Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Anh Bảy Vé Dò.

Sáng hôm sau, cụ Hết vận đồ chỉnh tề, tay cầm gậy, đầu đội nón bê rê, chuẩn bị đi dạo chơi như mọi khi.
Bỗng một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng, còn xịn hơn cả chiếc của ông Nhân trước đây, trờ tới, đậu chắn ngang hết cả lối trước nhà cụ.
Mấy bà bán hàng trước cổng và cả đám ma hàng xóm mắt tròn mắt dẹt, lại có dịp bàn tán xôn xao:
"Chà! Hôm nay cụ Hết lại có khách xịn tới chơi!"
Từ băng ghế sau, một người đàn ông to con bước ra. Không ai khác chính là anh Bảy Vé Dò. Hôm nay, anh diện áo khoác da bò, quần rằn ri, mang giày ống cao. Nhìn qua cứ tưởng anh mới từ phim hành động bước ra.
Vừa bước xuống xe, anh dáo dác nhìn quanh xem hai cái cây hôm qua cụ Hết để ở đâu.
Rồi mắt anh sáng rỡ khi nhận ra:
Hai cái cây... đã khác hẳn!
Sáng nay, cụ Hết đã thay đất, thay chậu, tưới tắm đàng hoàng.
Hai cây ngải dữ dằn hôm qua, bây giờ nhìn chẳng khác gì... hai cây kiểng trồng trước sân chùa.
Anh Bảy khựng lại vài giây.
Rồi nhanh chóng điều chỉnh tư thế thành một người đàn ông tự tin, chững chạc, chậm rãi bước tới cổng, gõ cửa cọc cọc.
Cánh cửa mở ra, con bé giúp việc ló đầu ra.
Thấy một gã giang hồ to con đứng trước cửa, con bé cũng chẳng mảy may hoảng sợ, chỉ thản nhiên hỏi:
"Anh kiếm ai?"
Anh Bảy tằng hắng, nghiêm giọng:
"Tui kiếm cụ Hết!"
Con bé gật gù, đáp tỉnh bơ:
"Cụ sắp đi coi phong thuỷ cho người ta rồi, để tui vô hỏi coi cụ có tiếp khách không đã."
Nói xong, nó đóng cửa cái rầm!
Anh Bảy đứng đơ ngoài cổng.
Từ trước đến giờ, chưa ai dám để anh Bảy Vé Dò đứng đợi trước cửa kiểu này. Nhưng anh không dám giận.
Vì đây không phải người thường... đây là cao nhân. Hai cái cây hung dữ như quỷ, chỉ sau một đêm mà cụ đã biến nó thành cây kiểng. Người làm được chuyện này, sao có thể là tầm thường!?
Anh Bảy nuốt nước bọt, đứng nghiêm chỉnh trước cửa, lòng thầm kính nể.
Cụ Hết nghe nói có khách tới, cũng không nỡ để người ta về. Mặc dù hôm nay cụ định ra khu Hải Thượng Lãn Ông xem dân tình trang trí chuẩn bị Tết thế nào, nhưng thôi, khách đã tới thì tiếp đãi cho đàng hoàng trước đã.
Cụ nhờ con bé giúp việc mời khách vào, kê cái bàn nhỏ ngoài sân, pha giúp cụ ấm trà.
Rồi cụ thong thả cởi nón, gác lại cây gậy, sửa sang áo quần, chuẩn bị ra tiếp khách.
Trong khi đó, thằng Liêm đầu vàng đứng lướt mắt nhìn vị khách không mời mà đến.
Nó nuốt nước bọt cái ực.
Trời ạ, đây là anh Bảy Vé Dò, tay giang hồ cộm cán nhất thế giới ngầm mười mấy năm nay!
Không phải dạng dân chơi lơ mơ ngoài đường có thể so sánh được. Ấy thế mà giờ đây, gã giang hồ lẫy lừng một cõi... đang ngồi co ro bó gối trên cái ghế nhỏ trước sân nhà cụ Hết. Nhìn chẳng khác gì một đứa học trò đang đợi thầy giáo ra... xử phạt.
Cụ Hết thong thả bước ra sân.
Anh Bảy thấy bóng cụ, liền đứng bật dậy chào, nghiêm túc như học trò thấy thầy giáo bước vào lớp.
Thằng Liêm đứng kế bên, mắt dò xét gã giang hồ lẫy lừng.
Sau vài câu chào hỏi xã giao, anh Bảy chỉ tay về phía hai chậu cây, rồi nghiêm giọng hỏi:
"Thưa cụ, tối qua hẳn đã có một trận đấu phép long trời lở đất xảy ra ở đây hả cụ?"
Anh Bảy liếc qua hai cái cây, rồi đảo mắt nhìn đống đất còn vương vãi khắp sân.
Rõ ràng là tối qua ở đây có chuyện.
