Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 140


#hosophapy
#linhlinh
    Tôi cảm thấy rằng thứ này rất bí ẩn, ngay cả các nhà khoa học cũng không thể giải thích rõ ràng, vì vậy chúng tôi càng không thể giải thích nó.

    Ngoài khả năng phá án, Lôi Chính Long còn có một năng lực cực mạnh, có thể ăn nhiều vô cùng, đồ trong hộp thức ăn đã bị hắn quét sạch chỉ trong vài phút.

    Ăn uống xong, Lôi Chính Long duỗi người thoải mái, xoa bụng nói: “Anh rình đi, tôi sẽ ngủ.”

    “Ngủ đi!” quan sát không có gì khó khăn, chỉ cần IQ>75 là có thể đảm nhiệm nhiệm vụ này.

    Lôi Chính Long đem chỗ đặt lưng hạ thấp xuống, lấy áo che kín, nhắm mắt lại đi ngủ. Sau vài phút, tôi nghe thấy tiếng gừ gừ của anh ta. Ngáy khi ngủ cũng là một trong những khả năng mà một cảnh sát hình sự xuất sắc phải sở hữu.

    Nghe tiếng ngáy của hắn hết tiếng này đến tiếng khác, tôi cảm thấy có chút buồn ngủ, mi mắt càng ngày càng sâu.

    Khó khăn nhất của việc ngồi xổm là khi bạn ở một mình, không thể buồn lỏng một phút nào, bạn không biết khi nào sẽ có trường hợp khẩn cấp. Có thể bạn vừa chợp mắt, một giây sau kẻ tình nghi đã xuất hiện.

    Tôi chăm chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng sân nhỏ cách đó không xa, lúc này nghi phạm hẳn là cũng đã ngủ.

    Không hiểu sao tôi lại nhớ đến Tiểu Kiều, chắc lúc này cô ấy đã ngủ rồi, trên mặt cô ấy nhất định đang nở một nụ cười ngọt ngào.

    Khi nghĩ đến trải nghiệm tối nay, tôi cảm thấy bối rối, đau đớn và hạnh phúc trong lòng, đây là bài học mà Tiểu Kiều đã dạy tôi.

    Trả thù! Nhất định phải trả thù!

    Tôi bắt đầu tính toán làm sao để hòa lại một ván, để Tiểu Kiều biết rằng tôi không dễ trêu chọc.

    Tiểu Thạch tức giận,  hậu quả rất nghiêm trọng.

    Nghĩ tới Tiểu Kiều thời gian trôi qua thật nhanh, khi tôi định thần lại, nhìn vào điện thoại của mình, một giờ đã trôi qua.

    Đèn đường phía xa vụt tắt, chung quanh rất yên tĩnh, tôi ngẩng cao đầu, thấy trên trời đầy những vì sao. Cơn gió đêm vù vù lướt qua, nhiệt độ trong xe giảm vài độ, tôi quấn chặt áo để ấm hơn.

    Thời gian trôi qua từng chút một, tôi cảm thấy bất lực.

    Bản thân là một bác sĩ pháp y đúng ra tôi nên khám nghiệm tử thi ở phòng pháp y số 2 mới đúng, lại chạy ra đây ngồi xổm, đúng là tự chuốc họa vào thân.

    Tôi ngáp và tiếp tục ngồi xổm, tôi cố gắng đẩy Lôi Chính Long vài lần để anh ta trò chuyện với mình một lúc.

    Đã khoảng 5h, tôi không trụ được nữa, đẩy Lôi Chính Long dậy để anh ta thế chỗ cho tôi.

    Sau một vài lần đẩy, tôi dừng lại, khóe mắt hiện ra một bóng dáng lén lút.

    Lúc này sắc trời đã gần sáng, trong ánh sáng yếu ớt, tôii nhìn thấy một người mặc áo choàng đen đi về phía bên này trên con đường dẫn đến sân nhỏ.

    “Dậy đi, tỉnh lại!” Tôi đẩy mạnh Lôi Chính Long vài lần.

