Chap 4
Chap 4
Một lúc sau, Akira đã đứng bên ngoài Công viên Hoàng Gia. Làn gió từ đâu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu, những dây đàn hạc rung lên trong khúc nhạc thiên thần.
Tương tự như Hikaru, cậu cảm thấy có 1 sợi dây mơ hồ, kỳ lạ nối cậu với chốn này. Chính là từ trong cung mà cờ vây đã phổ biến ra nhân gian. Điều này cho phép các kỳ thủ có tài lần đầu tiên sống nhờ vào sự tìm tòi, nghiên cứu thế giới kỳ ảo của cờ vây. Khác với Hikaru, Akira biết rằng các triều vua thường ít đóng đô tại Khu vực Hoàng Gia hiện nay, lý do là nhà cửa trong thành phố hay bị cháy sạch như mới hồi 100 năm trước đây.
Người ta hay nói đùa rằng Tokyo cứ "phá rồi lại dựng" sau mỗi đợt "quái vật" tấn công, nói cho cùng thì thực tế lịch sử đã cho thấy, khi anh xây 1 thủ phủ toàn bằng gỗ, thì khó ư tồn tại lâu dài.
Bực phát điên lên được khi chẳng thấy Hikaru đâu sau khi tới cái khu này, Akira vòng về, quay trở lại dãy phố khác hướng con sông, cậu phát hiện hết thảy các vị kỳ thủ chuyên nghiệp kia đang đứng xếp hàng trước 1 tiệm ramen.
"Này! Touya-san! Lại đây đi, ở đây có món ramen hành tươi nè!" Waya gọi rất chi là nhiệt tình. Akira đành chịu nghe lời, cậu chạy lon ton về phía mọi người, muốn hụt hơi vì mệt. Cậu tự nhắc mình đừng có mà làm quen quá sớm với cái kiểu ngồi hoài một chỗ đánh cờ như vậy.
"Tôi dùng ramen không là được rồi, thấy cậu vui như vậy làm tôi cũng vui lây."
Waya cười toe toét. "Thì cũng lâu lắm rồi tui mới được dùng món ramen hành tươi. Món này ngon hết xẩy. Mà này, Touya, Shindou đâu rồi ta? Không phải đi với cậu sao?"
"Lẽ ra là như vậy, nhưng mà cậu ta lặn đâu mất cách đây 2 tiếng đồng hồ rồi." Akira nhún vai thở dài, chiếc áo gió màu nhạt hơi nhúm lại. "Phải chi cậu ta chơi cờ giỏi bằng phân nữa như cậu ta giỏi đi lạc nhỉ..."
"Thôi mà. Chừng nào thấy đói bụng thì tự khắc cậu ta sẽ mò về. Mèn ơi, món ramen chỉ có 400 yên 1 tô!" Mắt Waya sáng lên như sao xẹt. "Shindou ơi là Shindou, rồi cậu sẽ thấy hối hận gần chết cho mà coi."
****************
Hikaru không ngừng thắc mắc, "bức xúc" về cái vụ "điều kiện thiết triều" trên đường ra dãy nhà phụ kế hoa viên. Cuối cùng họ đã bước vào phòng phục trang trong phủ, tại đây ngài Naritada đích thân giám sát các thuộc hạ "đóng bộ" cho Hikaru, bộ triều phục thuộc hàng quan phẩm thấp.
"Ông nói sao ạ, không phải là ở kinh thành sao?" Hikaru hỏi, ngoái đầu qua vai dòm kỹ cái ống tay áo to đùng xúng xính phía sau. Bộ triều phục này nặng quá trời quá đất. Cũng còn may Sai là 1 con ma, chứ không thì đố mà anh ấy đi tới đi lui như vầy được, Hikaru nghĩ thầm.
"Cách đây vài năm Hoàng cung đã trở thành 1 đống tro tàn. Gần đây, các buổi thiết triều được tổ chức tại phủ Biwa, cách nơi này 2 dãy phố về hướng Bắc." Cụ ông Naritada cười khục khục trong cuống họng. "Nè, không lý nào ở Tokyo cháu chưa từng nghe tới cả những điều này?"
