Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 145: Máu Người


#hosophapy
#linhlinh

    Lôi Chính Long hỏi câu này rất hay, khi còn học đại học, tôi có đọc sách về hồ sơ tâm lý, tình cờ nói về mẫu tội phạm giống hai người này. Trong trường hợp bình thường, loại tội phạm kết hợp này thường là một người đưa ra mệnh lệnh, lựa chọn người bị hại, trong khi người kia chỉ mù quáng tuân theo, ở vị trí bị chi phối.

    Việc đánh giá ai trong số hai nghi phạm là kẻ cầm đầu giúp ích rất nhiều cho cuộc thẩm vấn. Có thể dựa vào các đặc điểm mà thẩm vấn một cách chọn lọc.

    Nghĩ vậy, tôi nói: “Anh có thể để cho tôi xem chuyện gì đang xảy ra với hai người này trước được không?”

    “Đương nhiên, đi theo tôi.” Lôi Chính Long dẫn tôi vào phòng thẩm vấn qua tấm kính trong suốt có thể quan sát được hành vi của hai nghi can.

    Nam Nam, cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, lặng lẽ ngồi trên ghế, hai tay chống sau đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó.

    Người đàn ông Hắc Sâm ở phía bên kia trông rất thiếu kiên nhẫn, liên tục thay đổi tư thế ngồi của mình,  thỉnh thoảng còn hét lên ầm ĩ: " Nam Nam đâu, Nam Nam ở đâu, ta muốn gặp Nam Nam."

    Phòng thẩm vấn hoàn toàn cách âm, Nam Nam ở ngay phòng bên cạnh, nhưng cho dù hắn có hét to thế nào, Nam Nam cũng sẽ không nghe thấy.

    “Cậu xem nên hỏi ai trước?” Lôi Chính Long hỏi tôi, trong lòng anh ta có đã phán đoán riêng, chẳng qua chỉ muốn nghe suy nghĩ của tôi. Căn cứ phán đoán của chúng tôi khác nhau, phán đoán của Lôi Chính Long bắt nguồn từ kinh nghiệm nhiều năm của anh ta có được trong thực tế chiến đấu.

    Hai người một người bình tĩnh, người kia nóng nảy, trong lòng tôi đã có phán đoán rồi. Người càng nóng nảy lại càng dễ đột phá, có thể nhận được nhiều manh mối hơn từ miệng của cậu ta.

    “Hãy thẩm vấn Hắc Sâm này trước, chắc chắn sẽ có thu hoạch.”

    Lôi Chính Long giơ ngón tay cái cho tôi: "Tôi cũng nghĩ vậy. Chuẩn bị một chút rồi vào thôi. Để tôi nhắc cậu, dù trong lòng nghĩ gì thì cũng đừng thể hiện ra ngoài mặt. Đây là kinh nghiệm do các đàn anh chuyên xét hỏi để lại. Mặt càng vô cảm càng khiến nghi phạm bị áp lực tâm lý, đặc biệt là ở lần đầu thẩm vấn. Khi vào nên di chuyển từ từ, tốt nhất là đợi một lúc rồi mới nói, để lòng nghi phạm trống rỗng."

    “Hiểu rồi!” Tôi gật đầu.

    Chúng tôi ở ngoài cửa một lúc, tôi hít sâu vài hơi, cố tỏ ra vô cảm như Lôi Chính Long đã nói.

    Lôi Chính Long gật đầu với tôi rồi đẩy cửa phòng thẩm vấn, hai chúng tôi thản nhiên bước vào.

    Hắc Sâm nhìn thấy chúng tôi, ngay lập tức hét lên: "Tại sao các người lại giữ ta ở đây? Ta đã phạm tội gì? Các người có bằng chứng không?"

    Chúng tôi giả vờ như không nghe thấy, ngồi xuống bàn trong phòng thẩm vấn. Lôi Chính Long nhìn Hắc Sâm đầy thích thú.

