Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33 - Em đừng sợ!

"Tao nhắc lại một lần nữa. Bỏ súng xuống! Nếu mày không muốn thấy con nhỏ này phải chết!" - Tên xã hội đen với khuôn mặt bặm trợn, trên tay cầm một khẩu súng lục chỉa thẳng vào thái dương của Tiếu Tiếu, hung hăng ra lệnh cho La Chính hạ súng.

"Được. Không phải kích động a! Bỏ súng thì bỏ súng! Đây này..!" – La Chính giơ hai tay ra vẻ nhượng bộ, thấp người đặt nhẹ khẩu súng xuống chân mình.

"Mày tốt nhất đừng giở trò trước mặt tao! Đứng lùi lại!...Thằng nhóc kia!..."

"Tôi?" – Chấn Võ chỉ vào chính mình hỏi ngược lại.

"Phải, mày đấy! Mang khẩu súng và cái USB sang đây cho tao!" - Y hất cằm ra lệnh cho Chấn Võ, có vẻ như y cho rằng Chấn Võ chỉ là một đứa học sinh mà Mộc Tử Dương vô tình bắt gặp nhờ chuyển hộ cái USB, không phải là đối tượng cần phải đề phòng.

Chấn Võ có chút chần chừ, suy nghĩ một chút liền cúi xuống nhặt khẩu súng cùng với cái USB tiến lại gần hắn.

<<Đoàng>>

Tiếng súng nổ. Vỏ đạn không rơi ra từ súng của tên xã hội đen, mà lại từ cây súng trên tay Chấn Võ.

"Thằng ranh! Muốn chết ?"

Tên áo đen bị dọa liền hướng mũi súng về phía Chấn Võ, quát lớn. Y không ngờ tên nhóc này lại đột nhiên nổ súng, cũng may mũi súng chỉa thẳng lên trời nên không có việc gì xảy ra cả.

"Ah...xin lỗi...lần đầu tiên được cầm súng. Có chút kích động a..." – Chấn Võ tỏ ra sợ sệt và bất ngờ vì tiếng súng, vừa bóp cò xong liền ném cây súng ra xa. Đứng yên giơ hai tay lên không dám động đậy.

Thật ra vừa rồi trong lúc trò chuyện, cảnh sát La có đề cập đến việc hai đồng đội của anh đang tản ra xung quanh để tìm Mộc Tử Dương. Chấn Võ bởi vì biết điều này, thế nên mới cố ý thả một phát súng nhằm báo hiệu cho bọn họ quay về ứng cứu. Hiện tại chỉ có thể trông chờ vào nhị vị cảnh sát kia quay lại kịp thời, nếu không thì buộc lòng anh phải liều một phen với hắn vậy...

"Mau đưa cái USB cho tao! Nếu không tao bắn mày trước! Đồ ranh con!"

Tên xã hội đen không chút hoài nghi về hành động của Chấn Võ. Nhìn thấy khẩu súng đã bị ném đi khá xa, không gây nguy hại gì đến hắn, liền hạ giọng sai Chấn Võ mang cái USB sang cho mình.

Chấn Võ bước thật chậm từng bước đến trước mặt y. Khoảng cách hiện tại giữa anh và họng súng là chưa tới một sải tay.

"Nếu tôi không đưa thì sao?" -  Thay vì giao cái USB cho hắn, anh lại thản nhiên nhét vào túi quần.

"Mày?!?" – Y giương súng chỉa thẳng vào giữa trán của Chấn Võ, "cạch" một tiếng tháo chốt an toàn.

"KHÔNG ĐƯỢC!!! CA CAAA!!!"

.

.

Chấn Văn vừa rồi nghe thấy tiếng súng liền linh cảm có điều chẳng lành, kéo hai người Khâu Tử Hiên cùng Hạ Vũ Hào chạy đến đây. Vừa đến nơi thì lại nhìn thấy anh trai đang bị một tên lạ mặt cầm súng chỉa vào người, cậu hốt hoảng thét lớn, không suy nghĩ gì mà cứ thể chạy thẳng về phía anh.

Tên xã hội đen vừa định nổ súng thì bị tiếng thét của Chấn Văn làm cho phân tâm, trong tích tắc, Chấn Võ liền giơ tay nắm lấy cổ tay y xoay ngược về phía sau. Y còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã nghe thấy xương cổ tay kêu một tiếng "Rắc" thật lớn. Súng trên tay rơi xuống đất, tên áo đen la thất thanh, tay đang giữ Tiếu Tiếu cũng buông lõng, cô nàng liền thoát ra chạy về phía cảnh sát La.