"Ehheheh," Hikaru cười gượng gạo, thoáng cau mày khi ông Naratada đội lên đầu cậu 1 chiếc mũ tate-eboshi. Cái mũ to bản càng làm tôn thêm dáng người tương đối cao của cậu, nhưng cậu chỉ cảm thấy muốn phát "bệnh" với nó. Mặc dù phần trang phục còn lại cũng gọn gọn chút đỉnh. Y phục kiểu lễ nghi xã hội đã thay đổi rất nhiều qua hàng thế kỷ, thời buổi hiện đại làm gì có ai mặc cái kiểu này. Hikaru sờ thử 1 ống tay áo; thứ lụa cao cấp được nhuộm thủ công, với những đường nét thêu tinh xảo màu vàng và kem nhạt. Mọi triều thần đều phải mặc như thế mỗi ngày, đối với họ thì đó là "chuyện thường ngày ở huyện" rồi, nhưng Hikaru thì thấy sao mà "điệu" quá đáng, chẳng giống chút nào so với bộ đồ Sai mặc mà cậu nhìn thấy ngày này qua ngày kia trong 3 năm trời.
"Trước giờ cháu chưa từng mặc 1 bộ konoshi nào," Hikaru nói, vén 1 trong cái 2 cái ống quần Sashinuki lên, ngó đôi vớ Tabu còn mới tinh, đã thay cho đôi vớ thể thao cũ mà bền của cậu.
"Thì hầu hết các thưởng dân bên ngoài cung chưa được mặc qua," Naratada đáp lời, đặt chiếc mũ tate-eboshi của mình lên mái tóc vốn giữ nếp thường xuyên cho nghi thức này. Ông cụ thắt sợi dây dưới cằm để giữ nó cho đúng vị trí, 1 dấu hiệu phân biệt địa vị giữa các quan. "Các tướng sĩ chỉ thăng tới bậc ngũ phẩm trong 8 bậc thôi, và các thị dân không được phép vận triều phục như vầy. Nhưng trường hợp của cháu thì khác, 1 người tinh thông kỳ nghệ như cháu không thể bị xem là ngang hàng với thứ dân được, vậy nên cháu mang hàm thất phẩm là phù hợp lắm rồi."
Hikaru gật đầu. "Trong thời- à thành thị Tokyo, chỉ 1 số rất ít người mặc quần áo truyền thống mọi lúc mọi nơi, Quần áo Tây phương hơi bị phổ biến đó ông."
"Tây phương? Cháu muốn nói là giống Kyushu hả."
Hikaru chịu bó tay. "Dạ.., giống Kyushu. Cái kiểu..kiểu kimono họ mặc đó. Chúng cháu mặc na ná như vậy." Có gì đó làm Hikaru cứ thấy không ổn chút nào, cuối cùng cậu phải buột miệng hỏi. "Có thật là cháu được phép gặp Thiên hoàng không ông? Cháu thì...chẳng là gì cả. Có nói cháu thuộc hàm thất phẩm thì cũng chẳng khá hơn mấy đâu, ông ơi."
"Nhưng chức quan của ta là hàng quan nhị phẩm, ta sẽ bảo đảm cho cháu." Naritada đáp, vậy là mọi chuyện coi như ổn thỏa. "Chỉ cần cháu giữ im lặng. Thiên hoàng sẽ ngự sau 1 bức rèm trong điện tiếp các quan, cháu có thể đứng chờ bên ngoài trong khi ta đàm đạo với Đức ngài Michinaga."
