Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Arc 5 - Chương 2: Tôi muốn bước đi cùng anh ấy

(Anna PoV)

Sân tập đã được chuẩn bị. Đó là tầm được hai tiếng kể từ lúc tôi gặp lại quản gia của nhà với đề nghị kiểm nghiệm sức mạnh của tôi. 

Hiện giờ tôi và Badets-san đang đứng đối diện nhau trên sân tập của gia tộc rộng hình tròn với bán kính 20 mét. Thật sự nó đủ rộng để chứ vài chục, trăm người chứ chẳn chơi.

Cha mẹ đang ngồi ở khu quan sát được xây nhô ra ở trên cao về phía tay phải của tôi. Tôi có thể thấy được sự mong chờ của họ. Bên cạnh đó, còn có các tùy tùng khác trong nhà ngồi trên dãy dành cho khán giả ở cánh trái. Thật ra đây chỉ là sân tập nên tôi không hiểu được họ xây mấy cái dãy đó làm gì nữa.

Tôi ngẩn mặt mình lên, ánh mặt trời chói chang rọi xuống khiến tôi vô thức đưa cánh tay trái lên để che đi sự rực rỡ của nó. Trên đó có vài gợn mây đang trôi lềnh bềnh cùng với những cơ gió nhè nhẹ thổi qua khiến tóc của tôi không ngừng đung đưa, đó là một cảm giác rất thân thuộc.

Không hiểu sao, dưới một thời tiết đẹp đẽ thế này, tôi lại cảm thấy cô đơn. Chợt những âm thanh du dương, bay bổng vang lên trong đầu tôi. Đã lâu rồi tôi không có dịp được nghe những âm thanh này.

Cho dù rằng bản thân tôi cũng có thể tự chơi những bản nhạc đặc biệt, nhưng đối với tôi thì âm thanh này vẫn là thứ giai điệu tuyệt nhất tôi từng nghe.

Đúng vậy, rất giống nhau. Đều tỏ sáng rực rỡ, mang lại sự ấm áp và hạnh phúc cho người khác. Tuy chói mắt như thứ ánh sáng ấy lại vô cùng êm dịu, nhẹ nhàng.

Ánh mặt trời này... tỏa sáng như nụ cười của anh ấy vậy.

Tôi không hiểu tại sao, khi chỉ vừa có rời xa một lúc, tôi lại cảm thấy nhớ nhung vô cùng. Cái cảm giác này là sao? Tôi vô thức siết chặt bàn tay mình lại, tôi đưa bàn tay phải của mình lên chạm vào đôi bông tay đang tỏa ánh tím phong nhã mà lòng tôi không bao giờ ngừng nhớ về ngôi nhà ấy.

Mio là một cô gái năng động, vui vẻ, hoạt bát; Chị Mitona là một người dịu dàng, tốt bụng dù đôi lúc cũng hơi mất kiểm soát; Lily-chan là một cô bé đáng yêu, hồn nhiên với nụ cười tỏa nắng; Lisa là đứa con đầu tiên của tôi, dù chỉ là dưới danh nghĩa mà thôi nhưng tôi đã tự khi nào xem con bé như con ruột của mình, là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác làm mẹ. Và đặc biệt hơn, tấm lưng luôn rộng vô bờ, luôn che chở cho tôi... chúng tôi, luôn bảo vệ chúng tôi dù chúng ta chỉ là những người không thân thiết ruột thịt. Đã tự bao giờ, tôi đã quen với việc dõi theo tấm lưng đó? Đã tự bao giờ, tôi đã giao phó bản thân mình cho anh ấy? Đã tự bào giờ, tôi đã luôn mong được thứ gì đó ấm áp ôm lấy bản thân yếu đuối của tôi? Đã tự bao giờ... tôi đã trở nên quá phụ thuộc?

Thứ gì trên đời cũng có giới hạn của nó. Liệu bờ vai đó có thể mãi bảo vệ tôi? Liệu trái tim của hai chúng tôi sẽ mãi chung nhịp đập? Những câu hỏi đó đã dấy lên trong tôi một nỗi sợ.