Chấn Võ một tay tháo khớp của tên áo đen, một chân đạp mạnh vào gối khiến hắn quỳ rạp xuống. La Chính vừa định chạy lại giúp Chấn Võ trấn áp tên tội phạm thì phát hiện tay trái y đang rút một vật gì đó giấu ở trong giày ra. Chưa kịp lên tiếng thì đã thấy hắn rút ra một con dao từ dưới chân, tay trái cầm dao xoay người đâm về phía Chấn Võ.

Bị tấn công bất ngờ, Chấn Võ theo phản xạ đứng lùi lại, đưa tay ra đỡ. Vết máu chảy dọc cánh tay, lưỡi dao cứa một đường dài trên tay anh. Y liền tận dụng thời cơ lập tức đào tẩu.

"Đứng lại đó!" - La Chính vội vàng đuổi theo.

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong tích tắc. Lúc Chấn Văn chạy đến trước mặt anh trai...chỉ thấy một dòng máu tươi đang không ngừng chảy xuống...

"Chấn Võ......"

Chấn Văn bước lại gần anh, vành mắt đỏ hoe, khuôn mặt trắng bệnh vì sợ hãi, hai bàn tay nắm chặt vẫn đang không ngừng run rẩy.

"Văn! Đừng khóc, anh không sao!" – Chấn Võ nhìn thấy bộ dạng này của cậu liền đau lòng, vòng tay định ôm lấy đệ đệ dỗ dành thì bỗng nhiên bị người ta đẩy ra xa.

"Tiểu Văn???"

----

Ở một diễn biến khác, công cuộc đào tẩu của tên xã hội đen có vẻ không được suôn sẻ cho lắm.

"Hạ Vũ Hào! Hướng này, mau chặn tên đó lại!" – Khâu Tử Hiên phát hiện tên tội phạm đang có ý định chạy trốn, anh nhắm chừng khoảng cách giữa mình và hắn, xong liền vỗ vai Hạ Vũ Hào ra hiệu cho cậu ta.

"Được. Để đó cho tôi!" – Vũ Hào rất hiểu ý anh, nhếch miệng cười, tâng quả bóng vẫn luôn xoay ở trên tay lên, nhắm thật chuẩn vào đầu của tên xã hội đen mà đánh xuống.

Tiếng xé gió vô cùng kinh hoàng phát ra, quả bóng theo lực đánh của Hạ Vũ Hào bay thẳng về phía tên tội phạm, đập thẳng vào chính giữa khuôn mặt, khiến y ngã ngữa về phía sau, choáng váng mặt mày.

La Chính nhờ vậy mà thuận lợi đuổi kịp tên tội phạm, vội vàng khống chế và còng tay hắn lại. Hai viên cảnh sát mặc dù có chút chậm trễ nhưng cũng đã kịp thời quay lại, giúp La Chính áp giải y về đồn.

"Nice!!!" – Hạ Vũ Hào sau khi hạ được tên tội phạm liền phấn khích nhảy điệu nhảy ăn mừng quen thuộc.

Khâu Tử Hiên có chút bất ngờ, quay sang nhìn cậu rồi lại nhoẻn miệng cười vô cùng hài lòng. Tên nhóc này quả nhiên có năng khiếu! Tuyệt chiêu mà anh phải bỏ ra tận ba năm để luyện tập, ấy thế mà tên này chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã có thể tiếp thu và vận dụng nhuần nhuyễn đến như vậy. Quả nhiên vị trí đội trưởng đội bóng chuyền của trường không sớm thì muộn cũng sẽ giao từ tay Hạ Thừa Ân sang cho Hạ Vũ Hào. A? Nếu thế thì chẳng khác nào trung học Chí Hoằng lại có thêm một tên đội trưởng " không bình thường" nữa sao? Khâu Tử Hiên vội lắc đầu, thật không dám nghĩ tới tương lai của đội bóng chuyền sau này sẽ như thế nào a...  

----

"Chấn Võ ~ không tệ nha! Thân thủ không tồi. Nhóc hẳn là học mấy chiêu này từ tên ngốc Mộc Tử Dương đi?" – La Chính sau khi giao lại mọi chuyện cho cấp dưới, liền tiến đến chỗ Chấn Võ vỗ vai anh khen ngợi.