    Hắc Sâm thấy chúng tôi không trả lời, liền hét lên to hơn: "Nam Nam đâu? Người đã làm gì với cô ấy? Ta muốn gặp cô ấy, các người mau cho ta gặp cô ấy."

    Chúng tôi vẫn mặc kệ. Đây là lần đầu tiên tôi đến phòng thấm vấn, tò mò đánh giá đồ đạc trong phòng.

    Phòng thẩm vấn không lớn lắm, đồ đạc bày trí rất đơn giản. Một cái bàn và vài cái ghế, trên bàn có một cái đèn nhỏ, ánh sáng rất mờ, chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ, ngoài ra không có vật gì khác. Tường trong phòng được sơn đen làm cho người ta có cảm giác bị đè nén.

    Đồng thời, căn phòng được thiết kế cách âm, không để âm thanh từ bên ngoài vọng vào, yên tĩnh tuyệt đối, hầu hết người bình thường khi ở đây lâu sẽ cảm thấy khó chịu. Hắc Sâm đã ở đây vài giờ, không có gì lạ khi cậu ta cảm thấy lo lắng.

    Tôi tò mò nhìn mọi thứ trong phòng, nhưng không nhìn Hắc Sâm. Lôi Chính Long mở tập tài liệu ra không nhanh không chậm nhìn qua, căn phòng im ắng, tôi không có cảm giác gì, nhưng đối với Hắc Sâm, mỗi gây mỗi phút đều khó khăn.

   Lúc vừa mới vào, nhịp tim của tôi có hơi nhanh, nhưng rất nhanh đã thích ứng được, cuộc thẩm vấn không khó như tôi nghĩ. Chúng tôi thậm chí không cần nói gì, tâm lý phòng thủ của Hắc Sâm đã sụp đổ.

    “Rốt cuộc mấy người muốn làm gì, mau lên tiếng đi?” Hắc Sâm gầm lên.

    Lôi Chính Long thấy đã đủ, đặt tập tài liệu trên tay xuống, hỏi: "Lại trở về đồn cảnh sát quận Nam Thành. Lần này cuối cùng các ngươi cũng hiện hình.! "

    Trên trán Hắc Sâm lấm tấm mồ hôi, cậu ta cúi đầu không dám nhìn chúng tôi lần nữa. Nhỏ giọng nói: "Chúng tôi không biết xảy ra chuyện gì, Nam Nam và tôi chỉ là tới cosplay, là những người kia cho chúng tôi tiền để làm như vậy."

    "Lúc này vẫn còn dám ngụy biện!" Lôi Chính Long dùng sức vỗ bàn phát ra một âm thanh lớn, Hắc Sâm rùng mình sợ hãi.

    Điều này quá đột ngột, tôi cũng bị giật mình. May mắn thay, Hắc Sâm không để ý, Lôi Chính Long dưới gầm bàn đá tôi một cước.

    Tôi nhanh chóng định thần lại, nói: "Ngươi còn dám nói lời này, những người dưới tay ngươi đã khai nhận rồi, ngươi chính là chủ mưu. Giết người là hành vi phạm tội, cái này ta không cần giải thích nhiều."

    Lôi Chính Long cũng nói: "Thực tế, ngươi có nói hay không không quan trọng. Chúng ta đã có đủ bằng chứng từ điện thoại di động tại hiện trường. Ngay cả khi ngươi không nói chúng ta vẫn có thể kết tội ngươi. Ta thấy cả đời này ngươi cũng không có cơ hội gặp Nam Nam nữa đâu."

    "Anh đang nói gì vậy? Không thể, không thể nào..." Đôi mắt Hắc Sâm lúng túng, tư thế ngồi ngay càng thay đổi nhiều hơn, cho thấy nội tâm hắn ta đang bị dày vò.

    Tôi nói: "Trước khi phạm tội, lẽ ra cậu phải lường trước hậu quả như vậy. Lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, không ai có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật".

