Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 142: Thi Cốt Tiền Thành


#hosophapy
#linhlinh
Lôi Chính Long cũng kịp phản ứng, muốn chạy vào sân tìm hai người áo đỏ, nhưng cũng không thể buông lỏng đám người áo đen trước mặt, một chút bất cẩn đám người kia sẽ lại gây ra phiền toái lớn.

Tiếng còi cảnh sát ngày càng gần, đám người áo đen mặt đầy máu, vẻ mặt càng thêm gớm ghiếc. Một trong số họ hét lên dữ dội: "Cảnh sát đến rồi, dù sao chúng ta cũng không thể chạy trốn, giết hai tên cảnh sát trước mặt ..."

Bang!

Hắn chưa kịp nói xong, người áo đen đã bị Lôi Chính Long bắn, cũng giống như người trước, hắn bị bắn vào chân, ôm chân bị thương lăn lộn trên mặt đất đau đớn.

Phát bắn của Lôi Chính Long rất đúng lúc, nếu như tên vừa rồi khuấy động được cảm xúc của những người áo đen, tôi và Lôi Chính Long sẽ thực sự gặp nguy hiểm. Cho dù trong tay có súng, cũng chỉ có bảy viên đạn, cộng với viên đã hết đạn trước đó, còn lại bốn viên, cái quan trọng là có hơn một chục tên cực kì hung ác đang đối diện với chúng tôi.

Nhìn người áo đen bị Lôi Chính Long bắn ở chân cũng không ai dám xông lên nữa.

Tiếng còi báo động từ xa đến gần vang lên, vài chiếc xe cảnh sát ầm ầm lao tới. Xe vừa dừng, anh Ba đã nhảy ra khỏi xe, dù chưa hiểu chuyện gì nhưng khẩu súng trên tay đã chĩa vào những tên mặc áo đen.

"Không được cử động, giơ tay lên!" anh Ba gầm lên như một con sư tử, những người mặc áo choàng đen này đều bị kinh hãi. Một vài người khác không chịu từ bỏ ý định, quay đầu lại muốn bỏ chạy. Anh Ba lao ra sau người đàn ông trong vài bước và cho anh ta một cú đá.

"Anh Ba, việc ở đây giao cho anh." Lôi Chính Long chạy nhanh ra sân. Dù chỉ có hai đối thủ nhưng nếu bị dồn ép sẽ rất phiền phức, tôi đương nhiên không để Lôi Chính Long mạo hiểm một mình, liền đi theo anh ta.

"Sao cậu cũng đi?" anh Ba hỏi tôi.

"Không kịp giải thích, tôi sẽ báo cáo với anh sau." Tôi theo sau và lao vào sân.

Trong sân vẫn còn nồng nặc mùi máu, trên mặt đất có một vũng máu, trên xương trắng cũng chỉ còn lại một ít vết máu. Lôi Chính Long từ trong nhà chạy ra, trên tay cầm hai chiếc áo choàng màu đỏ, kêu lớn: "Lại để hai tên này chạy thoát."

"Đừng lo!" Tôi nhanh chóng nhìn quanh một vòng, cửa sổ trong phòng đều hướng ra sân. Nói cách khác, phải chạy ra sân mới có thể chạy trốn, tôi nhìn thấy dấu vết bật tường qua bên kia.

Tôi lấy tay chỉ, Lôi Chính Long cũng thấy, anh ta chạy lấy đà, đến bên tường dùng chân đạp một cái, tay vịn vào bức tường, sau đó đứng trên đỉnh tường nhảy xuống rồi đuổi theo.

"Cẩn thận!" Tôi dặn dò.

"Đừng lo lắng!"

Nghe tiếng nói, Lôi Chính Long đã chạy xa rồi, tôi học theo hắn, chạy tới bên tường đạp một cái, kết quả người không nhảy lên, mà là đụng vào tường, lần đụng này cũng không nhẹ, đến mức đầu tôi nổ đom đóm.