Chấn Võ hoàn toàn phớt lờ mấy lời của cảnh sát La. Điều anh đang bận tâm lúc này chính là con mèo nhỏ Vương Chấn Văn của anh a~. Đứa nhỏ này mới giây trước còn bày ra một bộ dạng lo lắng cho anh đến bật khóc, qua giây sau lại đột nhiên không thèm đếm xỉa gì đến anh nữa rồi.

"Tiểu Văn, em làm sao vậy? Em giận anh?" – Chấn Võ chạm khẽ vào tóc em trai, dè dặt hỏi.

Chấn Văn quả thật đã bị dọa cho sợ đến mất hồn. Vừa nãy tận mắt chứng kiến cảnh ca ca đứng trước mũi súng của tên tội phạm, trong một khoảnh khắc, ký ức về vụ bắt cóc năm xưa bỗng hiện về vô cùng rõ nét, cậu những tưởng rằng mình sẽ thật sự mất anh...Hiện tại tâm trạng đã ổn định lại đôi phần, cậu chợt hiểu ra ban nãy là Chấn Võ cố ý để hắn hướng mũi súng về phía mình. Vẻ mặt của anh rõ ràng là vẻ mặt nắm chắc trong tay phần thắng a, lý nào cậu lại không nhận ra?

Vương Chấn Võ ngu ngốc! Không biết trân trọng bản thân, lại còn thích ra vẻ. Hại người ta lo lắng cho anh!

Chấn Văn càng nghĩ càng giận, né người thoát khỏi móng vuốt của Chấn Võ. Khuôn mặt tối sầm ngước lên nhìn chằm chằm vào anh.

Không xong rồi! Con mèo nhỏ dỗi thật rồi a~ !!!

Chấn Võ biết hiện giờ nói gì thì cũng vô ích, liếc nhìn đệ đệ rồi lại nhìn xuống vết thương trên tay mình. Quyết định ôm lấy một bên cánh tay bị thương mà giả vờ rên rỉ.

Vừa định chỉnh cho vị ca ca nào đó một trận thì đột nhiên sực nhớ ra cánh tay anh đang bị thương khá nghiêm trọng, Chấn Văn liền lập tức quên mất bản thân mình đang "giận dỗi", vội chạy lại đỡ anh quay về lại trạm xá kiểm tra vết thương.

Chấn Võ khoác cánh tay không bị thương lên vai Chấn Văn, cả người không biết vô tình hay cố ý cứ thế dựa hẳn vào cậu, lại không cho phép hai người Hiên Hào giúp đỡ, hại Chấn Văn khó khăn lắm mới vừa kéo vừa lê được anh về trạm xá.

"Tiểu Văn, anh là vô tình gặp phải họ Mộc a! Xảy ra sự tình như vừa rồi cũng là bất đắc dĩ. Em đừng giận..." – Chấn Võ được Chấn Văn dìu đi một lúc, anh liền kề sát bên tai cậu thì thầm.

"Hừ! Anh nghĩ mình tài giỏi lắm à? Lại thích lo chuyện bao đồng? Mộc Tử Dương sai anh làm gì anh cũng làm sao?" – Chấn Văn có chút kích động, cũng không thèm nói lý lẽ với anh.

"Anh xin lỗi... lần sau nhất định sẽ cẩn thận hơn!" – Chấn Võ dỗ ngọt.

"Còn có lần sau?" – Tiểu Văn nhướn mi.

Chấn Võ dở khóc dở cười.

"Em sợ anh chết hả?"

"Nói bậy bạ cái gì đó? Chết gì mà chết! Ca ca ngốc..."

"Ha.ha...Anh xin lỗi...em đừng sợ..." – Chấn Võ mỉm cười ngọt ngào, nhích sát người lại gần cậu, trộm hôn vào má đệ đệ một cái.

"Ai~ làm gì vậy? Người..người ta nhìn thấy bây giờ." – Chấn Văn giật mình, đỏ mặt nhìn ngó xung quanh.

Hôm nay anh trai Vương lại phát hiện ra một bí mật: Đệ Đệ Tiểu Văn lúc nổi giận với anh cũng thật là đáng yêu, thật muốn đem em ấy nhốt lại bỏ vào túi áo...

.

.

- Hết chương 33 -

#Mộc Lăng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com