Đến tối, tôi không thể chợt mắt vì sợ ngày hôm sau, tôi không còn được nhìn thấy anh ấy. Tôi cố gắng vì điều gì? Tôi mạnh lên để làm gì? Thanh kiếm dắt trên hông tôi có giá trị gì?

Để thực hiện ước muốn thuở trước của tôi? Không. Nó bây giờ không quan trọng nữa. Bởi vì...Có lẽ tôi đã không nhận ra...nhưng rốt cuộc, hiện tại mọi thứ tôi làm đều chỉ để được ở cạnh anh ấy một ít lâu hơn, dù chỉ một ít.

Tôi muốn một ngày nào đó, tôi có thể đáp lại được những gì mà anh ấy đã làm cho tôi từ trước đến này, tôi muốn là người đứng bên cạnh anh ấy chứ không phải là theo sau tấm lưng đó. Tôi muốn được bảo vệ anh ấy như anh ấy đã luôn bảo vệ tôi.

Thế nên, đối với tôi không bao giờ là đủ, tôi vẫn muốn mạnh hơn nữa. Thế nên, trận đấu này sẽ là bước đầu tiên để tôi có thể trở nên mạnh mẽ.

Tôi rời mắt khỏi ánh mặt trời ấm áp đó mà hướng về đối thủ trong khi môi vô thức mỉm cười.

"Có vẻ tiểu thư vừa suy nghĩ điều gì đó rất đăm chiêu. Thật khó thấy, liệu tôi có thể biết đó là gì không?"

"Không, không có gì cả. Chỉ là...thời tiết hôm nay đẹp nhỉ?"

"Vâng, có lẽ vì tiểu thư đã trở về"

"Cảm ơn anh"

"Thế thì... Luật có thay đổi một chút. Vì tôi muốn chiêm ngưỡng sức mạnh thật sự của tiểu thư, chúng ta có thể sử dụng các đòn thế kiếm phái và các ma pháp cường hóa, tiểu thư thấy sao?"

"Vâng, làm thế đi"

"Thế thì..."

Badets-san ngước nhìn cha tôi, ông ấy gật đầu nhẹ và bắt đầu ra hiệu.

"Trận đấu, Bắt đầu!"

Badets-san lập tức thủ thế và niệm ma thuật cường hóa.

Trong những trận tập chính thức hoặc những trận thi đấu, họ thường dành ra một phút đầu để cho hai bên cùng niệm ma thuật cường hóa. Mặc dù nó không nằm trong luật nhưng vì chúng hay xảy ra nên dần trở thành luật.

"[Cuồng nộ]!"

Badets-san nhanh chóng hoàn thành việc niệm chú trong vòng vỏn vẹn ba mươi giây, đây là một lợi thế vô cùng lớn khi thi đấu hay so tài.

Và cũng như phép [Cuồng nộ] là tôi được anh ấy dạy cho.

"Sao thế tiểu thư? Sao tiểu thư không niệm phép cường hóa? Hay là tiểu thư nghĩ là nó không cần thiết"

"Không đời nào!"

"Thế tại sao..."

Tôi dùng tay phải nắm chặt cán của thanh liễu kiếm trên hông tôi và rút ra, tôi liền thực hiện tư thế chào của trường phái Fencing mà Yashihiro-kun dạy tôi như một nghi lễ.

"Đây là trường phái kiếm luôn được nhắc đến đây à? Quả nhiên tiểu thư là người sỡ hữu nó"

Ở bên kia, tôi có thể nghe thế tiếng kêu kinh ngạc của cha mẹ tôi.

"Không, nó không thuộc về tôi mà là thầy của tôi. Tôi chỉ được anh ấy truyền dạy cho mà thôi"

"Thế à? Thế thì tôi rất mong được gặp sư phụ của tiểu thư"

Badets-san cũng rút thanh liễu kiếm ra và chỉa về phía tôi.

"Nếu tiểu thư không niệm thuật thì tôi sẽ bắt đầu đấy!"

"Đành vậy"

Chưa đầy một giây, tôi đã cảm nhận được dòng chảy của ma thuật trong cơ thể tôi, các giác quan của tôi được cường hóa một cách kinh ngạc. Đó là dấu hiểu của việc [Cuồng nộ] đã được kích hoạt.