    Những hành động này của Hắc Sâm đã kiểm chứng suy đoán của tôi trước khi vào cửa. Hắc Sâm chính là ngươi trong vị thế bị sai khiến, giết người có thể không phải là chủ ý của cậu ta. Chỉ cần xa cách phạm nhân chính trong một khoảng thời gian, hắn sẽ thoát khỏi quan hệ này.

    “Tôi muốn gặp Nam Nam, hãy để tôi gặp Nam Nam một lần.” Hắc Sâm chua xót cầu xin.

    Lôi Chính Long nói thẳng: “Chúng tôi không thể đồng ý với yêu cầu này.”

    Tôi nói: “Nếu cậu chịu nói toàn bộ sự thật, có lẽ vẫn còn cơ hội gặp Nam Nam, vẫn có thể có một cơ hội."

    "Tôi nói, tôi nói, cái gì tôi cũng nói, các người hỏi đi" Hắc Sâm đã sụp đổ. Mục tiêu của chúng tôi đã đạt được.

    Dưới góc độ của luật pháp và công lý, Hắc Sâm là kẻ xấu xa, giết hại tính mạng của người khác. Nhưng nhìn ở một góc độ khác, hắn đối với Nam Nam cũng khá si tình, đó là một loại tình yêu. Đối với Nam Nam, hắn có thể làm bất cứ điều gì.

    Lôi Chính Long hỏi: "Nói đi, tại sao các ngươi lại đi trên con đường không có đường quay trở lại này?"

    "Chuyện này dài lắm. Tôi có thể gặp Nam Nam trước được không?"

    "Ngươi không muốn nói thì coi như xong rồi đi." Lôi Chính Long vẫy vẫy tay nói: " Lại đây, đưa hắn đi."

    " Tôi nói, tôi nói. " Hắc Sâm vội vàng nói:"Tôi nói hết. "

    "Cái này mới đúng." Lôi Chính Long mở quyển vở trước mặt: " Nói đi."

    "Tôi tình cờ gặp Nam Nam tại triển lãm, chúng tôi mới gặp đã thân, cả hai đều thích ma cà rồng,  sau đó chúng tôi đồng hành cùng nhau. Tình cờ, Nam Nam thấy một bài báo, một người bị hút máu mà chết. Nam Nam tin rằng có thể lấy được sinh lực của người khác bằng cách hút máu. Ngay sau đó, quả thực có người đã tìm chúng tôi, dạy cho chúng tôi rất nhiều cách để hút máu."

    "Khoan đã "Tôi ngắt lời Hắc Sâm, sau đó hỏi: "Có một chi tiết nhỏ, người kia làm cách nào tìm thấy cậu?"

    Hắc Sâm hít một hơi thật sâu và nói: "Chính xác là người nọ đã tìm thấy chúng tôi. Đó là một đêm trăng tròn, chúng tôi luôn cảm thấy rằng ai đó đi theo mình, khi chúng tôi quay trở lại nhà thì nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa, khi mở cửa thì không có ai, nhưng trên mặt đất lại có một chai nhỏ, phía trên có một nhãn dán nhỏ, viết là máu người. Chúng tôi nghĩ rằng nó là một trò đùa của ai đó, nên không thèm để ý, Nam Nam còn mở chai và uống nó. Ai biết rằng chai đó là ... "

    Thấy Hắc Sâm không thể tiếp tục, tôi thay hắn nói:" Cái chai là đó là máu người? "

    " Sao anh biết? " Hắc Sâm ngạc nhiên hỏi.

    “Đó chỉ là một suy đoán đơn giản.”

    Lôi Chính Long nói: “Tiếp tục nói những chuyện sau. Các ngươi đã uống máu người, sau đó xảy ra chuyện gì?

    "Trước đây chúng tôi cũng đã uống máu nhân tạo, mùi vị không giống với máu trong bình. Máu không tanh chút nào, lại có chút ngọt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com