Part 1 - Chap 2
Part 1 - Chap 2
Theo dòng thờI gian , ta trôi ngược về quá khứ của vương quốc phồn hoa bao bọc ngòai khu rừng . Vương quốc Kuruta dướI sự trị vì của đức vua Kujita cao quý ...
Quanh năm là mùa xuân vớI những sắc hoa lạ nở rộ . Vương quốc mang đến cho những kẻ lữ hành một không khí ấm áp thân thiện . Và hơn thế nữa , Kuruta là một đất nước hòa bình đến kỳ lạ . Không tham ô . Không tranh quyền đọat vị. Không mưu mô chết chóc . Ở Kuruta , những ngườI dân sống trong sự yên bình ... an ổn ...
Nhưng . Nó có phảI là sự thật ? Kuruta là một đất nước thật sự hòan mỹ ?
TạI hòang cung , nơi ở của đức vua Kujita cao quý .
" Hòang thượng . Các vị hòang tử đã được 15 tuổI . ThờI gian chỉ còn 4 năm nữa thôi ạ . Các hòang phi ..."
" Ta hiểu . Khanh không cần phảI nhắc nhở "
Những âm mưu , vị kỷ . Những sinh mạng bị tước đọat . Những bóng đen ẩn sau lớp vảI trắng xóa .
Vương quốc xinh đẹp , xứ sở các thiên thần . Vậy mà ẩn mình trong ấy , những bóng đen tộI lỗI trong triều đình đang dần lộ mặt . Nhưng. Không ai có thể nhìn ra điều ấy...
Nếu nó là quy định . Ai sẽ thay ta phá vỡ điều ấy . Bí mật của triều đình . Bí mật của vương quốc . Bí mật của ta . Bí mật tộI lỗI . Ta từng cho rằng mình sẽ có thể đặt dấu chấm lặng cho mọI việc . Nhưng . Ta chưa bao giờ làm được .
Những nụ cườI . Những tiếng nói . Những âm thanh của trẻ thơ . Nhưng giai địêu dịu dàng của dân chúng . Tất cả chúng trói buộc ta . Ta . Ta phảI hy sinh mình . Ta phảI vì vương quốc này . Từ bao giờ rồI . Đã bao lâu rồI . Kể từ khi ta biến thành quỷ dữ .
Vị vua trẻ tuổI ngước mắt nhìn ngai vàng . Đôi mắt ấy . Nó sao xa xăm quá . Ngai vàng ở đó . Nhưng điểm dừng của ánh nhìn . Nó không phảI ở đó . Nó nhìn rất xa . Nó nhìn cả vương quốc . Nó nhìn cái ánh sáng của Chúa ban cho . Nó xuyên cả bóng đêm của quỷ dữ bao trùm . Nó đau khổ . Nó chua chát . Nó đắng cay . Và nó cũng rất cương quyết . Tàn nhẫn
Nếu có thể . Kuroro.Kurapika.Hisoka.Illumin. Các con của ta . Các hòang tử tài ba của vương quốc . Hãy đi xa đi . Hãy đi đến nơi không ai biết các con là ai . Hãy đi . Khi còn có thể . Đừng nấn ná . Chờ đợI . Hãy mang mẫu hậu của các con . Hãy bỏ chạy khỏI nơi ma quỷ này .
Tòa lâu đài sáng rực vớI những ánh đèn màu . Và vớI cả ánh sáng của thiên nhiên do Chúa trờI ban tặng . Nhưng sao. Trong mắt của Kujita . Nó lạI tốI đen . Nó không phảI là nơi ngườI ta tìm được ánh sáng . Không phảI nơi dành cho con ngườI cư ngụ . Càng không phảI chỗ cho tình thân tồn tạI . Thật ra . Nó là gì ? Nơi của Chúa . Hay địa ngục của quỷ dữ ?
Ta luôn biết . Ngai vàng này quá lạnh lẽo . Nhưng ta lạI không thể rờI bỏ nó . Những ngườI dân của ta . Dù có chết . Dù phảI hy sinh bất cứ thứ gì . Ta cũng mong họ hạnh phúc .
"Đức vua . Không hay rồI . Vương phi... vương phi "
" Vương phi nào ? "
" Vương phi Alita đã ...đã "
Không kịp nghe hết lờI . Bóng vị vua trẻ đã khuất . Ông cố đi nhanh . Thật nhanh . Alita là sủng phi của ông . Là ngườI duy nhất mang cho ông cảm giác bình yên . Ông yêu Alita . Ông. Ông không muốn bất cứ chuyện gì xảy đến vớI ngườI phụ nữ ấy . Thiên thần của ông
RẦM !!