Anh Ba đi vào sân, vừa hay nhìn thấy cảnh này, liền kinh ngạc đến há hốc mồm, hỏi tôi một cách khó hiểu: "Cậu làm gì vậy? Còn tên tiểu tử thối Lôi Chính Long đâu?"

"Có hai kẻ khác đã bỏ chạy, đó là hai người mà anh đã tự mình thẩm vấn hôm qua, họ là nghi phạm chính, đã bỏ chạy, Lôi Chính Long đang đuổi theo. "Tôi giải thích ngắn gọn.

"Mấy người các ngươi mau qua đây đuổi theo." anh Ba xua tay gọi mấy huynh đệ đến trợ giúp. Trên mặt anh Ba mang theo nét cười, phá được án, tâm trạng tốt lên không ít. Nhưng ngay khi nghe tôi nói thủ phạm chính là người đã từng đến đồn cảnh sát hai lần, nụ cười trên mặt anh Ba biến mất.

"Các ngươi chạy không được đâu." Tôi mang theo mấy huynh đệ đuổi theo không xa liền thấy Lôi Chính Long trở về tay không.

Khi đến trước mặt tôi, Lôi Chính Long đắc thắng nói: "Ở trước mặt tôi còn dám chạy, đã bắt được tất cả."

Anh Ba đang nhìn bộ xương trắng trong sân, nghe thấy tiếng động liền bước ra ngoài. Nhìn chằm chằm hai người trẻ tuổi trước mặt, nói: "Chúng ta lại gặp nhau, lần này phải đổi chỗ trò chuyện cho thật tốt rồi."

Cô gái ngẩng đầu lên, giễu cợt nói. : "Các ngươi đừng tự hào. Cảnh sát chẳng có gì là vĩ đại cả. Các ngươi có nhìn thấy khúc xương bên trong không? Nó đã từng là cảnh sát, hơn nữa còn là cảnh sát ở quận Nam Thành của ngươi."

"Cô đang nói gì vậy?" anh Ba như bị sét đánh, trong vài năm qua, chỉ có một cảnh sát mất tích ở Sở cảnh sát quận Nam Thành, chính là Tiền Thành huynh đệ đã từng rất thân thiết.

"Tôi nói đó là cảnh sát của quận Nam Thành, hahaha ..." Người phụ nữ cười điên cuồng.

Anh Ba chần chừ vài giây, sau đó cơ thể không trụ vững, dưới chân lảo đảo suýt chút thì ngã, cũng may có Lôi Chính Long bên cạnh đỡ.

Chúng tôi đều biết đây là tâm bệnh của anh Ba. Tiền Thành mất tích trong một thời gian dài như vậy, anh ấy ý thức được đã có chuyện không hay với Tiền Thành. Nhưng hiện thực tàn nhẫn này đột nhiên xuất hiện trước mặt, anh Ba vẫn không thể chống đỡ được.

"Các ngươi làm sao vậy, mau đưa bọn họ đi!" Tôi gọi mấy huynh đệ áp giải nghi phạm lên xe cảnh sát.

"Tiền Thành, huynh đệ tốt của ta, Tiền Thành ..." anh Ba nhìn chằm chằm vào chiếc xương trong sân không chớp mắt, gục xuống đất không còn chút sức lực.

Lôi Chính Long kêu lên: "Cậu là pháp y đến đây nhìn xem anh Ba không sao chứ?"

Tôi đưa tay chạm vào mạch của anh Ba, mạch đập vô cùng nhanh, sự kích thích đột ngột khiến anh ấy bị sốc nặng. Thân thể không có vấn đề gì, nhưng khó có thể nói về phương diện tinh thần.

"Cậu mau khuyên nhủ anh Ba đi!" Lôi Chính Long lo lắng nói.

Tôi đảo mắt một vòng nói: "Anh Ba, đừng kích động, chuyện này có thể là cố ý để chọc tức anh. Tiền Thành đã mất tích bốn năm năm, lúc đó mấy đứa nhỏ này vẫn còn đang học."

Anh Ba gật đầu, tâm trạng khá hơn một chút, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xương trong sân.

