thiu ngủ. Con bé kia thì đang chống cằm nhìn nó, lặng yên như bình thường vẫn vậy, song Việt Hoàng lại nhạy bén cảm nhận được một điều gì đó bất thường toát ra từ sườn mặt mơ hồ kia.

Không biết đã qua đi bao lâu, cuối cùng con bé kia cũng cử động.

Nó rướn người, dần dần thu hẹp khoảng cách với Cẩm Ly. Bằng một chuỗi động tác lai tạp giữa cách đánh hơi của động vật hoang dã và cách làm nũng của mèo nhà, con bé ịn sống mũi lên gò má người thiếu nữ say ngủ, sau đó mới để làn môi mỏng chạm lên da thịt đối phương. Một nụ hôn rất nhẹ, rất khẽ, duy mỹ đến độ có thể cướp đi hơi thở của người đứng xem, và nếu người được hôn không phải crush của Việt Hoàng, thì đến cậu cũng phải công nhận cảnh tượng này quả thực tuyệt đẹp.

Nhưng chẳng có nếu.

Vì thế đầu Việt Hoàng đột nhiên trở nên trống rỗng.

 Không có gì đáng lo ngại. Đều là con gái với nhau cả.

 Không có gì đáng lo ngại. Đều là con gái với nhau cả.

 Không có gì đáng lo ngại. Đều là con gái với nhau cả.

Tuy trái tim đã rất nỗ lực để liệt nụ hôn trộm này vào danh sách "không có gì đáng lo ngại", song bộ não của Việt Hoàng vẫn nhiệt tình phản chủ. Nếu trí óc có ý thức của riêng mình, thì hẳn là nó đang hứng khởi banh mí mắt của Việt Hoàng ra và hét lớn:

"Đấy, nhìn đi, nhìn cho kĩ vào, "đều là con gái với nhau cả" của anh đấy!"

Phản ứng đầu tiên của Việt Hoàng, thật đáng ngạc nhiên, là bất giác giật lùi lại như một kẻ thua cuộc muốn chạy trốn khỏi chiến trường. Nhưng Việt Hoàng chẳng thể trốn, bởi vì tiếng động rất nhỏ cậu vừa tạo ra đã đánh động đứa con gái to gan lớn mật đằng kia.

Nó ngẩng phắt đầu, đôi mắt đen sì như đá hắc diệu rọi thẳng vào cậu.

Filter làm mờ tự động của Việt Hoàng chợt nhiễu sóng. Cái nhân ảnh luôn trong trạng thái censored mờ mờ ảo ảo kia lần đầu tiên trở nên thật rõ ràng, thậm chí là lóa mắt.

Lần đầu tiên, Việt Hoàng ngỡ ngàng tiếp nhận một sự thực. Hóa ra tình địch của cậu cũng có thể như vậy...

Xinh đẹp, nhỏ nhắn, yếu ớt.

Một đứa con gái xinh đẹp, nhỏ nhắn, yếu ớt.

Giáp. Vũ. Tuệ. Nghi.

Chẳng biết tự lúc nào, bốn chữ này đã trở thành cái dằm trong tim cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com