" ALITA ! "
Cánh cửa bật mạnh . Đằng sau bức màng . Vị vương phi đã yên nghỉ .
Cô thật đẹp vớI đôi môi phơn phớt hồng . Làn da trắng ngà mịn màng quyến rũ . Chỉ thiếu đôi cánh . Cô ta sẽ là một thiên sứ .
" mẹ...mẹ "
Bên cạnh cô , một đứa trẻ tóc vàng xinh đẹp đang chìm mình trong nỗI đau và nước mắt .
" phụ vương ...mẫu hậu..."
Không một biểu lộ . Chỉ đứng nhìn . Cái nhìn đăm chiêu . Cái nhìn đau khổ và thất vọng . Mất rồI . NgườI đàn bà duy nhất mang đến cho ông sự bình yên .
Alita ! Vậy là định mệnh đã bắt đầu chuyển bánh . Ta không thể ngăn cản điều ấy . Không thể . RồI thì vương triều này . Những kẻ ta yêu thương . Tất cả sẽ rờI ta . Vợ ta . Con ta . Chỉ có quỷ dữ mớI sống sót . Ta là quỷ dữ . Và cả đứa trẻ ấy cũng thế . Chỉ có quỷ dữ mớI được chọn
Làm dấu . Kujita quay đi không một xúc cảm . Không đau thương . Không bi lụy . Không khóc . Và cườI . Cũng không . Ông thật lạnh lùng và vô cảm . TạI sao như thế ? BởI ông là kẻ được chọn ? Ông là quỷ dữ ? Và bởI vì ông là đức vua của một vương quốc . Đức vua không được khóc . Đó là điều lệ ...Khắc khe ... Nghiệt ngã ...
" Nghe gì không ? Hình như vương phi Alita chết là do hòang hậu Niruka hãm hạI đấy "
" Không thể nào . Vương phi và hòang hậu rất thân thiết . Không thể đâu "
" Hứ ... Cuộc đờI mà . Có gì mà không thể "
PhảI . Cuộc đờI mà . Có gì mà không thể ? Có gì ?
" Các ngươi muốn nói gì ? "
" Hòang ...Hậu "
Khác hẳn Alita . Niruka là một ngườI đàn bà mang vẻ đẹp sắc sảo và cương nghị . VớI đôi mắt đen sâu thẳm . Bà khiến kẻ đốI diện không dám ngước nhìn . Khi nhìn bà , ngườI ta có cảm giác mình bị xuyên suốt . Có gì mà bà không thể thấu hiểu . Một ngườI phụ nữ thông minh . Tài giỏi. Nhưng không hạnh phúc
" Thần...thần "
" Nếu không múôn chết . Hãy im lặng "
Không chờ nghe câu trả lờI , hòang hậu đã cất bước . Trong vô vàn màu rực rỡ của cung điện . Bà không xuất hiện trong bộ y phục sáng màu xanh nhạt như Alita . Mà ngược lạI , bà chòang lên mình bộ áo của bóng đêm . Nó tôn vẻ đẹp ở bà và chau chuốt sự lạnh lùng băng giá trong bà ...
" Hòang hậu giá lâm "
Tên lính canh hô to khi Niruka xuất hiện . Cô tìm đến chỗ đức vua . Không . PhảI là đến chỗ của ngườI đàn ông đánh mất cho mình một chỗ dựa
" Là em à ? Niruka "
" Kính chào đức vua "
Giọng bà vẫn đều và vẫn lạnh như thế . Kể cả kẻ đốI diện là đức vua chồng bà
" Em đã làm điều đó "
" PhảI "
NgườI đàn ông mất đi chỗ dựa ấy không vì câu trả lờI mà mất phương hướng . Ông chợt cườI to . CườI thật chát .
" Vậy là vòng quay định mệnh sắp lặp lạI ? "
"Đúng thế . Và thiếp cũng vậy . BởI thiếp là hòang hậu "
" Niruka "
Có ai phát hịên không trong cái nhìn của hai con ngườI đó ?
