Chương 6 : Cứu mạng
Vương Tuấn Khải chạy theo vết máu. Cuối cùng cũng tìm theo dấu mà thấy được y. Tay phải chuẩn bị rút kiếm đã vội để lại như cũ quan sát.
Ngôi nhà Vương Nguyên ngất trước cửa là một ngôi gia cũng không quá to lớn. Không hẳn tầm thường. Đủ để hơi ấm của người trong nhà lan tỏa đầy ắp ngôi nhà.
Từ xa. Một thân y phục màu lục nhạt. Ở eo đeo một chiếc ngọc bội dài màu trắng thanh khiết. Y phục dài phủ đi đôi bàn tay mỹ miều. Cầm trên tay một bó củi lớn. Vội vã bỏ xuống khi thấy một thanh niên ngất trước nhà với vô số máu lan tỏa. Đưa tay lên mũi kiểm tra nhịp thở. Cầm cổ tay điểm lên mạch cảm nhận. Nhận thấy gân mạch của người này không bình thường chút nào. Thở dài vén lên tà áo phủ lấy đôi tay trắng ấy. Đỡ Vương Nguyên lên vai đưa vào nhà. Cả quá trình đều bị Vương Tuấn Khải chứng kiến.
Đặt nhẹ Vương Nguyên lên chiếc giường gần nhất. Kiểm lại gân mạch đang run rẩy bên trong y. Nhíu mày suy nghĩ. Chỉ sợ càng kéo dài thời gian người này thật sự mất mạng mất.
Khép lại cánh cửa lạnh lẽo. Kéo nhẹ y phục của Vương Nguyên xuống vai. Lau sạch đi vết máu đã bị khô lại ở cánh tay. Dùng chút thảo dược có sẵn vội vã đắp lên. Cầm thêm một số thảo dược khác tiến thẳng xuống bếp sắc thuốc. Cả ngôi nhà trong phút chốc tràn đầy mùi thảo dược.
" Ưm. Nhị ca. Huynh làm gì vậy? Mùi thuốc..... " - Câu nói không trọn vẹn khi nhìn thấy một kẻ đầy máu me trên người. Chưa hét toáng lên đã là may mắn rồi.
" Hừm. Muội vào trong phòng đi nếu sợ. "
" Người này.... Là ai vậy? "
" Ngất ở trước nhà. Tiện tay giúp đỡ. "
" Huynh thật không hổ danh đại phu mà. "
Một nụ cười ôn nhu hiện lên. Tay vẫn không quên khuấy đảo ấm thuốc kia.
Đây là Thẩm Gia.
Huynh trưởng tên Thẩm Nhất Thiên. Biết chút kiếm đạo. Muốn bản thân có chút phi phàm có chút lợi hại để bảo vệ hai người em của mình. Tính tình thì có phần nóng nảy. Không tin tưởng một ai ngoài người thân. Người thứ hai là Thẩm Hiểu Phàm. Từ nhỏ có theo cha học chút y thuật. Thường xuyên vì bản thân biết được chút tài lẻ này nên hay đem đi giúp người. Tính tình cũng hiền hậu xem như nhất nhà. Người thứ ba là biểu muội tên Thẩm Thường Vân. Có chút yếu đuối. Nên phải cần một huynh trưởng bảo vệ. Nhưng lại thường xuyên đeo bám theo Hiểu Phàm cứu người. Trong đầu luôn cho đó là lẽ thường tình.
Từ lúc Thẩm Nhất Thiên vừa tròn 15 tuổi. Một mức tuổi chưa hẳn trưởng thành nhưng phải tự bản thân bảo vệ hai đứa em cũng bởi vì cha mẹ đột ngột qua đời với hàng ngàn vết cào trên người. Đều là do Hồ yêu hại chết. Từ đó. Nhất Thiên không tin tưởng ai. Càng không để ai lại gần. Ra sức theo con đường kiếm đạo. Con đường duy nhất để bản thân trở nên lợi hại hơn trong mắt người khác.
Cẩn thận đổ thuốc ra một chiếc chén nhỏ. Không quên để lên một cây đũa. Đem ra để cạnh Vương Nguyên. Thường Vân chuẩn bị cho hắn một thau nước nóng. Đấy là công việc thường xuyên của nàng. Mỗi chuyến đi cứu người khác Hiểu Phàm đều chỉ giao cho nàng công việc này thôi.
Dùng nước ấm lau đi dòng máu nơi khóe miệng. Thổi đi hơi nóng trong chén thuốc. Từng muỗng từng muỗng đưa vào miệng Vương Nguyên.
Hơi ấm của thuốc lần lượt làm ấm cổ họng y. Vương Nguyên nhíu mày tỉnh lại. Mơ màng nhìn thấy trước mặt là một nam nhân vẻ mặt thanh tú. Tươi sáng lại hiện trên miệng nụ cười ôn nhu. Nhưng có thế nào đi nữa thì y cũng không hề quen biết.
Gượng người ngồi dậy tránh né đi bàn tay đang tiến đến gần. Đôi vai vẫn còn đang không có sức lực. Càng động đậy chỉ càng khiến máu ra nhiều hơn.
" Ngươi nằm yên. Vết thương vì ngươi mà rách ra mất. "
" Ngươi.... Là ai vậy? "
" Là người sẽ không hại ngươi. " - Đặt chén thuốc lên bàn. Cầm lấy bàn tay phải của y bắt mạch. Xoay người nhìn thấy Thường Vân đang chơi đùa bên ngoài nên dùng ánh mắt khác nhìn y. Nhìn đến chăm chú.