    “Hừm, có chuyện gì vậy?” Lôi Chính Long tỉnh lại, mơ mơ màng màng muốn ngồi dậy.

    Tôi đè đầu của hắn, không cho hắn di chuyển.

    Tôi thấp giọng nói: “ Yên lặng, có người tới .” Lôi Chính Long dừng động tác, dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn về phía sân trong.

    Người áo đen đi tới cửa sân, nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có ai, mới gõ nhẹ vào cửa sân vài cái.

    Có tiếng cọt kẹt, cánh cửa mở ra một khe hở nhỏ, người đàn ông mặc áo choàng đen nhanh chóng đi qua. Phối hợp tương đối ăn ý, có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên họ làm điều đó.

    “Haha, xem ra đêm nay không ngồi xổm vô ích, chúng ta đã bắt được một con cá lớn.” Lôi Chính Long rất cao hứng nói.

    Tôi hỏi: “Anh có muốn báo cáo với anh Ba không?”

     “Chờ đã, tôi chưa chắc.” Lôi Chính Long bình tĩnh hơn tôi.

    Đợi một hồi, ước chừng mười phút, trên đường đi xuất hiện thêm hai người mặc đồ đen. Xem tình hình này, còn nhiều người nữa đang đến.

    Lôi Chính Long kích động nói: “Đêm nay không đợi vô ích rồi, chúng ta đã bắt được một mẻ cá lớn.”

    Nói còn chưa rõ lời, một chiếc xe nhỏ chạy tới, Lôi Chính Long kéo tôi, hai chúng tôi cùng gục xuống.

    Xe chạy tới bên cạnh, có bốn người bước xuống, trông đều đã ngoài ba mươi tuổi. Xe đậu bên cạnh chúng tôi, sau khi đậu xe xong, tài xế mở cốp, lấy trong ba lô ra 4 cái áo choàng đen rồi mặc vào.

    Tôi và Lôi Chính Long nhất thời không dám thở, chỉ cần nhúc nhích một chút là có thể bị lộ, thất bại trong gang tấc.

    Một người mặc xong áo choàng hỏi: “Đây là xe của ai? Sao tôi chưa nhìn thấy?”

    Trái tim tôi rung lên, không tốt, sắp bị bại lộ sao?

    Một người khác nói: “Đây dường như không phải là xe của chúng ta, có vấn đề gì sao?”

    “Ngươi đi qua nhìn xem!”

    Nghe thấy tiếng bước chân, một người đi về phía chúng tôi. Trái tim tôi như treo lên, Lôi Chính Long đặt tay lên eo rút súng ra. Anh ta nói nhỏ với tôi: “Hạ người xuống, hạ xuống một chút.”

    “Hạ xuống nữa tôi sẽ rơi ra mất!” Toàn thân tôi dính chặt vào khung xe, hai chân tê dại.

    Tiếng bước chân truyền đến bên cạnh xe rồi dừng lại, một người dựa vào cửa kính xe nhìn vào trong. Cả tôi và Lôi Chính Long đều nín thở, thành công hay thất bại đều nằm ở thời điểm này.

    “Ồ, cậu làm gì vậy?” Cách đó không xa có người hét lên.

    "Chiếc xe rất kỳ quái, tôi tới kiểm tra."

    "Vậy có phát hiện gì không?"

    Người đàn ông ở bên cạnh xe nói: "Không có chuyện gì, có lẽ chúng ta căng thẳng quá."

    Nghe vậy tôi và Lôi Chính Long thở dài một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát. Nếu tên kia quan sát thêm một lúc nhất định sẽ tìm được chúng tôi.

    “Vậy thì nhanh lên, mọi người gần đến rồi, sắc trời cũng sắp hừng đông, buổi lễ sắp bắt đầu, lần này tôi tin nhất định sẽ có Thủy Tổ.”

    “Ngươi nói nhỏ thôi, đừng nói linh tinh.”

    Người đứng bên xe chúng tôi sải bước ra sân, nghe tiếng bước chân, tôi và Lôi Chính Long từ từ ló đầu ra, nhìn đoàn người từng người một đi vào sân.