Kijuto chỉ khẽ ấn lệ . Ông muốn khóc . Nhưng ông không thể . Ông cườI . CườI to . CườI chua chát . CườI đau khổ . Nụ cườI . Giọt nước mắt khô của nhân lọai
Niruka ơi là Niruka . Nàng quá thông minh . Nhưng . Một ngườI phụ nữ quá thông minh thường phảI bất hạnh . Nàng không như Alita . Nàng không mang đến cho ta sự bình yên trong tâm hồn . Nhưng khác vớI vẻ ngòai của mình . Nàng thực sự rất dịu dàng . Ai biết được ? Bên trong lớp băng đá vĩnh cửu kia . Một trái tim nhân từ vị tha . Một trái tim nhạy cảm đau đớn . Một trái tim đập mạnh từng nhịp . Từng nhịp .
Nàng tàn nhẫn . Nàng lạnh lùng . Nàng vô tình . Và cả việc nàng làm . Tất cả là vì ta . Nàng yêu ta đến vậy sao Niruka ? Vì ta , nàng đã phảI hy sinh bản thân quá nhiều rồI . Ta yêu nàng . Nhưng ta không dám nhìn nàng . Không dám gần nàng . Nàng không ngây ngô như Alita . Ta ghét bị kẻ khác nhìn thấu tâm can mình . Nàng là thế . Nhưng ta không thể ghét nàng .
" Niruka ! Hãy đem Kuroro đi đi ! "
" Thiếp không thể "
Câu trả lờI dứt khóat đến lạnh lùng . Nàng khiến kẻ khác phảI khiếp sợ . Nàng . Nàng quá tộI nghiệp Niruka . Vương vị này . Nó đã trốI buộc trái tim nàng rồI . Nó đã bẻ gãy đôi cánh tự do của nàng . Ta . Ta chỉ có thể xin lỗI . Niruka tộI nghiệp của ta
" Ta hiểu . Nàng lui đi "
" Hòang thượng . Còn 4 năm nữa . 4 vị hòang tử của ngài tròn 19 . Thảm kịch ấy sẽ xảy ra . "
" Ta biết "
" Thần thiếp cáo lui "
NgườI phụ nữ quay bước . Ai nhìn ra cái khẽ chau mày trên gương mặt thanh tú ấy ? Ai nhìn ra nỗI đau đang bóp nghẹn trái tim băng kia ?
Đức vua . Không thể
Kẻ hầu . Càng không thể
Không . Không ai có thể nhìn ra những điều ấy . Cái họ thấy ở Niruka chỉ là vẻ uy nghiêm . Sự lạnh lùng . Cái nhìn xuyên thấu tàn nhẫn . Một vị hòang hậu hòan hảo . Còn lạI . Nó đều ở điểm mù . Và họ . Những con ngườI vị kỷ vô tình đều không nhìn thấy
Kujito . Đức vua của tôi . Vì ngài , tôi sẽ làm tất cả . Những gì tôi có thể . Ngài đau khổ lắm phảI ko ? Ngài rất yêu Alita . Ngài không muốn cô ấy chết . Nhưng chính ta lạI là kẻ đã giết chết cô ấy . Chính đôi bàn tay của ta . Của hòang hậu ngài , hòang hậu của vương quốc Kuruta . Của đạI công chúa , kẻ tốI cao của vương quốc Geine Ryodan . Và . Của vợ ngài , ngườI đàn bà chìm mình trong nỗI đau bị bỏ rơi . Hãy óan hận ta , quốc vương của ta . Hãy giận dữ vớI ta . Và đừng nghĩ về "đìều ấy " . Đừng bao giờ nghĩ về nó .
Bóng dáng yêu kiều lướt nhanh về tẩm cung . Cánh cửa khẽ khép kín . Nhưng trên con đường bà tiến bước ấy . Một ngườI thị nữ bước ngang và nhìn
Tách...
Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống sàn . Bà không biết . Nhưng ngườI thị nữ thấy .
Là ảo giác . Là mộng mị . NgườI phụ nữ kiêu sa nhất vương quốc đã khóc . Chỉ thóang giây , nước mắt khẽ rơi trên gò má hồng kia .
Vòng quay số phận chuyển bước . Giá mà ngườI thị nữ ấy không thấy giọt nước mắt kia . Số phận của cô đã không rẽ ngoặc
Nơi những cột trụ trong lâu đài . Một bóng dáng thiên thần tóc vàng nhỏ bé thóang nghe những câu chuyện .
Thù hận . Quỷ dữ . Tất cả đang sinh sôi
End chap 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com