"C-Cái gì? Không cần niệm phép?"

"Ồ? Đây là sử dụng phép không cần niệm mà con nhắc đến đấy à? Thật đáng kinh ngạc"

Đúng vậy, tôi không hề nói là bản thân tôi không làm được. Dù không bằng Mio nhưng tôi vẫn có thành thạo việc thao túng những ma pháp cường hóa của tôi.

"K-Không ngờ tiểu thư lại có khả năng này. Trước kia là tôi không tin đâu nhưng mà được tận mắt chứng kiến thế này... quả nhiên điều này là có thể nhỉ?"

"Vâng. Cả nữ phù thủy đại tài đó lẫn tôi đều là học trò của một người. Trường phái kiếm thuật của tôi lẫn khả năng bỏ qua niệm chú này đều là từ người đó cả"

"C-Có vẻ tiểu thư rất ngưỡng mộ người đó nhỉ?"

"Tất nhiên"

"Nhưng... Để xem trường phái kiếm đó có thể đọ lại với tốc kiếm của tôi không!!"

Anh ấy đột ngột lao tới như vũ bão. Nhưng tôi không đụng đậy mà chỉ đứng đó.

"Tiểu thư cố tình không tránh?"

"Chales!"

Cha mẹ tôi hét tên tôi, tôi chợt mỉm cười nhẹ.

Đây là lúc tôi muốn thử liệu đôi bông tai này có thể bảo vệ tôi như anh ấy đã nói. Dù vậy, tôi vẫn hoàn toàn tin tưởng vào nó. Vì nó đã là một phần trong sức mạnh của tôi.

*Keng*

*Xoẹt*

Khi lưỡi kiếm của Badets-san vừa đúng cách tôi 50 centimet, đôi bông tay của tôi chợt rung lên và hàng loạt tia chớt xuất hiện xung quanh tôi với bán kính nửa mét. Hơn nữa, những tia chớp bắt đầu lan rộng và bật lại đòn đánh của Badets-san khiến anh ấy bị đẩy lùi hơn năm mét.

"T-Tiểu thư...Đ-Đó là cái gì thế?"

"Như tôi đã nhắc đến lúc trước. Đây là món quà mà thầy của tôi đã tặng cho tôi. Có vẻ như nó thật sự bảo vệ tôi"

Tôi có thể nghe được tiếng cha mẹ tôi và các tùy tùng ồ lên kinh ngạc.

"Một sức mạnh khủng khiếp. Nếu thế thì tôi không đời nào đụng được tiểu thư rồi"

"Đừng lo, những lần tiếp theo nó sẽ không kích hoạt nữa đâu"

"Ra vậy, là nhược điểm của nó à?"

"Không, không có bất cứ nhược điểm nào cả. Chỉ là tôi muốn được so tài với anh mà thôi"

"Thật vinh dự cho tôi quá"

Badets-san đứng dậy và thủ thế, tôi cũng thế. Và sau đó, cả hai đồng thời lao về phía đối và tung những đòn kiếm mỹ lệ.

~30 phút sau~

"Phù...."

Badets-san nằm bệt xuống nền đấu, tôi cũng ngồi xuống bên cạnh anh ấy.

"Tiểu thư... cái này quá mức của tôi rồi. Chắc tiểu thư giờ là kiếm sĩ nhanh nhất, mạnh nhất vương quốc này...không, thế giới này rồi"

"Không, tôi vẫn không bao giờ bắt kịp được người đó đâu. Nhưng cảm ơn lời khen của anh"

Vấn đề là đôi bông tai mà Yashihiro-kun tặng tôi không chỉ bảo vệ tôi mà còn cho tôi sức mạnh. Bây giờ tôi có thể đẩy tốc độ của mình lên bằng tốc độ của những tia chớp và sử dụng ma pháp lôi hệ, điều mà trước giờ tôi chưa thể làm. Dù tôi có tháo đôi bông tai này ra, những năng lực không hề biến mất. Hơn nữa, nó không những mạnh mẽ mà còn đẹp một cách lạ kì. Thứ ánh sáng màu tím đó thật quyến rũ.