    Lôi Chính Long vui vẻ nói: "Nhóm người này rất bí ẩn và cảnh giác. Có vẻ như họ là những người mà chúng ta đang tìm kiếm."

    Tôi gật đầu và nói: "Gần như là vậy, có ít nhất 60% cơ hội."

    Tôi chú ý đến một từ được sử dụng trong cuộc đối thoại- Thủy Tổ. Trong truyền thuyết ma cà rồng phương Tây, Thủy Tổ là nguồn gốc của ma cà rồng. Nếu không có Thủy Tổ sẽ không có ma cà rồng.

    “Có muốn gọi điện cho anh Ba không?” Tôi hơi lo lắng, nếu đúng như vậy thì đây là một nhóm sát nhân hung ác và khát máu, dù Lôi Chính Long có mạnh đến đâu cũng không phải là đối thủ của nhóm này.

    “Chờ một chút, đợi chắc chắn 100% rồi hãy gọi anh Ba." Lôi Chính Long kiên quyết xác nhận tính chính xác của vụ việc trước khi báo cáo với anh Ba.

    Tôi chỉ có thể đồng ý, nghĩ đến nếu anh Ba đi vô ích một chuyến, mặt của anh ấy nhất định sẽ đen hơn đáy nồi.

     Trời sắp hừng đông, ngày đầu năm mới sắp đến.

    Lôi Chính Long nói: "Cậu chờ trong xe, tôi đi xem qua. Nếu như là đám người kia, tôi sẽ cho anh Ba một món lớn, một món quà sang trọng."

    Nghe đến món quà, thân thể tôi bất giác run lên, hiện tại tôi rất mẫm cảm với từ này.

    Lôi Chính Long thấy tôi run lên liền ngạc nhiên hỏi: "Không đến mức này chứ, chỉ để cậu một mình trong chốc lát thôi. Cậu sợ đến vậy sao?"

    Tôi trừng mắt với Lôi Chính Long và nói : “Tôi sẽ đi với anh!”

    “Đừng cố mạnh mẽ, yên tâm đi tôi sẽ không nói với Tiểu Kiều đâu.” Gương mặt Lôi Chính Long lại nở nụ cười đặc biệt đểu.

    Tôi không giải thích nhiều với anh chàng này, tôi xuống xe, đi bộ vào sân.

    “Cẩn thận!” Lôi Chính Long thấp giọng hét lên sau lưng tôi.

    Tôi phớt lờ anh ta,  trước khi bước đến lối vào sân, tôi nghe thấy một âm thanh ngâm xướng trầm đục, âm điệu tối nghĩa khó hiểu, căn bản là không biết đang nói cái gì. Nhưng nghe vẫn có chút bí ẩn.

    Lôi Chính Long đuổi theo, cũng nghe thấy tiếng ngâm xướng. Chúng tôi nhìn nhau, sự tự tin tăng lên 100%.

    Sân cũng không lớn lắm, chúng tôi sợ đánh rắn động cỏ nên không dám đứng ở cửa dò xét.

    Lôi Chính Long đã sớm xem xét địa hình xung quanh sân và dẫn tôi ra phía sau. Cách bức tường ở sân vài mét có một cái cây to, Lôi Chính Long leo lên thân cây, từ chỗ anh ta đứng, chúng tôi có thể thấy tình hình trong sân nhỏ.

    Thấy tôi không có động tĩnh gì, hắn nói nhỏ: “Cậu làm gì vậy, mau lên đây!”

    “Tôi không biết trèo cây!” Đây là sự thật, tôi thành thật trả lời.

    “Sao cậu vừa ngốc vừa không biết trèo cây vậy.” Lôi Chính Long cúi xuống, thò tay kéo tôi.

    Với rất nhiều nỗ lực, cuối cùng tôi cũng leo được lên cây, không kịp thở nhìn vào sân.

    Toàn cảnh trong sân đều được thu vào tầm mắt, mười mấy người mặc đồ đen đang đứng ngay ngắn trong sân.

    “Lấy thánh cốt!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
_______________________
Lại gay cấn rồi:)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com