8.
Chuông điện thoại réo dựng tôi dậy.
Là mẹ.
Tôi thở dài. Vất cục kim loại ấy qua một bên.
Lại là cuộc gọi hàng tuần hỏi thăm chết tiệt.
Thật ra tôi rất vui khi nghe thấy bà. Hạnh phúc là đằng khác. Nhớ ngày nào cả gia đình nhỏ ra Nguyễn Huệ hóng gió, hay dạo quanh hồ Con Rùa ăn vặt. Vị ngọt còn ở nơi đầu lưỡi.
Nhưng giờ tôi dám cá rằng lão luôn đe bà, bám theo bà, nhìn bà nói chuyện với tôi. Và lão tìm cách kiểm soát tôi như đã làm với bà. Lão già cơ hội khốn nạn đó!
Chuông ngừng.
Rồi reo.
Tôi mở laptop lên kiểm tra, bất chấp ồn ào phiền nhiễu ấy. Lượt xem vẫn tăng so với khuya qua, nhưng chậm hơn. Hai mươi lăm ngàn? Cổ họng tôi chợt nghẹn lại. Và lươt bình luận chạm ngưỡng một ngàn. Ôi những con số vô tri kia, sao chúng lại mang cho tôi hạnh phúc thế này! Tim đập dồn dập còn nơi miệng cứ cười mãi không thôi. Cứ ngỡ những tia sáng từ màn hình máy tính nhảy múa trong mắt khi tôi lướt đọc những trầm trồ, những chê bai bảo tôi đang phịa chuyện, những ít ỏi lời yêu thương và chia sẻ.
Trong lúc đó màn nhĩ bị cào cấu bởi phiền nhiễu.
Rốt cuộc thì mẹ lẫn lão muốn gì đây?
Chợt Facebook có tin nhắn, từ người lạ. Ai lại đi tìm cái tài khoản có chưa tới năm chục bạn bè đã bao gồm bà con này? Tôi vội vào kiểm tra ngay.
"Huỳnh Hùng Dũng."
"Nè đừng giận đến mức không bắt mày vậy chứ! Anh biết hôm qua mình vô duyên. Ngay chỗ em làm nữa. Nhưng anh nhấn mạnh lại thế này."
"Chuyện hôm qua là anh nghiêm túc."
Chuông lại đổ. Tôi nhấc máy ngay không cần nhìn.
"Alo?"
"Tuần này con sao rồi? Sao gọi mãi không nhấc máy vậy?"
Tôi nhìn lại đồng hồ. Tin nhắn của anh gửi lúc ba giờ sáng. Khẽ nuốt nước bọt, tôi đáp:
"Bình thường."
Bà thở mạnh.
"Giọng nghe vẫn xìu quá vậy? Mẹ biết con lo cho bạn con, nhưng phải giữ gìn chứ?"
"Dạ..."
"Bớt làm ca khuya nhe? Phải ngủ nghê mới có sức."
"Dạ."
"Sao còn chưa đổi việc? Có thiếu tiền không? Dượng và mẹ rất lo cho con."
Lão được nhắc đến xúc tác một luồng cảm xúc khiến toàn bộ gương mặt tôi nhăn rúm lại. Cố gắng tôi mới đáp mà không gào lên:
"Bình thường."
Bà không chào tôi như lệ: Thay vào đó là một chuỗi tạp âm. Rồi giọng đàn ông:
"Chào con..."
Tôi ngắt máy, quăng điện thoại ngay tắm lự. Tởm. Tởm quá! Đồ ngoáy tai đâu rồi để tôi tống bớt thứ xú uế ấy ra?
Và chuông reo.
Tôi ngồi bất động đấy ôm vùi lấy mặt.
Lão.
Thật ra lão không già lắm, cỡ tuổi mẹ. Vấn đề là lão điểu giả không chịu được. Tôi nhẫn nhịn ở nhà cho mãi đến khi lên đại học để được vẫy vùng. Nhưng sao đó thì sao? Lời hứa mắc dịch về một vị trí làng nhàng trong xã, và quan trọng hơn nữa là ở gần nhà, gặp lão mỗi ngày, ăn chung bữa, ngủ chung dưới một mái nhà khiến tôi rùng mình. Và tệ hơn nữa là khả năng cao lão sẽ sắp xếp, dưới sự chấp thuận của mẹ, nhằm mai mối một gã trai đủ tiêu chuẩn của lão để làm con rể. Nhưng cách lão lẻn vào cuộc đời của tôi và mẹ.
Bằng mọi cách phải độc lập.
À còn nhắn tin cho Dũng:
"Em không biết nữa anh ơi. Hay em chỉ cần đưa địa chỉ nhà nó rồi anh tự đi? Chứ bên này em cũng kẹt nhiều thứ lắm."
Dũng trả lời:
"Vậy cũng được, hướng dẫn anh đi."