Tôi nói với Lôi Chính Long: "Trước tiên giúp tôi đỡ anh Ba đứng dậy."

Dù gì thì đây cũng là bên ngoài, có rất nhiều huynh đệ đang nhìn. Tôi nhìn thấy cách đó không xa có rất nhiều phương tiện tới, tất cả đều là phóng viên.

"Chuyện gì vậy, tại sao phóng viên lại tới?" Tôi trầm giọng hỏi.

Huynh đệ bên cạnh nói: "Chúng tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, có lẽ ai đó đã tiết lộ tin tức cho phóng viên."

Phóng viên đến, chúng tôi không thể để họ nhìn thấy anh Ba như thế này, chúng tôi giúp anh Ba đứng dậy.

"Đưa anh Ba ra xe trước." tạm thời tôi chỉ có thể có thể nghĩ được như vậy.

Anh Ba trong nháy mắt như già đi mười tuổi, khí thế trên người đều biến mất.

Khi bước đến xe, tôi định mở cửa xe, anh Ba nắm lấy tay tôi, nói: "Vừa rồi cậu nói rất đúng, không nhiều người biết về Tiền Thành, rất nhiều đồng nghiệp cảnh sát còn không biết. Sao hai người họ biết được việc này? "

Tôi không cách nào trả lời câu hỏi này, chỉ có qua loa nói: "Khi bình tĩnh lại, anh có thể tự mình thẩm vấn họ."

Anh Ba gật đầu bước lên xe, đang định đóng cửa, anh Ba lại nói: "Cậu phải có cách xác định xem đó có phải là Tiền Thành hay không, mau chóng cho tôi một bản báo cáo hoàn chỉnh."

"Đừng lo, tôi sẽ cố hoàn thành sớm nhất. "Tôi đóng cửa xe, để cho 2 huynh đệ chăm sóc anh Ba.

Thật ra tôi hiểu rất rõ cảm giác của anh Ba, khi bạn gái cũ mất tích nhiều năm rồi đột nhiên xuất hiện, tâm trạng lúc đó của tôi rất phức tạp khổ sở không cách nào diễn tả bằng lời.

Lôi Chính Long đưa tôi đến lối vào sân, nhỏ giọng hỏi: "Đây là Tiền Thành thật sao?"

"Cũng có thể, hoặc cũng có thể không phải." Tôi chỉ có thể trả lời anh ta như thế này.

"Cậu vẫn không chịu nói, chúng ta không phải anh em tốt sao?" Lôi Chính Long chất vấn ta.

Tôi liếc nhìn anh ta, bất lực nói: "Anh nghĩ tôi không muốn biết chính xác câu trả lời sao, nhưng không có thông tin, tôi không thể đánh giá."

"Vậy bây giờ cậu có thể cho tôi biết những thông tin gì"?

Tôi bước đến cổng, nhìn bộ xương trắng trước mặt nói: "Trước mắt tôi chỉ có thể nói với anh bộ xương trắng này là một nam thanh niên trưởng thành 30 tuổi với chiều cao khoảng 1,70 mét. Xương đã trải qua xử lý đặc biệt, có thể đã được nấu chín. Khả năng không tiến hành kiểm tra được DNA."

"Chết tiệt! Nấu chín sao, biến thái!" Lôi Chính Long chửi. "Vậy có cách nào để xác định càng sớm càng tốt đây có phải là Tiền Thành không?"

Trong lòng tôi có một ý tưởng, nhưng có chút tàn nhẫn.

"Cứ nói ra suy nghĩ của cậu." Tôi và Lôi Chính Long đã đồng hành với nhau trong một thời gian dài, chỉ cần nhìn một số thay đổi trên nét mặt của tôi, hắn cũng biết được một số đầu mối.

"Tìm Đỗ Phàm, dựa vào hiểu biết của cô ấy về Tiền Thành , khẳng định trong thời gian ngắn nhất có thể đưa ra phán đoán chính xác." Lôi Chính Long lắng nghe một lát, mấy giây sau mới nói: "Phương pháp của cậu quả thực có chút tàn nhẫn. ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com