"Nghe tiểu thư nói thì tôi thật sự muốn thỉnh giáo người đó"

Tôi đứng dậy và chìa bàn tay mình ra cho Badets-san.

"Một ngày nào đó, nhất định"

"Đa tạ tiểu thư"

Anh ấy nắm lấy tay tôi và đứng dậy, cha mẹ tôi cũng xuất hiện từ phía sau và chỉ nói một câu đơn giản.

"Cha mẹ rất tự hào về con. Thế...liệu cha mẹ có thể ra mắt cậu ta không?"

"C-Cha mẹ đang nói gì thế ạ?! Mou!"

"Ahaha, ta chỉ đùa thôi. Nhưng mà cậu ta có vẻ bí ẩn nhỉ? Có vẻ món quà đó không chỉ là đùa nhỉ? Nó thật sự khủng khiếp. Hơn nữa, con mạnh còn hơn ta tưởng tượng đấy"

"Vâng, cảm ơn cha ạ"

"Nhưng ta vẫn không chịu thua đâu. Ta đâu thể để con gái của mình đi với thằng khác dễ như vậy được"

"Eh? C-Cha? Ý cha là sao ạ?"

"Hmm? Không phải là cậu ta đang quen với con sao? Trông con hạnh phúc khi nói về cậu ta nên ta nghĩ..."

"Awawawa! K-Không phải ạ!"

--------------------------------------

Tôi thả mình lên chiếc giường ngày xưa mà buông một tiếng thở dài.

"Mệt quá...Không hiểu tại sao cha mẹ lại nghĩ mình như thế với Yashihiro-kun..."

Tuy miệng tôi nói thế nhưng trong tâm tôi không hiểu tại sao tôi không hề cảm thấy khó chịu khi bị gán ghép như thế, tôi tự hỏi.

Tôi trường mình trên chiếc giường cũ mang theo mùi hương hoài niệm với một tư thế không đúng với một tiểu thư quý tộc cho lắm.

Có lẽ sống với mọi người cũng khá lâu nên từ lâu tôi đã không xem nặng lễ nghĩa rồi.

Họ cười thoải mái với nhau, không quan tâm đến cấp bậc mà đối xử với nhau như một gia đình, không, là một gia đình thật sự. Đôi lúc cũng có giận nhau, cãi nhau dẫn đến tranh chấp, nhưng chẳng lâu sau lại làm hòa bằng một nụ cười sảng khoái.

Không phải là tôi không thích ở nhà với cha mẹ, nhưng thành thật mà nói thì tôi thích sống trong căn nhà đó hơn.

Giờ nghĩ lại về cuộc gặp gỡ đầu tiên với anh ấy, tất cả đều chỉ là tình cờ, nhưng cái "tình cờ" đó lại đem đến cho tôi biết bao nhiều chuyện buồn vui lẫn lộn. Bản thân tôi rất yêu quý cuộc sống hiện giờ.

Nhớ về một chàng trai trẻ ngốc nghếch cố tỏ ra oai ngầu xuất hiện, rồi còn quăng cho tôi một lọ thuốc kì lạ, thậm chí đã cứu tôi thoát khỏi bờ vực chết chóc, tất cả trôi đi nhanh như một giấc mờ vậy.

Còn cả khi ấy nữa, nào ngờ lần đầu của tôi lại bị một chàng trai mới gặp lần đầu thấy kia chứ? Không ngờ lúc đó tôi còn tắm chung với anh ấy, một người chưa biết rõ tốt xấu, nghĩ lại thì thật xấu hổ.

Cũng may anh ấy là người tốt. Nhưng khi đó tôi cũng cảm thấy bị sỉ nhục khi anh ấy hoàn toàn không quan tâm đến cơ thể tôi, cơ thể của một trinh nữ. Bộ tôi thiếu hấp dẫn đến thế à?

K-Không phải là tôi có ý muốn khoe gì... chỉ là đối với phụ nữ mà nói, điều đó khiến họ hơi tự ti.

Tôi cảm thấy bản thân tôi đã thay đổi quá nhiều, trước kia nào giờ tôi đã từng nghĩ về những điều như thế này?

Tôi tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ khi làn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ đư hương hoa nhẹ nhàng ru tôi vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com