Các thuộc hạ (Hikaru nhận thấy hết thảy bọn họ đều vận y phục giản dị), lần lượt cáo lui nhanh như sóc chui về tổ. Cứ theo vẻ nguy nga tráng lệ của lầu gác nơi đây, cộng thêm việc ông Naritada nhận mình là quan nhị phẩm (bây giờ ông còn khoác lên cái áo bào màu hoa oải hương càng chứng tỏ hơn), Hikaru ngờ ngợ rằng ông Naritada cao sang quyền quý hơn lúc đầu cậu tưởng nhiều.
Cứ chờ xem đã, cậu cố trấn an mình khi họ rời khỏi phủ và ngồi vào chiếc kiệu đưa họ đến thái ấp Biwa. Thứ bậc của quan lại thời Heian chứng tỏ đẳng cấp và địa vị của họ. Với cái hàm thất phẩm vừa mới phong cho, chắc chắn là mình không có quyền diện kiến Thiên hoàng rồi...nhưng biết đâu ông Naritada lại phá lệ được thì sao.
Ngài Naritada, quan nhị phẩm, chỉ ra những trang viện khác nhau thuộc dòng tộc Fujiwara khi họ xuyên qua các dãy phố xá náo nhiệt. Hikaru gật gù ra chiều tán thưởng, cố dằn cơn khích động đang xốn xang trong lòng. Bao tử của cậu lại rên rỉ, tự dưng cậu thấy thèm món ramen hành tươi quá trời quá đất.
"Lần cuối cùng cháu dùng bữa là lúc nào vậy?" Ông Naritada hỏi lớn tiếng mới át được âm thanh om sòm, tạp nham của phố phường giấc ban ngày. Hàng tá kiệu cáng với cả trăm thủ hạ theo sau quý tộc đi xuôi đi ngược. Hơn 1 chiếc kiệu với cái rèm che tự dưng vén sang 1 bên, khi 1 quý nương liếc mắt đưa tình 1 anh quan cận thần mà quý cô mến mộ.***
"Ơ, trên chuyến tàu hỏa sáng nay," Hikaru đáp mà quên suy nghĩ.
"Tàu hỏa là gì?"
"Một phương tiện để đi lại đó ông," Hikaru trả lời.
"Ta sẽ hỏi cháu sau vậy," Naritada nói, họ đã đến phủ Biwa nơi hiện nay Thiên hoàng ngự triều.
****************
Nhóm kỳ thủ chuyên nghiệp trẻ tuổi đang ngồi tại 1 chiếc bàn lớn trong cửa tiệm ramen, Waya sung sướng lên mây khi húp sì sụp món ramen hành tươi đặc biệt. Akira gắp 1 miếng thịt trong bát ramen của mình, hơi có cảm giác "tội lỗi" khi nhâm nhi món ưa thích của Shindou mà không có cậu ta ở đây.
"Touya-san, đừng có lo cho Shindou! Dù ở đâu đi nữa chắc chắn là cậu ta đang cười nhạo chúng ta." Ochi nói thẳng, đẩy gọng kính lên 1 cách ta đây. "Thật là vô trách nhiệm quá. Cậu ta làm mất mặt tất cả kỳ thủ chúng ta."
"Ochi, làm ơn thôi đi dùm," Waya cằn nhằn, xong lại gắp 1 đũa đầy mì. "Akira có lo lắng cho Shindou hay không thì đó là việc của cậu ta. Mà nè, cái tên Shindou này biến đi như thế nào và ở đâu vậy?"
Akira đặt đôi đũa xuống. "Chúng tôi đang ở trong 1 cửa hiệu cờ. Tôi đang nói chuyện với chủ hiệu, còn Shindou thì đang xem hàng giữa 2 dãy kệ khác. Sau đó có tiếng rơi vỡ, nhìn vào trong thì cậu ta đã đi đâu mất."
"Cậu có nghĩ là Shindou đã bị bắt cóc không?" Waya vừa cười vừa hỏi.
"Đừng ngốc như thế chứ," Ochi nạt. " Ai mà thèm bắt cóc Shindou nào? Nếu chúng muốn bắt cóc ai đó thì phải là Touya đây, ít ra thì còn đòi được nhiều tiền chuộc."