Cụ Hết định giơ tay chỉ vào hai cái cây, giải thích rằng cụ chỉ thay đất cho hai vị Mộc Tinh kia khỏe lại thôi, không có trận chiến phép thuật nào hết.
Nhưng vừa hé miệng, cụ thấy con bé giúp việc đang lù lù bưng bộ ấm trà ra, nghểnh tai nghe ngóng.
Cụ khựng lại ngay!
Cái con bé này mà nghe cụ nói bậy bạ, nó méc lại với thằng Tuấn, rồi thằng Tuấn lại lo cụ bị hoang tưởng, thế nào cũng tống cụ vô trại dưỡng lão thì mất hết tự do.
Vậy là cụ chỉ khoát tay, nói gọn lỏn:
"Hôm qua tôi có làm ít việc, rồi cũng xong chuyện mà thôi."
Cụ cố ý không nhắc tới hai vị Mộc Tinh, cũng chẳng đả động gì đến mấy yếu tố thần bí, tránh con bé giúp việc nghe được.
Nhưng... ít nói như vậy, lại khiến anh Bảy hiểu lầm còn nhiều hơn.
Gã giang hồ cộm cán thoáng lạnh sống lưng, thầm nghĩ:
"Trời đất, một trận tan hoang cả khu vườn thế này mà ông cụ nói như không có gì.
Chắc chắn là một trận đại chiến thần thánh mà cụ không muốn kể lại thôi!"
Anh Bảy nuốt nước bọt cái ực, ánh mắt nhìn cụ Hết càng thêm kính nể.
Cụ Hết đặt ly trà xuống bàn, nhướng mày nhìn anh Bảy, giọng chậm rãi:
"Hôm nay cậu tới đây, chắc không phải chỉ để hỏi về hai cái cây này hả?
Hay là... cậu tính đem tụi nó về lại?
Nếu muốn, tui chỉ cậu cách chăm bón."
Nghe tới chuyện mang hai cái cây về, mặt anh Bảy lập tức tái mét.
Gã giang hồ lừng lẫy giang hồ từng đi qua bao nhiêu cuộc đụng độ sống còn...
... mà giờ chỉ cần nghe tới chuyện "đem hai cái cây về" thôi đã thấy ớn lạnh, trán lấm tấm mồ hôi.
Anh Bảy vội vàng khua tay, miệng lắp bắp:
"Dạ thôi, thôi cụ ơi!
Con xin phép nhờ cụ giữ giùm, cụ lo liệu sao cũng được, con không dám rớ tới nữa đâu ạ."
Gã nói xong, còn vô thức nhích ghế lùi ra xa... như sợ hai cái chậu cây sẽ tự bò tới bên mình vậy.
Cụ Hết nhìn gã, khẽ nhếch môi cười, rồi lặng lẽ nhấp một ngụm trà.
Thằng Liêm đứng kế bên, nhìn cái cảnh này mà bụm miệng cười khúc khích.
Sau đó anh Bảy đặt ly trà xuống bàn, trầm ngâm một lúc rồi mới mở lời, như tâm sự chuyện đời mình:
"Hôm qua nay, con mới thấy cụ thiệt là cao nhân. Con ở khu này cũng lâu, có mắt mà không thấy Thái Sơn, nay mới được dịp tới học hỏi cụ."
Cụ Hết chẳng nói gì, chỉ hớp một ngụm trà, gật gù:
"Cậu quá lời rồi!"
Anh Bảy hít một hơi sâu, rồi chậm rãi kể tiếp:
"Chắc cụ cũng biết, con làm cái nghề này..."
Gã lưỡng lự một chút, rồi nhún vai.
"...nói trắng ra là không mấy gì lương thiện."
"Trước đây, sau khi con thỉnh hai cái cây từ thầy Giác, thiệt tình mà nói, con thấy mình ăn nên làm ra lắm.
Công việc thuận lợi, tiền vô như nước, mọi chuyện suôn sẻ hơn bao giờ hết."
Nói tới đây, anh Bảy bất giác vân vê mấy ngón tay, như đang cố kìm nén một cơn căng thẳng lâu ngày đợi bùng nổ.
"... Nhưng càng kiếm được tiền, càng có quyền lực, con lại càng thấy bất an, lo sợ."
"Lo rằng tới một lúc nào đó, cái công việc này, cái địa vị này... sẽ đưa con và gia đình con rơi thẳng xuống vực thẳm."
"Lúc đó, dù có hai chục chậu cây 'ngải' cũng không cứu được con nữa."
Anh Bảy nghiến răng, ánh mắt thoáng vẻ mệt mỏi, như thể những đêm dài mất ngủ vì lo lắng đã trở thành chuyện cơm bữa.
Cụ Hết lặng lẽ đặt ly trà xuống bàn, mắt nheo nheo nhìn gã giang hồ lẫy lừng một cõi, chờ gã nói tiếp.