Tôi lần mò trong trí nhớ của mình. Đường đi thì chắc anh tra bản đồ được, nhưng cần thêm chi tiết để đến đúng chỗ. Thế là tôi gửi địa chỉ cụ thể cùng đặc điểm nhận nhà cho anh. Dũng cảm ơn nhưng hỏi thêm vài thông tin. Tôi cố lục lọi trí nhớ của mình thì tất cả đáp án đều lờ mờ, giống cái màn sương quanh hồ. Đánh phải xin lỗi. Anh lại cảm ơn.
Tiếng chuông chết tiệt cũng dừng.
Thôi quay rồi dựng video tiếp theo thôi.
Tay tôi hơi run run, để hờ bên trên bàn phím tróc chữ. Cứ lửng lơ như vậy những mấy phút. Đây là một chuỗi thảm kịch. Và tôi cũng không vui chút nào. Nhưng giờ để có thêm cái gì đó để khai thác được thì phải có tin tức mới. Có điều đây là ngõ cụt:
"Anh Dũng ơi."
"Sao em?"
"Hôm qua ấy, em có ghi hình cuộc trò chuyện của tụi mình. Em có thể dùng nó cho video tiếp được không?"
Dũng không hồi đáp tin nhắn này, và cũng không "seen". Cứ im lặng đằng sau màn hình kia. Tôi nuốt nước bọt khan. Mấy đầu ngón tay cứng đờ, không gập cũng cũng không duỗi được. Cái nhợt nhạt từ màn hình cứ nhảy múa trong mắt, cái khung chat trắng một cách thiếu sức sống. Và trước khi tôi kịp nhận ra thì Dũng đã hồi đáp:
"Không. Anh không muốn người ta thấy mình như vậy."
Hít một hơi thật sâu, và cả liếm môi, tôi bắt đầu tính toán. Trong một chừng mực nào đó tôi đã hết tư liệu độc quyền. Không còn gọi ai bên phía Mỹ được nữa. Cũng không thể tiếp cận Dũng. Trong khi đó cái video kia, nếu nói trắng ra, không khác gì một thuyết âm mưu cỡ bự coi cho vui mà chẳng có bằng chứng xác thực. Tôi cần thêm. Mỹ cũng cần thêm. Nhỉ?
"Cho em theo với. Hôm nào anh đi?"
"Mai."
Mồ hôi rịn ra. Sớm vậy ư? Dũng không có công chuyện để mà lo à? Tôi nằm dài ra, vớ lấy cái điện thoại. Quả thật có cuộc gọi nhỡ của Dũng hồi khuya. Còn đâu là những cuộc gọi từ mẹ. Lại kiểm tra Youtube như một thói quen: Lượt xem giậm chân tại chỗ.
Tất cả sẽ về lại chỗ cũ nếu tôi không khai thác thêm được bất kì điều mới về cái hồ ấy nữa cả.
Tôi dọn dẹp phòng sao cho nó có vẻ không bừa, rồi mở hết đèn lên để đủ sáng. Sau đó là rửa mặt, tắm rồi trang điểm nhẹ đồng thời sửa lại mái đầu. Tự nhìn mình trong gương, dù vẫn còn hai cái bọng mắt to tướng, tôi thử cười. Nó sượng sùng đến lạ. Hay là do được huấn luyện quá kĩ nên vậy? Tôi lắc đầu, rồi tự vỗ má để trấn tĩnh mình. Video kiểu này người ta làm nhiều rồi nên tôi cũng không cần lên kịch bản:
"Chào các bạn. Là Bích Thủy đây! Nếu bạn thích những gì bạn xem thì hãy bấm thích, chia sẻ, bình luận và đăng ký theo dõi nhé! Có thể các bạn thấy video này không giống bình thường. Là vì nếu... ừ các bạn thấy trên tiêu đề đấy, đây là một thông báo. Mọi chuyện vẫn trong vòng bí ẩn, và mình muốn tìm hiểu nó đến cùng. Vì người bạn tên Mỹ đang mất tích của mình. Cảm ơn các bạn đã đồng hành với mình trong suốt thời gian qua. Vậy nhé! Nhớ đăng kí theo dõi kênh để được cập nhật tình hình sớm nhất!"
Dẫu vậy tôi vẫn tự quay đi lại một lần nữa sao cho không cầm vấp lẫn ậm ừ. Rồi cứ thế đăng lên. Trong lúc chờ quá trình ấy hoàn tất tôi lại vô thức mở lại video đọc truyện ma vượt mốc trăm ngàn lượt xem. À có bình luận mới này! À nó vẫn tăng này, vì bản thân tôi nhớ rõ con số từng hôm. Tôi mỉm cười nhẹ, vê vê màn hình nơi có sáu chữ số ấy.
Được vài phút.
Mỹ.
Tôi đánh một tiếng thở dài, nhắn cho Dũng:
"Lịch mai thế nào ạ?"
Một lúc sau anh đáp:
"Em xong ca đi ta đi luôn. Cũng xa đấy. Không kể đường lạ."
"Em làm ca khuya đấy.
"Không sao. Đến đó cũng tầm sáng."
"Anh tính đi bằng cách gì ạ?"
"Xe máy. Em có mũ không?"
Tôi chớp chớp mắt. À tôi có cầm xe hồi năm ngoái. Nhưng nón vẫn còn.
Soạn đồ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com