"Biết đâu bọn chúng lầm Shindou là Touya thì sao?"
"Không thể nào," Akira nói, lắc lắc đầu. "Không có 1 tiếng bước chân chạy đi, cũng không có tiếng giằng co...mà chuông báo động không hề reo cho chủ cửa hàng biết có người rời khỏi."
Im lặng "đáng sợ".
1 lát sau Isumi lên tiếng, tham gia vào câu chuyện. "Hey, Touya-san," cậu nói từ tốn. "Đây là CỐ ĐÔ Kyoto...lỡ đâu có gì...gì đó siêu nhiên đã xảy đến với cậu ta, cậu đã nghĩ qua chưa?"
"Anh muốn nói là có con ma đã ăn thịt cậu ta hay là sao?" Waya nói, trợn tròn đôi mắt.
"Em không tin mấy thứ mê tín dị đoan chút nào," Akira nói, xoa xoa cằm. "Tuy là Shindou ĐÃ.. làm 1 chuyện hết sức dại dột hồi sáng sớm nay...cậu ta đã châm biếm thần đạo Shinto ngay giữa đường, còn làm bộ cầu xin được gặp 1 kỳ thủ thời Heian nữa chứ." Cậu lắc đầu ra chiều phủ nhận. "Mà thôi, chuyện vớ vẩn ấy mà. Chắc là cậu ta lỡ làm bể 1 quân cờ cổ nên sợ quá chạy trốn đó."
"Quân cờ cổ hả?" Waya háo hức xen vô. "Mà cổ tới cỡ nào?"
"Khó mà xác định chính xác niên đại lắm, vì quân cờ hồi xưa giống hệt như quân cờ hồi nay dùng lâu bị mòn. Ông chủ tiệm nói ông không ngạc nhiên chút nào nếu vài quân cờ đã có từ cách đây cả...ngàn năm." Thời Heian!!
Tiếp tục im lặng.
"Anh nghe nói," Isumi lựa lời cho phù hợp, "Đôi khi đồ vật có thể đóng vai trò kết nối xuyên thời gian."
"Anh nghĩ rằng cậu ta đã bị đưa về thời Heian sao?"
"Biết đâu Kami-sama đã nghe được lời khấn cầu của cậu ta thì sao," Waya gật gù, xong lại tiếp tục tấn công món ramen của mình. "Nói gì đi nữa, chẳng thà kami-sama cho cậu ta gặp 1 con ma nghe còn có lý hơn. Heh, nói vậy chứ cũng giải thích được vài điều về cái ông Shindou này ha, đúng không?"
Akira cầm đôi đũa lên, gắp tiếp món ramen của mình, không biết nói sao cho đúng nữa.
"Cậu ta bị ăn tươi nuốt sống vào thời Heian là cái chắc," Ochi nói ra chiều hiểu biết. "Cho dù cậu ta có cố không bị nhầm là 1 anh 'hai lúa' đi, thì cũng CHẲNG biết cư xử thế nào cho phải phép đâu."
"Tớ chẳng muốn sống vào thời Heian chút nào hết." Waya tán đồng. "Hoặc là anh làm 1 kẻ quý tộc chán ốm, nói đúng hơn thì anh làm thân trâu ngựa đói chết lúc nào không hay. Tui ấy à, làm 1 đứa trẻ thế kỷ 21 là đã quá mãn nguyện rùi." Cậu chàng húp đánh ực 1 cái từ bát ramen của mình như chứng minh cho tuyên bố trên.
"Tôi không thể nào tin là có thứ ma thuật như thế được," Akira nói lí nhí, nhưng không hiểu sao, cậu đoán chắc là sự biệt tăm của Shindou không chỉ là ba cái trò trốn tìm nhí nha nhí nhảnh. Ngoài cờ vây ra, Hikaru làm gì có đủ kiên nhẫn chơi mãi 1 trò không chán tới hơn vài tiếng đồng hồ!
End chap 4.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com