Anh Bảy Trải Lòng
"Hùi xưa, khi chưa lập gia đình, cái gì con cũng dám làm.
Không có gì là con không dám đụng tới."
"Nhưng từ khi có vợ con, con mới nhận ra...
Cái công việc này, nó có thể quật con xuống hố bất kỳ lúc nào."
Anh Bảy hít một hơi thật sâu, giọng nghẹn lại.
"Con thì sao cũng được."
"Nhưng con của con... nó còn nhỏ."
"Vợ con... bả chỉ là cô giáo."
"Con không nỡ nhìn vợ con mình... chịu khổ."
Nói đến đây, gã không kiềm được nữa.
Một gã giang hồ có số má, từng đối đầu với bao nguy hiểm, từng vào sinh ra tử...
... giờ đây ngồi co ro trước cụ Hết, rưng rưng nước mắt.
Cảm giác như mọi căng thẳng, mọi lo âu, mọi dồn nén từ bao nhiêu năm...
... giờ đây vỡ òa như đất sạt giữa ngày hè, chỉ chờ trận mưa đầu mùa mà đổ xuống cho bằng hết.
Anh Bảy bật khóc, khóc như chưa từng được khóc.
Giữa cái sân nhà bình dị của cụ Hết, dưới bóng mấy chậu cây ngả nghiêng theo gió,
Gã khóc như một đứa trẻ.
Cụ Hết ngồi bên cạnh, chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ hớp một ngụm trà.
Dáng cụ thanh thoát, thoát tục, yên lặng mà vững chãi...
... như một gốc cây cổ thụ, để người ta tựa vào lúc lòng dậy sóng.
Cụ Hết Nhíu Mày
Thằng Liêm đứng đó, mắt tròn vo như cái nắp nồi, không thể tin được.
Một gã giang hồ lừng lẫy, trùm thuốc lá lậu, một tay che cả khu chợ đen...
... mà lại ngồi khóc tu tu trước mặt cụ Hết!?
Nhưng nó không cười. Nó nhớ lại lần đầu gặp cụ Hết, nó cũng khóc tu tu y như vậy. Tự nhiên, nó không còn sợ anh Bảy nữa. Mà lại thấy đồng cảm với gã.
Cụ Hết nãy giờ vẫn điềm tĩnh, trầm ngâm.
Rồi cụ chậm rãi đặt ly trà xuống, nhướng mày hỏi:
"Vậy sao cậu không bỏ nghề, kiếm nghề khác mà làm?"
Anh Bảy quệt nước mắt, thở dài:
"Cụ ơi, cụ tưởng dễ vậy hả?"
"Cái nghề bán thuốc lá này, một khi đã chen chân vào rồi..."
"... thì không thể rút ra được."
Anh Bảy nhìn xa xăm, giọng trầm xuống:
"Nếu con rút lui, mấy thằng đối thủ sẽ dìm con ngay lập tức. Còn tụi đàn em... nó sẽ bâu vào, xâu xé, giành phần."
"Ở trên lưng cọp, chỉ có thể ngồi đó..."
"... mà đợi con cọp chết, hoặc là mình chết."
Anh Bảy nghiến răng, ánh mắt xa xăm, nhìn về phía chân trời.
Cụ Hết bình thản nhấp ngụm trà, mắt lim dim như đang suy ngẫm điều gì cao siêu lắm. Rồi cụ đặt ly trà xuống, chậm rãi hỏi:
"Vậy tôi có thể giúp gì cho cậu?"
Anh Bảy mừng như bắt được vàng, gật đầu lia lịa:
"Cụ là cao nhân cái thế, tinh thông phép âm dương, Con xin cụ luyện giúp con một lá bùa bình an."
"... Không phải cho con, mà là cho vợ con và sấp nhỏ. Cụ cao tay hơn cả thầy Giác, vậy xin cụ từ bi mà giúp con."
Cụ Hết bên ngoài thì trầm ngâm, nhưng trong bụng thì kêu trời:
"Nữa hả trời!?"
"Tao đâu có rành vụ này!?"
Nhưng cụ chưa vội trả lời. Chỉ nhẹ nhàng vuốt râu, nhướng mày đầy bí ẩn, rồi lấp lửng:
"Hiểu rồi... Vậy trước mắt cậu cứ về đi, để tôi suy nghĩ xem sao."
Cụ không hứa, cũng không từ chối. Mà nói để suy nghĩ. Anh Bảy nghe xong mừng rơn, suýt quỳ xuống lạy cụ. May mà con bé giúp việc kịp thời xông ra cản lại. Nó hốt hoảng, sợ cụ bị tổn thọ. Còn thằng Liêm thì đứng kế bên, bụm miệng cười.
Nó biết rõ, cụ có phép gì đâu mà nhờ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com