" Gân mạch của ngươi... "
" Ta làm sao!!! "
" Không sao. Chén thuốc này. Cố gắng uống cạn. Nó không giúp cho ngươi mau chết đâu. "
Phất tà áo đứng dậy dọn dẹp lại nơi đó. Giã một chút thảo dược để Vương Nguyên còn đắp lên vết thương còn đang hở ấy. Vương Nguyên kéo vạt áo của mình ra. Hé lộ ba đường kiếm của tên đạo trưởng nào đó. Phồng má uất hận.
Thẩm Hiểu Phàm quên đi bó củi mà hắn vừa đem về khi nãy. Vội vã ra ngoài đem vào trong. Ánh mắt đột nhiên di chuyển đến phía bên trái của con đường. Bắt gặp một người đang hướng mắt nhìn đến đây. Nhìn thấy Thẩm Hiểu Phàm liền quay mặt đi nơi khác.
Ôn nhu thả chân bước đến gần. Nghiêng đầu chào hỏi : " Đạo trưởng. Người tìm ai sao? "
" Ngươi... "
" Ha. Tại hạ họ Thẩm tên Hiểu Phàm. Là con thứ hai ở Thẩm Gia. Nhìn thấy đạo trưởng hình như có hứng thú ở Thẩm Gia chúng tôi sao? "
" Ngươi có biết ngươi vừa cứu ai không? "
Hiểu Phàm mỉm cười lắc đầu : " Không biết. Chỉ biết... Đó không phải là một người thường. "
" Hắn là... "
" Dù sao cứu xong cũng không dây dưa. Còn nếu như đạo trưởng muốn bắt người. Phiền đạo trưởng vài ngày sau quay lại cũng không muộn. "
" Lúc đó người đã bị ngươi cứu được rồi!!! "
" Một khi muốn thu phục một ai đó. Đường đường chính chính vẫn là trang nam tử. "
Vẫn là nụ cười ấy. Gật đầu cáo từ. Thẩm Hiểu Phàm quay vào trong. Trên tay đem theo bó củi khi nãy. Trạng thái cứ bình bình ổn ổn. Dù sao bản thân của biết chút y thuật. Cứu người nếu chỉ muốn biết gia thế để cầu được đền đáp thì còn là lương tâm của y dược sao.
Thẩm Nhất Thiên cầm theo một thanh kiếm cau có vào nhà. Rót vội một ly trà nuốt vào cổ họng khô khan. Liếc mắt vào bếp thấy một chiếc ấm sắc thuốc. Ở nhà vốn dĩ không ai đổ bệnh. Thở dài trong vô vọng. Tên Hiểu Phàm này lại cứu ai nữa rồi.
Nhìn thấy Vương Nguyên đang gượng người uống đi chén thuốc ấy ngay trong căn phòng vắng kia. Vội rút kiếm hướng đến y tra hỏi : " Ai? "
" A? Ta.... Ta...... "
" Ca ca. Người của đệ. "
" Hiểu Phàm. Đệ là cứu người không rõ lai lịch. Cứ như vậy đệ có biết... "
" Đệ biết. Vết thương của hắn lành hẳn đệ sẽ đưa hắn đi. Huynh đừng như vậy nữa. Mở lòng tin tưởng một chút đi!!! "
Sắc mặt Nhất Thiên cứ cáu gắt không thôi. Buông bỏ thanh kiếm xuống mệt mỏi ngồi xuống bàn. Hiểu Phàm tiến đến đặt bàn tay thon dài của mình lên vai hắn. Vỗ nhẹ : " Huynh nghỉ ngơi chút đi. Cơm tối cũng sắp xong rồi. "
Cầm trên tay một bộ y phục vẫn là màu lục. Có vẻ Hiểu Phàm yêu thích màu sắc này. Đem vào đặt cạnh giường của Vương Nguyên. Tỏ vẻ hối lỗi : " Xin lỗi. Huynh trưởng của ta không làm ngươi sợ chứ? "
" Tại sao cứu ta? "
" Ngươi nói xem? Bao nhiêu nhà lại không ngất. Ngất ngay Thẩm Gia của ta. Ta có thể bỏ qua sao? "
" Người người ngoài kia đều sợ đến gần ta... Sợ ta liên lụy họ. Sao ngươi.. "
" Cứ xem như ta chán sống đi. Dù sao biết chút y thuật. Không đến nỗi chết đâu. "
Nở nụ cười trên môi sau câu nói của Hiểu Phàm. Vương Nguyên đón nhận bộ y phục lục nhạt. Dần dần cảm nhận được người trước mặt có vẻ có thể tin tưởng. Hắn vừa quay lưng y đã nói lớn : " Vương Nguyên!!! "
" Hửm? "
" Tên ta là Vương Nguyên... "
" Thẩm Hiểu Phàm. "
" Chuyện hôm nay.... Đa tạ... "
" Cứu người là lẽ thường tình. Chỉ mong cố nhân sau này không dùng oán để báo ân thôi. "
" Haha. Không dám không dám!!!"
" Ngươi thay ra bộ y phục đẫm máu đó đi. Ăn uống đầy đủ vết thương sẽ mau chóng lành lại thôi. "
Gật đầu nhẹ sau lưng Hiểu Phàm. Ngấm ngầm đa tạ ơn cứu mạng này.
By_Nguyet_Nu_Anh_Trang
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com